Sáng sớm, thư viện Vân Lộc.
Trong tiểu viện Hứa gia tá túc, Hứa Thất An sắc mặt tái nhợt, chống gậy, đứng ở trong phòng, nhìn Hứa Bình Chí, nói:
“Nhị thúc, chúng ta không cần phải đi Kiếm Châu nữa, qua đoạn thời gian nữa, mọi người về phủ đi.”
Hôm nay hoàng đế đã chết, tai hoạ ngầm lớn nhất của kinh thành đã bài trừ, nhân vật khác, bao gồm Thái tử ở trong, không có xung đột lợi ích trực tiếp với hắn, thậm chí Thái tử bây giờ hận không thể trao cờ thưởng cho hắn, bày tỏ cảm tạ.
Còn nữa, có hung danh chém hôn quân, ai còn dám chọc Hứa ngân la?
Bởi vậy cả nhà Nhị thúc phi thường an toàn, không cần đi Kiếm Châu lánh nạn.
Hứa Bình Chí “ừm” một tiếng, nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Hứa Thất An xoay người, nhìn về phía thẩm thẩm, từ trong lòng lấy ra một xấp ngân phiếu, nói:
“Thẩm thẩm, mấy năm nay đa tạ chiếu cố, trước kia ta không hiểu chuyện, tính tình xúc động, thẩm đừng trách móc. Ngân phiếu là bộ phận tích tụ của ta, thẩm thu lấy, người một nhà ăn mặc chi phí, còn phải dựa vào thẩm lo liệu.
“Kế tiếp, ta phải rời kinh một đoạn thời gian, cũng không biết khi nào có thể trở về.”
Thẩm thẩm mím môi, tiếp nhận ngân phiếu, thấp giọng nói: “Ngân phiếu thẩm sẽ giữ thay ngươi, tương lai cưới vợ dùng.”
Vậy chỗ này không đủ, vợ ta nhiều lắm... Khóe miệng Hứa Thất An nhếch lên, quay sang nhìn về phía Hứa Linh Nguyệt, cười nói:
“Đại ca lần này rời kinh, thời gian có thể phải lâu một chút, ngắn thì một năm năm rưỡi, dài là ba năm trở lên. Nghĩ đến khi đó, Linh Nguyệt đã lập gia đình. . . Đáng tiếc không uống được rượu mừng của muội.”
Hứa Linh Nguyệt cắn môi, mắt đẹp tràn đầy nước mắt.
Thiếu nữ mười tám tuổi, tựa như phù dung nổi trên mặt nước tháng sáu, thanh lệ, sáng tỏ, sạch sẽ.
Đóa hoa mềm mại nuôi ở trong khuê phòng Hứa gia này hết sức thương cảm đối với sự thực đại ca sắp rời đi.
Tiếp theo, Hứa Thất An vươn tay, xoa xoa cái đầu quả dưa của Tiểu Đậu Đinh, dịu dàng nói: “Để đại ca ôm muội một cái. Đại ca chưa từng ôm muội hẳn hoi...”
Hứa Linh Âm ôm cổ đại ca, lớn tiếng tuyên bố:
“Đại ca, muội sẽ giấu kỹ chân gà chờ ca trở về.”
Lại giấu ở trong giày? Vậy còn có thể ăn sao? Ăn có thể chết ngay tại chỗ hay không... Hứa Thất An cảm động xoa đầu em gái út, cười nói:
“Giấu trong giày vài ngày, sau đó để lại cho sư phụ ăn, biết không?”
Hứa Linh Âm dùng sức gật đầu: “Vâng!”
Cáo biệt người một nhà, Hứa Thất An rời khỏi tiểu viện, dọc theo bậc thang núi, một mình xuống núi.
“Đại ca ~ “
Phía sau truyền đến tiếng Hứa Linh Nguyệt gọi. Đại muội muội thở hổn hển đuổi theo, hướng tới bóng lưng hắn hô:
“Muội muốn đi Linh Bảo Quan tu hành. Muội… muội sẽ chờ ca trở về.”
Bước chân Hứa Thất An dừng một chút, chưa quay đầu, tiếp tục xuống núi.
Trong phòng, chờ Hứa Thất An đi rồi, thẩm thẩm nhìn ngân phiếu trong tay, thấp giọng nói:
“Lão gia, tôi nhớ ra rồi, mẹ đẻ đại lang, sau khi sinh nó thì đi rồi. Trước khi đi dặn tôi, nhất định phải mang nó nuôi nấng lớn lên cẩn thận. Tôi nhớ tỷ tỷ là người rất tốt, dịu dàng đoan trang, rất dễ ở chung.
