Hắn đi là con đường tu hành của Nhân tông, cùng là Nhân tông nhị phẩm, lực công kích không kém hơn Lạc Ngọc Hành.
Trong Đạo môn tam tông, Nhân tông là có tính công kích nhất.
Cho dù ở trong võ phu, luận lực công kích, kiếm thuật Nhân tông cũng là người nổi bật, hơn nữa chuyên phá Đồng Bì Thiết Cốt của võ phu.
Dưới kiếm quang, Kim Cương Thần Công kiên trì mấy hơi thở, chưa thể chống đỡ, một kiếm xuyên tim.
Máu tươi đỏ sẫm phun tung toé ở sau lưng Hứa Thất An.
Nguyên Cảnh đế điên cuồng thúc giục kiếm khí, mài đi sinh cơ mới bước vào tam phẩm của hắn, trong mắt lóe ra ác ý không khác gì yêu đạo Địa tông, cười dữ tợn nói:
“Võ phu mới vào tam phẩm, cũng xứng tranh phong cùng trẫm?”
Hắn bước vào nhị phẩm nhiều năm, tài nguyên cả nước tu hành, há là tiểu tử mới vào tam phẩm này có thể chống lại.
“Bắt được ngươi rồi.”
Hứa Thất An lộ ra nụ cười gian kế thực hiện được, rít gào: “Thần Thù! !”
Một luồng khí tức thâm trầm mênh mông, sâm nghiêm đáng sợ sống lại ở trong cơ thể Hứa Thất An.
Mi tâm hiện lên một mảnh ma văn tựa như ngọn lửa, làn da nhanh chóng nhuộm lên đen nhánh, sau đầu hiện lên một quầng lửa sáng đen.
Khí tức Hứa Thất An tăng vọt, từ tam phẩm sơ kỳ, nháy mắt vọt lên tới tam phẩm đỉnh phong.
Đây không phải lực lượng của một mình Thần Thù, là lực lượng hai người hợp nhất.
Phành!
Pháp khí gương đồng nổ tung.
Chiêu Hồn Phiên nổ tung.
Vòng đồng nổ tung.
“Ta đến chủ đạo!” Hứa Thất An nói.
Hôm nay hắn đã là cao phẩm võ phu thật sự, nắm giữ năng lực Hóa Kình, cũng có thể đánh liên tục tới chết cao thủ hệ thống khác, không cần do Thần Thù chủ đạo nữa.
“Được!”
Trong cơ thể hắn truyền đến giọng trầm thấp của Thần Thù.
Thần Thù là bị ép tỉnh lại, có thể đánh thức một vị tuyệt đỉnh cường giả ngủ say, đương nhiên chỉ có một vị cường giả tuyệt đỉnh khác.
Ngày đó sau khi tỉnh dậy, Hứa Thất An nói chỉ có một yêu cầu đối với Giám Chính, yêu cầu đó chính là giúp hắn đánh thức Thần Thù.
Nhưng lúc ấy Giám Chính từ chối, chưa nói lý do, chỉ bảo hắn đi thư viện Vân Lộc trước một chuyến.
Từ trong tay viện trưởng tiếp nhận Huyết Đan Ngụy Uyên để lại cho hắn, Hứa Thất An mới biết được dụng ý của Giám Chính.
Thần Thù cái động không đáy ăn không no này, hắn nếu là tỉnh, Huyết Đan của Ngụy Uyên liền hời miễn phí cho Thần Thù.
Ngay sau đó, đả kích như mưa rền gió dữ buông xuống ở trên người Nguyên Cảnh, tầng tầng lớp lớp không khí nổ tung.
Nguyên Cảnh đế chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất tất cả đều là kẻ địch. Đả kích từ góc độ khác nhau mà đến, dày đặc như mưa, không thể tránh né, khó có thể phản kháng.
Đây là cao phẩm võ phu.
Phốc!
Hai tay Hứa Thất An khép lại, xuyên thấu ngực Nguyên Cảnh đế, dùng sức xé.
Phân thây!
Máu tươi bắn vào thân thể cơ bắp đen nhánh, càng thêm dữ tợn như ma.
Giờ khắc này, Nguyên Cảnh đế chính thức tử vong, tử vong trên ý nghĩa thật sự.
Bóng người kim quang cùng ô quang quấn quýt bỏ chạy, đứng yên giữa không trung, sắc mặt âm trầm nhìn xuống Hứa Thất An.
Tiên đế Trinh Đức.
Hứa Thất An im lặng nhìn thi thể trên mặt đất, trong đầu hiện lên từng màn chuyện cũ, hiện lên hình tượng uy nghiêm lạnh lùng của Nguyên Cảnh đế.
Hiện lên cảnh tượng vị đế vương này ngồi cao trên ghế rồng.
