TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 863: Tài cao hơn một bậc (2)

Nho quan Á Thánh và đao khắc Nho Thánh cũng tự phong ấn mình, thu ánh sáng rực rỡ lại. Người có học là nói phải trái, người có học không phải lưu manh. Sức mạnh của Ngôn Xuất Pháp Tùy, có tác dụng với phe nào cũng vậy.

Triệu Thủ rên lên, sắc mặt trắng như tờ giấy, đây là do bị đại pháp cắn trả.

Dưới tình huống bình thường, đối mặt với kẻ địch cùng cảnh giới, nếu sức mạnh của Ngôn Xuất Pháp Tùy tạo nên ảnh hưởng trực tiếp cho kẻ địch, thì chỉ có thể thi triển ba lần.

Nếu thi triển nhiều hơn, hạo nhiên chính khí sẽ không đủ để chống đỡ pháp thuật cắn trả.

Nhưng nếu dùng Ngôn Xuất Pháp Tùy để phụ trợ, hoặc là buff cho mình, vậy thì không hạn chế số lần.

"Nơi này cấm chỉ truyền tống", "Không được sử dụng pháp khí" đều là thuộc về dạng tác động trực tiếp lên kẻ địch. Lấy thực lực tam phẩm đỉnh phong của Triệu Thủ, dù có đao khắc Nho Thánh và nho quan phụ trợ, nhưng đối phó Thuật sĩ cao hơn mình một phẩm cấp, ba lần đã là cực hạn.

Không còn bị pháp khí áp chế, chín cái đuôi hồ trong nháy mắt trở nên nóng nảy, loạn vũ ngất trời, điên cuồng đánh tới.

Thuật sĩ áo trắng lại bị đánh lui, đánh cận chiến là điểm yếu của Thuật sĩ.

Đuôi hồ hư ảo quấn khí vận, lại đưa về trong cơ thể Hứa Thất An.

"Giết địch tám trăm, tự tổn một ngàn."

Thuật sĩ áo trắng cười khẩy.

Ông ta là giễu cợt Triệu Thủ, nho quan Á Thánh và đao khắc Nho Thánh tự phong ấn mình, ba lần Ngôn Xuất Pháp Tùy kết thúc, trong chiến đấu tiếp theo, vị Đại Nho này chỉ còn phát huy được chiến lực cực kỳ nhỏ.

Còn Lão tổ tông Võ Lâm Minh, võ phu thô kệch tuy có lực công kích mạnh, nhưng ông ta đã có biện pháp chu toàn, vả lại, cái lão thất phu đó bản thân đã đang ở trong trạng thái không tốt, không thể tự mình ra mặt giết địch.

Đối với Thuật sĩ, đây là một sơ hở rất lớn, có thể lợi dụng.

Thuật sĩ áo trắng đưa tay bắt quyết, trầm giọng: "Lên!"

Bàn đá "ùng ùng" chấn động, bay lên không, ở ngoài bàn đá, tuyệt thế đại trận đã bị phá mất hai phần ba, bắt đầu co lại, tự mình tu bổ, chuyển thành một "Tuyệt thế đại trận" bản đơn giản hóa.

Tuy không bì được với trận pháp nguyên bản vừa rồi, nhưng giống như võ phu mệt mỏi lực kiệt được hồi khí, so với trạng thái tàn tạ vừa rồi, khí tức của nó càng cường đại hơn, càng viên mãn hơn, những năng lực đã mất đi, ví dụ như truyền tống, ví dụ như giam cầm, lúc này đều đã được bổ sung.

Đối với cao phẩm Thuật sĩ, tu bổ trận pháp không lành lặn là năng lực cơ bản nhất, giống như những kiến thức cơ bản của các hệ thống, hòa thượng ngồi thiền, đạo sĩ thần du.

Nhưng mà, ngay lúc này, Thuật sĩ áo trắng nhìn thấy Triệu Thủ tỉnh táo đưa tay ra, lòng bàn tay hướng mình, trầm giọng:

"Phương thế giới này, không được sử dụng trận pháp."

Tiếng nói rơi xuống, bàn đá đang phù không nhanh chóng nứt ra, từng trận pháp tắt lịm, mất đi thần lực, chỉ một câu thôi, tuyệt thế đại trận kích cỡ nhỏ, lại bị yếu đi năm thành.

Thuật sĩ áo trắng không điều khiển bàn đá phù không được nữa, thế là, nó và Hứa Thất An đang trên nó cùng rơi xuống.

Cùng lúc đó, một đạo đao ý vô cùng xuất hiện sau lưng Thuật sĩ áo trắng, chém mạnh vào lưng ông ta.

Thuật sĩ áo trắng rên lên, thịt sau lưng bị chém rách, máu tươi thấm ra.

Từ ngày xuất hiện tới nay, cuối cùng, cuối cùng cũng bị thương, hơn nữa còn bị thương vì đao ý của võ phu, lực sát phạt mạnh hơn, đáng sợ hơn công kích của cùng cấp từ những hệ thống khác.

Thuật sĩ áo trắng lảo đảo lui ra sau, kéo dài khoảng cách với Hứa Thất An, lúc này, ông ta không dám trực diện với đuôi của cửu vĩ hồ nữa.

