"Từ đầu ta đã bảo Hứa ngân la đúng mà! Hắn sẽ không vô duyên vô cớ hành thích vua đâu. Hôm đó lúc hắn xông vào hoàng cung đã từng nói, hôn quân vô đạo, Hứa ngân la phạt chi, vậy mà các ngươi còn không tin."
"Ai không tin, ta luôn tin Hứa ngân la mà."
Dân chúng thống hận hôn quân, tiếc cho tám mươi ngàn tướng sĩ và Ngụy Uyên, đồng thời, trong lòng lại thấy mừng vì họ có Hứa ngân la ở đây, hắn đã trở thành hóa thân của chính nghĩa trong lòng bách tính.
Ngay cả những người có quan điểm bảo thủ, luôn thấy nghi ngờ về lý do hành thích vua, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hứa ngân la vẫn là Hứa ngân la, chưa từng thay đổi.
"Theo ta ấy, để Hứa ngân la làm hoàng đế luôn đi."
Một người trẻ tuổi buột miệng nói ra ý nghĩ trong lòng.
Bầu không khí đang huyên náo lập tức im phăng phắc, mọi người trố mắt nhìn nhau, không một ai lên tiếng phản bác hay trách mắng, rơi vào im lặng quỷ dị.
Nội dung cáo thị nhanh chóng lan ra khắp kinh thành, lập tức trở thành đề tài nóng hổi, dân chúng phản ứng kịch liệt, mắng hôn quân ầm ĩ, khen Hứa Thất An không tiếc lời.
Thậm chí có người còn khóc ầm lên, bảo Hứa ngân la là trời cao hạ xuống cứu Đại Phụng, hắn chẳng những là lương tâm Đại Phụng, còn là cứu tinh của Đại Phụng.
Ngọc Dương quan một mình giết ba trăm ngàn địch quân, sau đó lại giết hôn quân, đánh bại âm mưu Đại Phụng của Vu Thần Giáo, cái này không gọi cứu tinh thì gọi là gì.
Dĩ nhiên, không thiếu người thấy tiếc cho Ngụy Uyên, may mà sau Ngụy Uyên sau, Đại Phụng lại có Hứa Thất An, trăm họ mới có nơi để gởi gắm tinh thần.
Nguyện sau Ngụy Uyên, Đại Phụng có Hứa Thất An... . . Đại thanh y có hy sinh cũng không nuối tiếc.
... ...
Nội thành, một căn tiểu viện.
Mộ Nam Chi ngồi trên ghế xếp, nghe Trương thẩm lải nhải không ngừng, lúc nói từ nội dung cáo thị tới hôn quân, nàng và Trương thẩm cùng trở nên tức giận, lớn tiếng mắng mỏ.
Lúc nói tới Ngụy Uyên, nàng và Trương thẩm lại cùng nhau thấy tiếc cho sự sụp đổ của cây cột trấn quốc này, cùng tiếc cho sự hy sinh trên lãnh thổ Vu Thần Giáo của tám mươi ngàn tướng sĩ.
Nàng cực giống một bà nương nhiều chuyện ngồi trong hẻm nhỏ, đi buôn dưa với các phụ nhân.
Lúc nói tới Hứa ngân la, Trương thẩm khen không dứt miệng: nếu ta trẻ lại hai mươi tuổi, nhất định cũng sẽ như những cô nương trẻ tuổi, không bỏ qua cho Hứa ngân la.
Mộ Nam Chi lập tức trở nên cảnh giác.
"Đúng rồi, Mộ nương tử, hình như tướng công nhà ngươi lâu lắm rồi không về nhỉ?"
Trương thẩm hỏi.
Trước kia cứ cách năm ba bữa là sẽ về một chuyến, ân ái với nương tử, nhưng dạo gần đây đột nhiên không thấy bóng dáng, mà cũng đâu có nghe nói Mộ nương chết chồng.
"Nga, hắn khá bận mà."
Mộ Nam Chi lầm bầm.
Nàng lập tức xìu xuống, không còn thấy vui, tay chống má, nhìn hoa nở đầy sân, lặng lẽ thở dài.
"Đông đông đông!"
Cửa viện vang lên tiếng gõ, nét mặt ảm đạm của Mộ Nam Chi trong nháy mắt bừng lên sáng ngời, nhưng rồi nhanh chóng lại xìu xuống, quay mặt đi, không thèm ra mở cửa.
Trương thẩm khẽ cười, thầm nghĩ chắc trượng phu nàng ấy về rồi, tiểu nương tử đây là giận lẫy.
Bèn đi ra mở thay.
Mở cửa viện, một nam nhân tướng mạo bình thường, khí chất ôn hòa, dắt một con ngựa đứng ở cửa viện.
Chính là tướng công đã chết của Mộ nương.
"Ta phải rời kinh, ngươi có muốn đi theo ta không?"
Mộ Nam Chi không thèm phản ứng hắn.
"Vậy, ta đi đó?"
Hắn dắt ngựa, xoay người vẻ định rời khỏi.
"Này!" Nàng gọi lại.
"Hử?"
