Nha môn Binh bộ lúc này, Binh bộ thượng thư ngồi ở trong sảnh, xem kỹ nội dung tình báo quân sự.
Bên trên ghi lại hai việc, thứ nhất, liên quân hai nước Viêm Khang tấn công Ngọc Dương quan, bị một mình Hứa Thất An đánh bại, chém vạn địch, giết Viêm quân, liên quân tan tác!
Thứ hai, lương thảo vô cớ mất tích.
Trừ tình báo quân sự, còn có một phần thư tay của Trương Khai Thái, khẩn cầu Binh bộ thượng thư cùng Trương Hành Anh đám ngự sử hỗ trợ cứu Trần Anh.
Giết quan viên Hộ bộ, đã tương đương làm phản.
Từ xưa làm phản, sĩ tốt có thể tha, kẻ cầm đầu phải chết.
Binh bộ thượng thư là người Ngụy Uyên một tay đề bạt, là nòng cốt Ngụy đảng.
Binh bộ thượng thư trầm ngâm hồi lâu, gọi tâm phúc đến, nói: “Mang nội dung tình báo quân sự tiết lộ ra ngoài, chỉ nói thứ nhất, không nói thứ hai.”
Chuyện lương thảo, chưa có định luận, hơn nữa quan hệ trọng đại, bây giờ không nên tiết lộ.
Nhưng sự tích Hứa Thất An có thể truyền bá, mục đích là tuyên dương thắng lợi trận này. Bệ hạ không phải do dự sao, không phải không muốn cho Ngụy Công tiếng tăm sau khi mất sao? Vậy hắn liền đẩy một phát.
...
Rất nhanh, sự tích Hứa Thất An một mình chắn hai nước Viêm Khang, liền ở dưới “người hữu tâm” thúc đẩy, ở trong miệng quan lại kinh thành, cùng với trong phố phường bắt đầu truyền bá.
Nội thành, trong tòa tửu lâu xa hoa nào đó, một đám quan lại kinh thành kết bạn mà vào.
Vào phòng, gọi rượu ngon đồ ăn ngon, ra sức bàn luận, một gã quan lại kinh thành sau khi uống mấy chén, nói:
“Vừa từ chỗ một người bạn tốt ở Binh bộ biết được tin tức, ngày hôm trước, liên quân hai nước Viêm Khang tập kết tám vạn tinh nhuệ, tấn công Ngọc Dương quan.”
Sắc mặt các đồng nghiệp thay đổi hẳn: “Tương Châu luân hãm rồi?”
“Không có không có.”
Vị quan lại kinh thành kia khoát tay, nhìn quét mọi người, sinh động như thật nói: “Vừa vặn Hứa Ngân la ở đây, một người một đao, giết hơn hai vạn quân địch, giết thống soái Khang Quốc, ngay cả Viêm quân kia cũng bị hắn chém.”
“Nói hươu nói vượn, ăn nhiều đồ ăn một chút, uống bớt rượu, toàn nói lời say.” Các đồng nghiệp không tin.
“Việc này vô cùng chính xác. Dù sao chuyện lớn như vậy các ngươi sớm hay muộn sẽ biết, ta lừa các ngươi làm chi. Chẳng lẽ thanh danh Tô mỗ không đáng tiền?”
“Rốt cuộc là thế nào, nói nhanh lên...”
Ngoài phòng, tiểu nhị phục vụ nghe rõ, lập tức bỏ chạy xuống lầu, hưng phấn đến mức mặt đỏ tai hồng, đi tìm chưởng quầy.
“Chưởng quầy, chưởng quầy, có việc lớn rồi.”
Chưởng quầy sau quầy biến sắc: “Có khách nhân đánh nhau?”
Tiểu nhị liên tục xua tay, sau đó hoa chân múa tay, lớn tiếng nói: “Tám vạn liên quân hai nước Viêm Khang tấn công biên cảnh, bị, bị Hứa Ngân la một mình giết sạch. Ngay cả Viêm quân cũng đã chết.”
Sảnh lớn tửu lâu đang ồn ào, nháy mắt tràn đầy yên tĩnh.
...
Câu lan nào đó.
“Ngươi nghe nói chưa, Hứa Ngân la ở biên cảnh Tương Châu một mình cản mười vạn đại quân hai nước Viêm Khang, giết không còn manh giáp.”
“Hứa Ngân la không phải ở kinh thành sao?”
“Ai nói hắn ở kinh thành, đây là tình báo cơ mật của triều đình, ta là có một thân thích ở triều làm quan, mới biết được chuyện này. Tận mười vạn đại quân đó, ghê thật, thi thể đắp lên so với tường thành còn cao hơn.”
...
Đầu ngõ.
Có người lớn tiếng thét to: “Mọi người nghe ta nói, ta kế tiếp muốn kể một việc lớn phấn chấn lòng người, các ngươi có thể không tin, nhưng ta có thể cam đoan, từng câu là thật.”
“Chuyện gì?”
Người đi đường đều nghỉ chân vây xem.
Người hò hét tuyên bố: “Hôm qua, Hứa Ngân la ở Ngọc Dương quan, một mình chắn mười lăm vạn đại quân Vu Thần giáo, một đao một vạn, sau mười lăm đao, quân địch hóa thành tro bụi.”
