Nhị thúc... Hứa Thất An yên lặng nhìn, nhìn một nam nhân trung niên phát cuồng.
Hứa Bình Chí ở nhà khúm núm, bên ngoài láu cá, khí chất sát phạt năm đó rèn luyện ra trên sa trường sớm bị mài mòn ở trong quan trường.
Nhưng nam nhân khúm núm nữa, nếu đứa nhỏ nhà mình bị nguy hiểm, hắn sẽ không chút do dự ra sức công kích.
Cho dù đối mặt là một con voi.
Thuật sĩ áo trắng thu hồi ánh mắt, nhìn Hứa Thất An một cái, khóe miệng nhếch lên:
“Nhưng muộn rồi!”
Hắn dùng sức kéo, mang luồng khí vận người thường không thể nhìn thấy kia, từng chút một từ đỉnh đầu Hứa Thất An rút ra.
Trong quá trình này, thân thể Hứa Thất An không ngừng nứt nẻ, máu chảy như suối, miệng mũi không ngừng trào máu, hắn khổ sở rống lên.
Tiếng rống của cháu trai, như là một cái búa tạ nện ở trong lòng Hứa Bình Chí, đập hắn cả người run lên.
Lão nam nhân này bỗng nhiên không dám kiêu ngạo nữa, hắn dán kết giới khí quỳ xuống, đau khổ cầu xin:
“Đừng giết nó, đại ca, van ngươi, đừng giết nó, nó là thằng bé ta nuôi lớn, là con ta, van ngươi đừng giết nó...
“Ta nuôi nó hai mươi mốt năm, ngươi không thể làm vậy, ngươi thật sự không thể làm như vậy... Đại ca, xem ở trên phần tình cảm quá khứ, ngươi mang nó trả lại cho ta đi.”
Thuật sĩ áo trắng ý chí sắt đá, coi như không thấy, chỉ để ý việc của mình rút khí vận đi.
“Lui lại!”
Triệu Thủ vung tay áo, hất Hứa Nhị thúc ra, tiếp theo, ông đội nho quan, tay phải thu ở trong tay áo, nắm một cây đao khắc.
Nho quan cùng đao khắc thanh khí ngút trời, hô ứng lẫn nhau.
Triệu Thủ cầm đao khắc, đâm ra, dưới nho quan của á thánh cùng tam phẩm đại nho thêm vào, đao khắc bộc phát ra thanh quang ngút trời, đại trận thuật sĩ áo trắng hao phí hơn ba mươi năm thời gian bố trí, bị công phá trong nháy mắt.
Kết giới khí tầng ngoài cùng tán loạn, không thể ngăn trở người ngoài tiến vào nữa.
“Nơi đây, không thể rút khí vận.”
Triệu Thủ tuyên bố.
Nhưng một lần này, Nho gia Ngôn Xuất Pháp Tùy mất đi hiệu lực.
Động tác rút của thuật sĩ áo trắng có sự trúc trắc, nhưng rất nhanh đã thoát khỏi hiệu quả của Ngôn Xuất Pháp Tùy.
“Nơi đây thiên địa pháp tắc khác với bên ngoài, Nho gia ngươi muốn ở trong “thế giới” của ta xưng vương xưng bá, phải hỏi ta đồng ý hay không.”
Thuật sĩ áo trắng “hắc” một tiếng, tràn đầy lòng tin.
Triệu Thủ bước lên một bước, lại một lần nữa đâm ra đao khắc của Nho Thánh, nho quan của á thánh vung ra thanh quang dạng sóng nước, thêm vào ở trên đao khắc.
Triệu Thủ nói: “Phá trận!”
Lực lượng Ngôn Xuất Pháp Tùy theo đó thêm vào ở trên đao khắc.
Ngươi đã thay đổi quy tắc, vậy ta cũng có thể phá trận.
Đao như hóa thành mặt trời chói chang, thanh quang nồng đậm đến gần như trắng xóa, nó nhanh chóng thẳng tiến, kèm theo từng tầng trận pháp tán loạn.
