TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 870: Tình yêu vụng trộm ngọt ngào (2)

“Điện hạ, trà đến rồi, ngài uống chậm một chút.”

Hồng Tụ cẩn thận bưng trà, đưa qua.

Lâm An bưng trà, mất hồn mất vía uống, con ngươi linh động ngày xưa không còn sắc màu, ảm đạm.

Vừa uống trà xong, liền có cung nữ tới ngoài khuê phòng, gõ nhẹ cửa phòng hai lần, thấp giọng nói:

“Điện hạ, Hứa ngân la đến...”

Hồng Tụ lập tức nhìn về phía Lâm An, chỉ thấy trong mắt điện hạ bỗng nhiên nở rộ ra thần thái loá mắt, nhưng ở một giây sau, chậm rãi tắt.

Lâm An thấp giọng nói: “Không, không gặp hắn!”

“Vâng, nô tỳ lập tức đi trả lời.”

“Đợi một chút...”

Nàng lại bỗng nhiên gọi cung nữ lại, lặng im vài giây, thấp giọng nói: “Cứ như vậy đi.”

Cung nữ ngoài cửa phòng lập tức rời đi.

.....

Ngoài cung Thiều Âm, nam nhân chống gậy xoay người rời đi.

Mấy trăm thị vệ đại nội như đối mặt đại địch, nắm chuôi đao, yên lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng hắn, không ai dám nói chuyện, càng không ai dám ngăn trở.

Hứa Thất An chưa rời khỏi hoàng cung, ngược lại đi Đức Hinh uyển.

Sáng sớm, Đức Hinh uyển.

Ở dưới sự hầu hạ của thiếp thân cung nữ rửa mặt, một cung nữ bưng ống nhổ, một cung nữ cầm chậu đồng cùng khăn lông.

Hoài Khánh đánh răng, súc miệng, mang nước phun vào ống nhổ, lại tiếp nhận khăn lông cung nữ đưa, lau kỹ khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo.

Lúc này, một tiểu cung nữ bước nhanh đi vào, dịu dàng nói: “Điện hạ, Hứa ngân la đến.”

Hoài Khánh công chúa thích sạch sẽ lập tức buông khăn lông, mắt đẹp lóe lên, nói: “Dẫn đường... Mời hắn đi nội sảnh.”

Nàng đột nhiên lại thay đổi chủ ý, một lần nữa cầm lấy khăn lông, chà lau kỹ càng khuôn mặt, soi gương, hài lòng khẽ gật đầu, lúc này mới mang theo cung nữ rời khuê phòng.

Nàng ở trong nội sảnh gặp được Hứa Thất An sắc mặt trắng bệch, hắn đang ngồi ở bên bàn, nheo mắt, thưởng thức nước trà nóng bỏng.

Các tiểu cung nữ Đức Hinh uyển lo sợ đứng hầu ở một bên.

“Đi xuống hết đi.”

Hoài Khánh phất phất tay.

Tiểu cung nữ như trút được gánh nặng, cúi đầu, bước nhỏ rời khỏi.

Đi chưa được mấy bước, liền nghe vị đại ma đầu hành thích vua phía sau cười nói: “Tiểu cung nữ này không tệ, điện hạ thưởng cho ta đi.”

Trong mắt tiểu cung nữ chứa đầy nước mắt, tội nghiệp nhìn về phía Hoài Khánh.

Hoài Khánh mặt không biểu cảm phất tay.

Chờ sau khi cung nữ lui ra, Hoài Khánh cẩn thận đánh giá Hứa Thất An, nói:

“Còn có rảnh rỗi trêu cung nữ, xem ra bị thương không nặng.”

Hứa Thất An cười khổ nói: “Cái này không phải thương thế có nặng hay không có thể cân nhắc, ta đã phế rồi.”

Sắc mặt Hoài Khánh nhất thời trở nên nghiêm túc: “Giám Chính cũng không có cách?”

Hứa Thất An lắc đầu.

Hoài Khánh mím môi: “Rốt cuộc làm sao vậy.”

Hứa Thất An liền mở vạt áo, cho nàng xem tình huống ngực, chỗ trái tim vết thương dữ tợn, khảm một cây Phong Ma Đinh.

Võ phu dưới tam phẩm, chịu thương thế như vậy, chỉ còn đường chết.

Tứ phẩm võ phu cũng không ngoại lệ.

“Cái đinh như vậy, tổng cộng chín cái, ở chỗ khác nhau của thân thể ta.”

Hứa Thất An cười khổ nói: “Phong Ma Đinh của Phật môn, Giám Chính nói nếu cố nhổ, ta nhất định phải chết không thể nghi ngờ. Một thân tu vi này, cũng phế rồi.”