“Tỷ ấy năm đó nắm tay tôi, dặn dò tôi chiếu cố đại lang, nói thành khẩn như vậy... Tôi biết tỷ ấy năm đó bỏ lại đại lang là có nỗi khổ trong lòng.”
Thẩm thẩm ngẩng đầu lên, nước mắt đầy mặt: “Lão gia, tôi nuôi nó nhiều năm như vậy, nó chính là con tôi. Bây giờ người nọ trở về, muốn lấy mạng của nó, tôi, tôi rất khó chịu...”
Tim Hứa Nhị thúc như bị đao cắt.
...
Linh Bảo Quan.
Hứa Thất An chống gậy, hướng tới đạo đồng trông cửa mỉm cười: “Ta muốn gặp quốc sư.”
Trước khi tới, hắn từng hướng Giám Chính hỏi thăm tình huống giao thủ của quốc sư cùng đạo thủ Địa tông.
Giám Chính nói lưỡng bại câu thương, sau đó “A” một tiếng:
“Nghiệp hỏa thiêu thân.”
Đạo đồng nhìn hắn, nói: “Đạo thủ từng có dặn dò, nếu Hứa công tử tìm người, có thể đi thẳng vào.”
Linh Bảo Quan đã mở ra quyền hạn vươn dài vào thẳng đối với ta, vậy Lạc Ngọc Hành thì sao?
Trong lòng Hứa Thất An nói thầm, chống gậy vào Linh Bảo Quan.
Tới tiểu viện yên tĩnh, ngựa quen đường cũ đẩy ra cửa tĩnh thất, chỉ thấy trên bồ đoàn, một vị đạo cô xinh đẹp ngồi xếp bằng.
Hứa Thất An sửng sốt một phen, từ trên người nàng thấy dì nhỏ thiện lương, mẹ của bạn, chị hơn tuổi nhà hàng xóm vân vân, một loạt hình tượng.
Điều này làm hắn cả kinh, bởi vì Lạc Ngọc Hành tựa như có chút không thể tự khống chế, không thể kiềm chế “mị hoặc” của nàng.
Đối với một vị nhị phẩm cao thủ mà nói, cái này hiển nhiên không phải chuyện tốt, cái này ý nghĩa tình huống nghiệp hỏa thiêu thân rất nghiêm trọng.
“Nghĩ hẳn ngươi thấy rồi, trạng thái của ta rất tệ.”
Lạc Ngọc Hành khẽ hé bờ môi đỏ mọng, thanh âm lộ ra sự quyến rũ chỉ thục nữ có.
“Ta biết.”
Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Trước khi đến, ta có tắm rồi.”
Hắn lần này đến, trừ thăm tình huống của Lạc Ngọc Hành, thật ra cũng có ý tưởng “cò kè mặc cả”, hy vọng Lạc Ngọc Hành có thể thư thả mấy ngày, đợi hắn dung nạp Thất Tuyệt Cổ, nếu tình trạng thân thể chuyển biến tốt, lại thực hiện hứa hẹn.
Nào ngờ tình huống Lạc Ngọc Hành tệ đến loại trình độ này.
Lạc Ngọc Hành mặt không biểu cảm, tiếp tục nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ là một phân thân, trong vòng ba ngày sẽ tiêu tán, bản thể đã bế quan.”
Trong lúc nhất thời, Hứa Thất An không phân biệt rõ mình là may mắn hay thất vọng.
Lấy trạng thái thân thể bây giờ của hắn, cố song tu, chỉ có thể là “dì nhỏ xin tự động”.
Cái này hiển nhiên không phù hợp hình tượng trường thương chỉ thẳng, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của hắn, sẽ làm Lạc Ngọc Hành xem thường.
Nhưng mà, nhưng mà... Nàng thật sự quá mê người rồi.
Phân thân Lạc Ngọc Hành tiếp tục nói: “Song tu cần chu kỳ nhất định, một lần ít nhất bảy ngày, sau khi giao chiến với đạo thủ Địa tông, bản thể đã khó có thể áp chế nghiệp hỏa, lại không biết tình huống của ngươi rốt cuộc như thế nào, vì tự cứu, chỉ có thể bế quan, cố gắng diệt trừ nghiệp hỏa.”
Một lần ít nhất bảy ngày, một lần ít nhất bảy ngày... Hứa Thất An đầy đầu óc cũng chỉ còn lại câu này.
Có chút bị dọa rồi.