Tuy hắn sớm bị Trinh Đức thay thế, tuy vị đế vương kia ngày xưa vẫn luôn là tiên đế Trinh Đức, nhưng hắn vẫn như cũ dâng lên cảm giác vui sướng mãnh liệt.
Hắn tự tay giết cẩu hoàng đế này, từ nay về sau, Nguyên Cảnh trở thành lịch sử, không còn tồn tại nữa.
Da mặt Trinh Đức hơi run rẩy, Nguyên Cảnh bộ thân thể này tuy tu vi có hạn, nhưng đối với hắn mà nói, lại là một cái mạng thật sự.
Nhất Khí Hóa Tam Thanh, một người có được ba cái mạng.
Giao thủ một khắc đồng hồ, hắn đã tổn thất một cái mạng.
Kiêng kị đánh giá bóng người như thần như ma kia, Trinh Đức đế bỗng nhiên tỉnh ngộ cái gì, chỉ vào Hứa Thất An, rít gào:
“Thì ra là ngươi, thì ra là ngươi, ngươi chính là nhân vật thần bí ngày đó xuất hiện ở Sở Châu, vật phong ấn dưới Tang Bạc ở trên người ngươi!”
Hắn vừa oán độc vừa thù hận.
Thì ra là hắn, người giết Trấn Bắc vương là Hứa Thất An.
“Sớm biết là ngươi, ngày đó sau khi ngươi trở lại kinh thành, trẫm nên mang ngươi bầm thây vạn đoạn. Trẫm hối hận, trẫm bỏ lỡ bao nhiêu lần cơ hội giết ngươi. Ngươi có thể giấu được trẫm, là vì Giám Chính thay ngươi che chắn thiên cơ, khiến trẫm không cảm ứng được nó tồn tại.”
Trinh Đức đế tức đến mức tâm tính bùng nổ, hắn tận mắt thấy tiểu nhân vật này trưởng thành, nuôi hổ thành hoạ, chứa chấp tiểu nhân vật này từng bước một trưởng thành.
Cho tới bây giờ mới biết được, người giết một phân thân khác của mình, ngay tại bên người.
Hứa Thất An chẳng những giết phân thân của hắn, còn mang theo thi thể về kinh, nhảy lên nhảy xuống, giết quốc công, trước mặt dân chúng lên án mạnh mẽ hắn.
Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng! !
Trinh Đức đế đã kinh lại giận, trong lòng ác độc như lật sông nghiêng biển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta sẽ không cho ngươi cơ hội nữa.”
Hứa Thất An thản nhiên nói: “Nguyên Cảnh đã chết, sau hôm nay, ngôi vị hoàng đế Đại Phụng đổi chủ.”
Nghe vậy, Trinh Đức đế lộ ra nụ cười đắc ý điên cuồng: “Ngươi nói không sai, sau hôm nay, Đại Phụng quả thật phải đổi chủ, nó sẽ trở thành nước phụ thuộc Vu Thần giáo.”
Quả nhiên, mục đích của tiên đế là để Đại Phụng trở thành nước phụ thuộc Vu Thần giáo, hắn muốn noi theo Tát Luân A Cổ... Hứa Thất An nhíu nhíu mày:
“Ngươi tính làm như thế nào?”
Trinh Đức đế phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, khôi phục trạng thái. Hắn dang đôi tay, như đang triển lãm sự vĩ đại của mình, nói:
“Ngươi biết long mạch không? Vương triều thống trị Trung Nguyên, thống trị không chỉ có là người, còn có lãnh thổ. Lòng người ngưng tụ khí vận, mà long mạch, là tinh hoa khí vận cùng lãnh thổ ngưng tụ.
“Ta chỉ cần mang long mạch chi linh rút ra, hiến cho Vu Thần, Trung Nguyên sẽ thiên tai nhân họa không ngừng, nhưng lại bởi vì long mạch chưa mất, khởi nghĩa thường thường không thể thành công. Mà Vu Thần giáo nắm giữ long mạch Trung Nguyên, thiên mệnh quy tụ, vào làm chủ Trung Nguyên dễ dàng.”
“Cho nên ngươi phải giúp Vu Thần giáo giết Ngụy Công?”
Hứa Thất An không hiểu biết đối với long mạch, nhưng hiểu biết đối với khí vận. Đại Phụng sau khi tổn thất một nửa khí vận, mấy năm nay quốc lực ngày càng giảm xuống, không phải nơi này có nạn hạn hán, chính là nơi kia có lũ lụt.
Mấy năm liên tục không thuận.
Mà mình được khí vận, cả hành trình đã qua, luôn có thể gặp dữ hóa lành, kỳ ngộ liên tục, ngắn ngủn một năm tấn thăng tam phẩm, nhìn mặt ngoài là nhận ân huệ của một số đại lão nào đó, thật ra, bản thân cái này chính là biểu hiện của khí vận gia thân.