Từng đạo đao ý từ hư không hiện lên, lão thất phu Võ Lâm Minh không nói võ đức, tận lực đánh chó rớt xuống nước.

Thấy vậy, Triệu Thủ níu lấy vai Hứa Nhị Lang, ngăn cản ông nhào tới kiểm tra tình huống chất nhi, đồng thời, đưa ông rời ra xa.

"Nói chính xác, là giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm."

Triệu Thủ đốp trả lại.

Trước đó, lúc ông thi triển thủ đoạn phá trận, thật ra không có dùng Ngôn Xuất Pháp Tùy, mà là dùng Hợp Đạo ý của Ngụy Uyên, nhưng mà đọc ra miệng, còn để đao khắc và nho quan hỗ trợ, ngụy trang đó là Ngôn Xuất Pháp Tùy.

Thuần túy là để lừa Thuật sĩ áo trắng.

Cái chi tiết không đáng kể này, giờ lại thành thủ đoạn mấu chốt quyết định thắng bại.

Triệu Thủ thầm thở dài, nhớ lại Ngụy Uyên trước lúc xuất chinh, từng một mình viếng thăm Thanh Vân sơn.

Lần đó, Ngụy Uyên tới nhìn bia đá trong Á Thánh điện; lần đó, Ngụy Uyên để lại cho ông một viên huyết đan; cũng là một lần đó, Ngụy Uyên phối hợp với ông, để ông ghi chép ý "Phá trận".

Lúc ấy Ngụy Uyên vẫn chưa hoàn toàn biết rõ mưu đồ của Thuật sĩ áo trắng, thậm chí không biết đến sự tồn tại của một nhân vật như Hứa Đại Lang vì nhân quả giữa hai người quá nhỏ, Ngụy Uyên không thể nhớ được một người bị thiên cơ thuật che giấu, mà lại chẳng có quan hệ gì nhiều với mình.

Nhưng ông hồi tưởng lại tất cả những biến cố Hứa Thất An gặp phải, với trực giác của mình, nghĩ hẳn sau này Hứa Thất An sẽ gặp phải làm phiền.

"Hy vọng có ích cho hắn sau này. Ta không thể mãi đi theo che chở hắn, ưng non luôn sẽ có lúc phải giương cánh bay cao."

Bên tai Triệu Thủ, như lại vang lên lời nói lúc ấy của Ngụy Uyên.

Vì tiểu tử này, Ngụy Uyên coi như đã tận tâm tận lực.

Xa xa, Thuật sĩ áo trắng vừa lấy đan dược chữa thương trong túi thơm ra, vừa ung dung bước đi giữa tầng tầng lớp lớp đao ý, dần rời xa vòng vây của “đao sơn”.

Đao ý lão tổ tông Võ Lâm Minh chém ra lúc này gần như mất đi mục tiêu.

Thuật sĩ áo trắng Hứa Đại Lang đã lại che giấu mình đi, khiến Lão tổ tông Võ Lâm Minh tạm thời quên mất ông ta.

Nuốt đan dược, cảm nhận dược lực lan ra trong cơ thể, xử lý hết đao ý đang chạy loạn khắp nơi, nở nụ cười với Hứa Thất An:

"Ta luôn biết mối quan hệ của Thần Thù và Vạn Yêu Quốc. Mặc dù phương thức công chúa Vạn Yêu ra tay khiến ta bất ngờ, nhưng đối với kẻ địch này, ta đã có phòng bị sẵn.

"Nhi tử cuối cùng vẫn là nhi tử, muốn đấu với lão tử, còn kém xa."

Đang nói, thì hiệu quả che giấu thiên cơ bắt đầu có hiệu lực.

Che giấu thiên cơ xong, người trong cuộc không thể xuất hiện trước mặt người ngoài nữa, nếu không thuật này sẽ tự động mất đi hiệu lực.

"Người ngoài" này, theo thứ tự là kẻ địch, người gặp nhiều, người thân và người có nhân quả sâu đậm với mình.

Người ở nơi này, không phải người có nhân quả cực sâu với ông ta, thì cũng là kẻ địch.

Nên thuật che giấu thiên cơ, chỉ duy trì được trong thời gian cực ngắn, hơn nữa còn không thể dùng lại.

Trong hư không, từng đạo đao ý lại hiện lên, giết Thuật sĩ áo trắng.

Nhưng, ngay lúc này, thiên địa mất đi màu sắc.

Là mất đi màu sắc theo đúng nghĩa đen, tất cả màu sắc đều biến mất, chỉ còn lại hai màu đen trắng, cả đám Hứa Thất An, Triệu Thủ và Thuật sĩ áo trắng.

Trong thế giới mất đi màu sắc đó, chỉ có một người có màu.

Một nữ Bồ tát mặc cà sa trắng, tóc dài như suối.

"Vô sắc pháp tướng"

Triệu Thủ vất vả thốt ra từng từ một.

Một trong chín đại pháp tướng của Phật môn, một trong chín đại Bồ tát quả vị.

Vô sắc pháp tướng!