Lạc Ngọc Hành tiếp tục nói:
“Sau lần này, bản thể chỉ sợ khó chủ động áp chế nghiệp hỏa nữa. Cho nên, song tu là điều bắt buộc. Nghiệp hỏa mỗi tháng phát tác một lần, hôm nay tháng sau, ta sẽ đi tìm ngươi.”
Nói xong, nàng vung tay áo lên, mặt bàn có thêm một lá bùa giấy vàng gấp thành hình tam giác.
“Đây là bùa định vị, ngươi cất nó, một tháng sau, bản thể tự sẽ tìm đến ngươi.”
Nói xong, phân thân chủ động tiêu tán.
Đây là thẹn thùng rồi? Hứa Thất An cầm lấy lá bùa hình tam giác, yên lặng cất đi.
Xem ra, sau khi hành thích vua, Lạc Ngọc Hành hoàn toàn tiếp nhận hắn, quyết định kết làm đạo lữ với hắn.
Trước đó, vẫn luôn do dự nên song tu cùng mình hay không, là vì còn chưa hoàn toàn tán thành, dù sao đạo lữ là chuyện cả đời, Lạc Ngọc Hành cẩn thận đối đãi, thường tình con người.
Hắn trước khi đi Ngọc Dương quan, tu vi chỉ là ngũ phẩm, đối với một vị nhị phẩm cao thủ mà nói, quả thật kém chút.
Bây giờ, Hứa Thất An là tam phẩm, Đại Phụng tam phẩm võ phu có thể đếm được trên đầu ngón tay, đủ để xứng đôi thân phận địa vị của Lạc Ngọc Hành.
Cũng tốt, một tháng sau ta cũng chuẩn bị tốt rồi... Hứa Thất An rời khỏi Linh Bảo Quan, hướng hoàng cung bước đi.
...
Thiều Âm cung.
Khuê các trải địa long tốn than vô số, bên trong cuối mùa thu mà ấm áp như xuân, trong không khí tràn ngập mùi đàn hương, mùi son phấn, cùng với mùi thơm cơ thể nữ tử thoang thoảng.
Một khắc nào đó, trên giường gấm, nữ tử cuộn mình ngủ đột nhiên bừng tỉnh, xoay người ngồi dậy, sắc mặt tái nhợt.
“Hồng, Hồng Tụ...”
Nàng thấp giọng gọi, thanh âm uể oải.
Cung nữ ghé vào bên giường lập tức tỉnh lại, dịu dàng nói: “Điện hạ!”
Lâm An thấp giọng nói: “Nước, ta muốn uống nước...”
Cung nữ lập tức đi đến bên cạnh bàn, nhẹ nhàng gạt ra bầu rượu hoặc đổ nghiêng, hoặc bày thẳng, rót cho nàng một chén nước trà ấm áp.
Lâm An điện hạ đêm qua uống rượu, say như chết, uống rượu nhiều, nàng cũng không biểu hiện say quậy, chỉ là ghé vào bên cạnh bàn nức nở khóc to.
Trong lòng các cung nữ rõ, công chúa đây là mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm.
Đêm hôm qua, Thái tử điện hạ phái người tới nói cho Lâm An điện hạ, Vu Thần giáo cấu kết hữu đô ngự sử Viên Hùng, cùng với Binh bộ thị lang Tần Nguyên Đạo tâm phúc của bệ hạ.
Lấy vu thuật khống chế bệ hạ, cắt lương thảo của đại quân, hại chết tám vạn tướng sĩ cùng Ngụy Uyên ở Tĩnh sơn thành.
Hứa ngân la dưới cơn giận dữ, chém bệ hạ ở ngoài kinh thành.
Điện hạ nghe xong, cả người liền choáng váng, sắc mặt tái nhợt đi đông cung, như tìm Thái tử đối chất.
Nàng rát khuya mới về, tiếp theo liền bắt đầu uống rượu không dứt, uống nhiều liền khóc to, khóc xong tiếp tục uống.
Các cung nữ mắt thấy, tim như bị đao cắt.
Hầu hạ Lâm An điện hạ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy nàng đau lòng như vậy.
Nghĩ đến không chỉ có là bệ hạ sủng ái nàng nhất băng hà, càng bởi vì người giết cha là nam nhân kia nhỉ.
Hôm nay nhớ lại, Hồng Tụ hầu như xác nhận, điện hạ là chung tình Hứa ngân la.
Như thế nào cho phải đây, điện hạ còn khuê nữ, đã tổn thương vì tình như vậy, sợ là phải đau lòng rất lâu rất lâu.
Về phần khuyên, các nàng là không dám.
Nô tỳ là nô tỳ, nào dám xen vào chuyện của các chủ tử.