Long mạch nếu bị Vu Thần giáo cướp đi, kết quả có thể nghĩ mà biết.
“Ngụy Uyên phải chết, hắn nếu còn sống, hôm nay ta đối mặt chính là hắn. Mà chiến lực một tên nhị phẩm võ phu, so với ngươi mạnh hơn nhiều.”
Trinh Đức đế tiếp tục phun ra nuốt vào linh khí, vừa rồi cuồng bạo đả kích, đã tạo thành một chút vết thương nhẹ đối với hắn.
“Ngụy Uyên là soái tài mấy trăm năm cũng khó gặp, hắn không chết, Tát Luân A Cổ cuộc sống hàng ngày khó yên, Vu Thần giáo cho dù nắm long mạch, cũng không nhất định có thể thoải mái vào làm chủ Trung Nguyên. Đương nhiên, ta giết Ngụy Uyên còn có nguyên nhân thứ ba, không lâu sau đây ngươi tự sẽ biết được.
“Đúng rồi, khi vào triều, ta đã khởi động trận pháp, bóc ra long mạch, ngươi muốn chạy trở về ngăn cản hay không? Ta không ngại đến trong thành đánh một trận.”
Ta ngại... Những thứ này Ngụy Công cũng dự liệu được nhỉ? Chiến dịch Tĩnh sơn thành, tương tự là Vu Thần giáo gậy ông đập lưng ông, nhưng Ngụy Công không có lựa chọn, nếu ngồi xem Vu Thần giãy thoát phong ấn, cho dù Ngụy Công năng lực lãnh binh đánh trận mạnh nữa, cũng đấu không lại một tên siêu phẩm... Hứa Thất An hỏi:
“Ngươi muốn rút ra long mạch, Giám Chính sẽ đồng ý?”
Thân là nhất phẩm thuật sĩ, không có ai so với lão càng hiểu khí vận hơn. Trinh Đức đế muốn ở dưới mí mắt Giám Chính rút ra long mạch, si tâm vọng tưởng.
Giám Chính tuy không thể giết Trinh Đức, nhưng lão có thể ngăn cản long mạch bị rút ra.
Trinh Đức đế cười to nói: “Giám Chính là kẻ địch lớn nhất trong kế hoạch trường sinh của ta, nếu không có cách nào bám trụ hắn, ta lại thế nào sẽ rút ra long mạch?”
Hứa Thất An chau mày.
...
Linh Bảo Quan.
Lạc Ngọc Hành đi ra khỏi tĩnh thất, tới tiểu viện, hướng tới ao nhỏ trong sân vươn bàn tay nhỏ trắng nõn.
Một thanh kiếm sắt loang lổ vết gỉ phá nước mà ra, mang bản thân đưa đến trong tay nàng.
Lạc Ngọc Hành bước ra một bước, biến mất ở trong sân.
...
Quan Tinh lâu.
Trong hư không truyền đến dao động, một bóng người bọc áo choàng Vu sư, từ trong hư không bước ra.
Đây là một lão nhân trong tay cầm roi đuổi dê, râu tóc bạc trắng, ánh mắt bình tĩnh ôn hòa, nhưng chính là một vị lão giả không có gì khác với lão nhân bình thường như thế, lão xuất hiện, khiến trên không Quan Tinh lâu u ám.
Mây đen cuồn cuộn, cách Quan Tinh lâu rất gần, gần giống như ngay trên đỉnh đầu, từng tia chớp chói lòa chạy ở trong tầng mây.
Khoảnh khắc lão giả xuất hiện, đài bát quái sáng lên từng đạo trận văn, tiến hành nghiền nát đối với lão.
Nhưng lão giả giống như không ở mảnh thiên địa này, bất cứ công kích nào đối với lão cũng không có hiệu quả.
“Đồ tôn, ngươi nếu là có lực phá trận của Ngụy Uyên, sư tổ ta đi luôn bây giờ.” Tát Luân A Cổ cười tủm tỉm nói.
Giám Chính cầm chén rượu, thảnh thơi nhấp một ngụm.
“Đại Phụng quốc lực suy yếu đến nay, ngươi còn có mấy thành thực lực?” Tát Luân A Cổ ngồi xuống ở bên bàn.
Giám Chính cười lạnh nói: “Thuật sĩ dùng là đầu óc, võ phu mới chỉ biết dùng man lực.”
Khi nói chuyện, trên bàn xuất hiện một bàn cờ.
“Đánh một ván đi.”
“Lấy cờ quyết định thắng thua?”
Giám Chính thản nhiên nói: “Không, một ván này đánh xong, sự tình cũng kết thúc rồi.”