Tòa tuyệt thế đại trận do một trăm lẻ tám tòa trận pháp tạo thành này, ngăn không được một vị tam phẩm đại nho đầu đội nho quan, tay cầm đao khắc.
Cho dù kẻ chủ trận là một vị nhị phẩm thuật sĩ.
Nhưng đối với thuật sĩ áo trắng mà nói, ngăn không được tam phẩm đại nho khai hỏa toàn bộ hỏa lực là chuyện trong dự đoán, thứ hắn cần vẫn chỉ là kéo dài thời gian, bởi vì khí vận trên người Hứa Thất An đã bị cướp lấy hơn phân nửa.
Đúng lúc này, một ánh đao tràn ngập sát khí lạnh lẽo từ trong hư không hiện lên, chém nát một rồi lại một phù văn trận pháp.
Đao ý vô song.
Cái tay để không của thuật sĩ áo trắng nhấn một cái, trận văn nơi nào đó sáng lên, tạo thành tường khí, che phía trước ánh đao.
Ánh đao bổ vào trên tường khí, như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy nữa.
Truyền tống!
Hắn mang ánh đao truyền tống đi rồi.
“Nơi đây cấm truyền tống.”
Triệu Thủ bình tĩnh đưa ra kế sách ứng đối, theo trận pháp tán loạn, lực lượng Ngôn Xuất Pháp Tùy Nho gia tiến một bước xâm nhập nơi đây.
Hư không bỗng nhiên sôi trào lên, một rồi lại một đạo đao ý vô song hiện lên, thế không thể đỡ, chém phá trận văn.
Điều này làm Triệu Thủ càng dễ dàng thẳng tiến, mắt thấy sắp lao tới phụ cận, đột nhiên, thi thể Thiên Cổ Lão Nhân, đôi mắt không có tròng đen, chỉ có tròng trắng kia lặng lẽ sáng lên.
Triệu Thủ lập tức mất đi mục tiêu, ông mờ mịt mà đứng, phía trước trống rỗng, không còn Hứa Thất An cùng thuật sĩ áo trắng.
Đây là thủ đoạn “không được biết”, nó mang Hứa Thất An cùng thuật sĩ áo trắng giấu đi, lấy cái này kéo dài thời gian.
Triệu Thủ nhíu nhíu mày, nâng tay, búng nho quan.
Nho quan rung lên, tạo nên thanh quang như sóng nước, trong cõi nào đó, một luồng lực lượng bao phủ ở trên người Triệu Thủ bị tẩy rửa hết, Hứa Thất An cùng thuật sĩ áo trắng bóng người lần nữa xuất hiện.
“Đủ rồi!”
Thuật sĩ áo trắng lộ ra nụ cười, hắn đã hoàn toàn luyện hóa khí vận trong cơ thể Hứa Thất An.
“Ta cũng không biết Nhị thúc biết nơi này.”
Lúc này, hắn nghe thấy Hứa Thất An thấp giọng nói.
Thuật sĩ áo trắng nhíu nhíu mày, trên mặt kẻ mang huyết mạch này của hắn chút không có tuyệt vọng cùng sợ hãi đại nạn tới nơi, ngược lại tràn đầy trấn định.
Hứa Thất An tiếp tục nói: “Cho nên, thủ đoạn giữ mạng thật sự của ta không phải Triệu Thủ cùng lão tổ tông Võ Lâm minh, ít nhất không hoàn toàn mang hy vọng gửi gắm ở trên người bọn họ.”
Dừng một chút, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khoái ý: “Ngươi thực cho rằng Giám Chính chuyện gì cũng không làm?”
“Xú bà nương, còn chờ cái gì!”
Hắn hét lớn.
Vừa dứt lời, phía sau Hứa Thất An sinh trưởng ra những cái đuôi cáo hư ảo, xù lông, tựa như khổng tước xòe đuôi, đẹp mà khủng bố.