“Phật môn...”

Hoài Khánh nhắc tới hai chữ này, khuôn mặt xinh đẹp đã như phủ sương lạnh.

Hoàng trưởng nữ lấy lạnh nhạt nổi tiếng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên lửa giận mãnh liệt.

“Phật môn vì sao cũng tham dự việc này?”

Hoài Khánh thu liễm cảm xúc, hỏi.

Nghe vậy, Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Tới lúc chân thành thành khẩn với điện hạ rồi.”

Hoài Khánh nhíu mày một chút, hơi thẳng thân thể mềm mại lên, bày ra tư thái lắng nghe.

“Thật ra, vật phong ấn trốn thoát trong vụ án Tang Bạc, vẫn luôn ở trong cơ thể ta, đó là một vị phản đồ Phật môn.”

Ánh mắt Hoài Khánh đọng lại, hơi há mồm, như khó có thể tin.

Mở miệng trực tiếp tung ra bí mật lượng tin tức lớn như vậy, đầu óc Hoài Khánh vang ong ong, đã chấn động lại hoang mang.

Hoang mang cùng chấn động, vật đã phong ấn dưới Tang Bạc, vì sao sẽ ở trên người Hứa Thất An.

Yêu tộc trăm phương nghìn kế phá giải phong ấn, thả ra vật phong ấn, không có đạo lý chắp tay cho người ta, trong đó tất có nguyên nhân.

Ngược lại sau khi nghe được vật phong ấn là ma tăng Phật môn, Hoài Khánh chỉ hơi ngạc nhiên, liền nhanh chóng tiếp nhận.

Bởi vì điều này rất hợp lý.

Vật phong ấn vốn có liên quan với Phật môn, đây là chuyện lúc trước tra vụ án Tang Bạc đã xác định.

“Về phần ma tăng vì sao sẽ ở trong cơ thể ta, việc này kể ra thì dài.”

Hứa Thất An lại thở dài một hơi, có một số việc, nói tới liền làm cho người ta nhịn không được thở dài.

Hắn từ từ kể ra, mang mình khí vận quấn thân, Thần Thù nhập vào, cha đẻ không đáng làm con người là đại đệ tử của Giám Chính, đánh cắp quốc vận vân vân, một năm một mười nói cho Hoài Khánh.

Đã muốn ngả bài với Hứa Bình Phong, như vậy một thân bí mật này của mình, thật ra không cần thiết giữ nữa.

Nhất là các thành viên Thiên Địa hội, trải qua vụ án hành thích vua này, tương đương với hoàn toàn buộc chặt, trở thành đồng bạn thật sự.

Hoài Khánh vẻ mặt rất đặc sắc, toàn bộ hành trình ngạc nhiên đến chấn động, từ chấn động đến khó có thể tin, cảm xúc theo vẻ mặt biến hóa, từng tầng chồng chất.

Nhưng, ở sau khi nghe được nguyên nhân Hứa Thất An có thể sử dụng Trấn Quốc kiếm, khống chế Linh Long là thân có khí vận, Hoài Khánh rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, như là chuyện nào đó vẫn luôn lo lắng được giải đáp.

Hơn nữa đáp án coi như hài lòng.

“Thì ra là thế!”

Hoài Khánh than thở: “Tất cả cái này, đều là vì so đấu mệnh trời...”

Hứa Thất An gật đầu: “Điện hạ nhớ giữ bí mật, việc này, Giám Chính cũng không cho phép ta để lộ ra.”

Hoài Khánh “ừm” một tiếng, sau đó, nghe thấy Hứa Thất An vẻ mặt cổ quái nói:

“Nghe tên chó kia nói, mẹ đẻ của ta là tộc nhân của điện hạ ngài.”

Hoài Khánh cả kinh biến sắc, khuôn mặt xinh đẹp hơi biến sắc.

“Là một nhánh kia năm trăm năm trước.”

Một nhánh kia năm trăm năm trước... Hoài Khánh lại như trút được gánh nặng.

“Cho nên ta kế tiếp, cần ra ngoài du lịch một đoạn thời gian, thu thập long mạch chi linh tán loạn cho Đại Phụng.”

Hứa Thất An nhìn nữ tử lạnh lùng tự phụ như băng sơn tuyết liên, nhẹ nhàng nói: “Điện hạ, bảo trọng nhiều hơn.”

Hoài Khánh hơi động dung, dịu dàng nói: “Hứa công tử trân trọng.”

Nàng không lấy “đại nhân” để xưng hô Hứa Thất An nữa.