"Ta muốn được ở khách sạn tốt nhất."
"Được."
"Bữa nào cũng có thịt."
"Được."
"Phải có son phấn."
"Được."
"Không được ăn hiếp ta ta."
" Được."
"Vậy, ta đồng ý... . ."
... ...
Đức Hinh Uyển.
Hoài Khánh bày giấy ra, vung bút, viết: "Đường dài phía trước không tri kỉ, thiên hạ nào ai chẳng biết quân."
Lại viết: "Vọng quân bảo trọng!"
Viết xong, nàng đi lên lầu, từ trên cao nhìn ra xa, im lặng xuất thần.
... . . .
Thiều Âm cung.
Lâm An khoác áo hồ cừu, đi lên lầu nhìn ra đài xa, không nói lời nào, cũng không ngồi, im lặng trông ra xa.
Hồi lâu sau, nàng thấp giọng lẩm bẩm: "Vọng quân trở về."
... . . . .
Quan Tinh lầu.
Lý Diệu Chân ngồi bên bàn, dáng vẻ đầy tức giận.
Hứa Thất An không đồng ý đi chung với nàng, bảo là Thiên Tông thánh nữ quá chói mắt, như cây đuốc trong bóng tối, rất dễ thu hút kẻ thù Hứa Bình Phong tới.
Lý do này khiến Lý Diệu Chân không cãi lại được.
"Ngươi nói một tên phế nhân như hắn, với tí ti tu vi cổ thuật kia, làm được cái gì? Vậy mà còn muốn một mình du lịch giang hồ." Lý Diệu Chân cả giận.
"Không chừng tên xú nam nhân đó mang những nữ nhân khác theo đó." Tô Tô lẩm bẩm.
"Hắn đào nữ nhân khác ở đâu ra, những nữ nhân khác đều không ở trong kinh thành mà." Lý Diệu Chân bĩu môi.
"Đệ nhất mỹ nhân Đại Phụng đó?" Tô Tô nhỏ mọn châm dầu thổi lửa.
Sắc mặt Lý Diệu Chân trở nên cứng ngắc, con ngươi trợn to ra!
Tầng bảy.
Trước cửa mật thất, nét mặt Hằng Viễn ngưng trọng đứng trong hành lang, nét mặt vừa hồi hộp, vừa mong đợi.
Sở Nguyên Chẩn đứng cạnh hắn, trầm giọng:
“Cách của Tống Khanh được không?"
Hằng Viễn lắc đầu: "Không biết, nhưng dù gì cũng phải thử một lần, may mà Lý đạo trưởng đã giúp rút hồn phách của nó ra."
Dừng một chút, hắn hạ giọng: "Ràng buộc duy nhất của ta ở kinh thành chính là nó, nếu như nó được tân sinh, ta mới có thể rời khỏi kinh thành, du ngoạn giang hồ, đi tìm tung tích Hứa đại nhân."
... . . .
Bên trong mật thất, một đứa bé mở mắt.
Nó ngơ ngác nhìn chằm chằm lên nóc nhà, không biết tại sao mình lại xuất hiện trong căn phòng xa lạ này.
Đứa trẻ ngồi dậy, theo bản năng, phát ra mấy chữ đã quen miệng: "Cung, hỉ, phát, tài... ."
Nó kinh ngạc trợn to mắt, đây không phải là giọng của nó.
Ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy trên tấm ván gỗ bên mép giường, có xác của một con chó mực.
Nó sững sờ nhìn cái xác kia, một khắc sau, nước mắt lăn xuống gò má, không biết là buồn hay vì vui.
Đứa trẻ lảo đảo đứng dậy, tập tễnh học bước, như một đứa trẻ sơ sinh.
Nó rất vui vì được sống lại, gan cũng dần dần to ra, nhìn cái xác còn lại trong mật thất, nằm trên ván gỗ, trên phủ vải trắng.
Đứa trẻ lảo đảo đi tới, tò mò kéo tấm vải ra.
Dưới lớp vải, là một nam nhân mặc đồ xanh, tóc mai chớm bạc, gương mặt tuấn tú.
Ông ấy có hô hấp nhè nhẹ, nhưng không thể nào tỉnh dậy được.
... . . . . .
Ngoài thành, một nam nhân dung mạo bình thường, dắt một con ngựa cái nhỏ khỏe mạnh, trên lưng ngựa là một nữ tử dung mạo bình thường.
Đôi bên hợp cạ, ông trời tác thành.
"Đi thôi, cùng đi giang hồ." Hắn cười.
Nữ tử mất tự nhiên "Ừ".
Nam nhân cười to: "Giang hồ, ta tới đây!"
Nữ tử liếc hắn một cái.
"Ta hát một bài cho ngươi nghe nhé?"
"Không cần."
Nàng ngạo kiều từ chối.
... . . . . .
Từng mơ ước trường kiếm đi chân trời
Nhìn một chút thế giới này sầm uất
Thời niên thiếu lòng lông bông ngạo nghễ
Hôm nay ta bốn biển là nhà.
...
HẾT QUYỂN 2.