Hứa Thất An gật đầu một cái, bỗng nhiên lộ ra nét do dự, nói:

“Lâm An điện hạ tựa như canh cánh trong lòng đối với việc ta hành thích vua, điện hạ có thể giải thích hộ ta chút không?”

Hoài Khánh “Ồ” một tiếng, âm cuối kéo ra thật dài, mặt không biểu cảm nói:

“Hứa công tử đã từng đi Thiều Âm cung à, ở trong cảm nhận của Hứa công tử, Lâm An quả nhiên là quan trọng nhất.”

Đến rồi đến rồi, ngươi kế tiếp có phải hay không muốn nói: Rõ ràng là ta đến trước...

Hứa Thất An đang không biết nên trả lời như thế nào, bỗng nghe thấy tiếng bước ngắn tới gần nội sảnh, hắn và Hoài Khánh ăn ý giữ im lặng, không nói gì nữa.

Chỉ một lát, một vị cung nữ tiến vào, cung kính nói: “Điện hạ, Lâm An điện hạ tới, muốn gặp ngài.”

“Ta tránh một chút.”

Hứa Thất An lập tức đứng dậy, đi vào trong nội sảnh.

Chờ hắn nấp xong, Hoài Khánh nói: “Để cô ấy vào đi.”

“Vâng!”

Cung nữ lui ra.

Hai ba phút sau, Lâm An mặc váy đỏ một mình vào nội sảnh.

Nàng mình làm việc mình ngồi xuống, khí sắc tiều tụy, trong ánh mắt tích tụ khó giải.

Đầu tiên là liếc Hoài Khánh một cái, sau đó dời ánh mắt đi, nhìn phía trước, thanh âm nhẹ nhàng, lại tỏ ra trống rỗng, nói:

“Bản cung nghe Thái tử ca ca nói, phụ hoàng bị Vu Thần giáo khống chế, chặt đứt lương thảo đại quân, dẫn tới Ngụy Uyên cùng tám vạn đại quân chết ở đông bắc.”

Hoài Khánh cúi đầu uống trà, im lặng không nói.

“Ta biết, Ngụy Uyên đối đãi hắn ân trọng như núi, nhưng mà, nhưng mà phụ hoàng là phụ hoàng của ta. Hắn sao có thể cái gì cũng không nói, liền mang phụ hoàng của ta giết đi.”

Nước mắt Lâm An tuôn rơi, như hoa lê dính nước mưa.

“Hắn có phải đi tìm ngươi rồi hay không?”

Hoài Khánh nói.

“Ngươi làm sao biết...”

Lâm An nhìn nàng một cái, gật gật đầu, khóc nói: “Hắn mới vừa đi tìm ta, ta không dám gặp hắn, ta không biết nên đối mặt hắn như thế nào.”

Nàng vừa nói, vừa khóc: “Ta là muốn gặp hắn, nhưng ta sợ hãi nhìn thấy hắn, cho dù phụ hoàng hại chết Ngụy Uyên, nhưng phụ hoàng cũng là bị Vu Thần giáo khống chế. Phụ hoàng có gì sai? Phụ hoàng từ nhỏ đã cưng chiều ta...

“Ta tối hôm qua mơ thấy phụ hoàng, người chết thật thê thảm, người chết thật thê thảm, Hoài Khánh, trong lòng ta đau lắm, ta, ta không có ai có thể nói chuyện...”

Kết quả là, có thể nói một chút lời trong lòng, có thể phát tiết đau thương tích lũy trong lòng, thế mà lại là tỷ tỷ này đấu với nàng mười mấy năm.

Nàng quá cô độc rồi.

Hoài Khánh thấp giọng nói: “Ngươi thích hắn đúng không?”

Lâm An chưa trả lời.

“Bây giờ thế nào, bây giờ còn thích không?”

Lâm An tựa như sụp đổ, dựa vào bàn khóc rống.

Hoài Khánh đã hiểu, vẫn là thích, nhưng đã không cách nào đối mặt kẻ thù giết cha kia nữa.

Nàng đau đớn mất đi không chỉ có phụ thân, còn có một đoạn tình yêu giấu ở trong lòng, vụng trộm ngọt ngào.

“Ài!”

Hoài Khánh thở dài một tiếng, nói:

“Mặc kệ ngươi là hận hắn cũng tốt, thích hắn cũng tốt, có thể lại đối mặt hắn hay không cũng thế, những thứ này đều là chuyện của ngươi. Ta không quan tâm đối với cảm tình của ngươi.

“Nhưng có một số việc, có chút chân tướng, ta cảm thấy ngươi là có quyền biết.”