“Lời ấy thật sao?” Có người đi đường không tin.
“Ta cũng nghe nói, nhưng nghe nói là hai mươi vạn đại quân, không phải mười lăm vạn, ngươi chớ bôi đen công tích của Hứa Ngân la.”
“Ồ, không phải hai mươi lăm vạn sao?”
“Đây là lời đồn à?”
“Lời đồn cái gì, nếu là Hứa Ngân la, vậy khẳng định có thể làm được. Các ngươi quên rồi? Năm trước ở Vân Châu, Hứa Ngân la đã một mình cản hai vạn phản quân, lấy sức một người bình định phản loạn.”
Trong đám người, không ngừng có người lên tiếng.
Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, ở dân gian kinh thành nhanh chóng truyền bá.
Dân chúng trong kinh thành thích hóng hớt, vẻ mặt “không hổ là hắn”, có người cao hứng phấn chấn, cho rằng trời phù hộ Đại Phụng.
Có người thì mặt mày đau khổ, cho rằng Hứa Ngân la còn tiếp tục như vậy, nhân gian liền không chứa được hắn nữa, hắn sắp lên trời rồi, Đại Phụng không thừa nhận nổi tổn thất này.
Hoàng cung.
Thái tử từ chỗ quan viên tâm phúc biết được tin tức trực tiếp, ngây ra như phỗng, trình độ chấn động trong lòng không thua gì nghe nói Ngụy Uyên chết trận.
Sau khi biết được tin tức, phản ứng đầu tiên của hắn là đi tìm Lâm An.
Chuyện Lâm An cùng Hứa Thất An có tình cảm với nhau, Thái tử ở lúc vụ án Phúc phi đã phát giác. Đặc biệt là đứa em gái ruột không biết lòng người hiểm ác kia của hắn, nói một câu rễ tình đâm sâu cũng không đủ.
Theo năng lực Hứa Thất An biểu hiện ra càng ngày càng mạnh, tâm tình Thái tử vạn phần phức tạp, một mặt là gã đắc tội phụ hoàng, nhất định chỉ còn đường chết.
Một mặt khác là gã thật sự quá hữu dụng, hữu dụng khiến Thái tử cảm thấy, nếu mang họ Hứa mời chào đến dưới trướng, ngôi vị hoàng đế của mình cũng sẽ càng thêm củng cố.
Cái khác không nói, một vị võ phu đỉnh phong tu vi cao tuyệt, nếu khăng khăng một mực nguyện trung thành với mình, vậy ít nhất an nguy của hắn không phải lo.
Bây giờ, Thái tử càng thêm nhận định sự thực này.
Ra khỏi đông cung, rất nhanh đã đến Thiều Âm uyển khoảng cách không xa, ở dưới thị vệ thông báo, hắn ở hậu hoa viên thấy em gái ruột mặc váy đỏ.
Mặt nàng mượt mà trắng nõn, ngũ quan tinh xảo như khắc, một đôi mắt hoa đào ngập nước luôn cho người ta cảm giác ẩn tình đưa tình, quyến rũ lại không yêu dã, khi nhìn phong tình vạn chủng, lại không lỗ mãng.
Làm huynh muội, Thái tử đối với vẻ đẹp của Lâm An có sức miễn dịch trời sinh, nhưng giờ phút này, chỉ cảm thấy Lâm An mỹ mạo, nội mị, thật sự là một món vũ khí tuyệt hảo.
“Thái tử ca ca sao có rảnh đến chỗ muội?”
Lâm An ngồi ở trong đình nghỉ mát, ngắm cảnh thu, ngoái đầu nhìn nở một nụ cười trăm vẻ quyến rũ.
Thái tử sải bước đi vào, cười sang sảng nói: “Đến chia sẻ với muội muội một việc lớn.”
Mang hành động vĩ đại của Hứa Thất An ở Ngọc Dương quan nói một lần.
Dừng một chút, thử nói: “Lâm An à, Hứa Thất An thật sự là tuấn kiệt nhân tài khó được, muội đối với hắn là thấy thế nào?”
Tuy đoạn lời này của hắn có hiềm nghi lợi dụng muội tử lung lạc lòng người, nhưng thân là Thái tử, đây là thao tác trụ cột.
Lâm An ngây dại, mặt trứng ngỗng xinh đẹp thật lâu không có vẻ mặt.
Qua hồi lâu, nàng thấp giọng nói: “Hắn đi biên cảnh đông bắc rồi à...”
“Đúng vậy, một mình đánh xuyên trận địa, chém giết vạn người, dọa lui năm vạn quân địch, hành động vĩ đại trong sử sách Đại Phụng cũng hiếm thấy.” Thái tử hưng phấn nói.
Lâm An lại chỉ cảm thấy đau lòng, là cái gì khiến hắn không ngại xa vạn dặm chạy tới biên cảnh, làm gương cho binh sĩ đánh xuyên trận địa chém giết?
Cái chết của Ngụy Uyên, nghĩ hẳn đả kích rất lớn với hắn nhỉ.
Khi ngươi thích một người, ngươi cân nhắc trước hết, vĩnh viễn là hỉ nộ ái ố của hắn, mà không phải mang đến vinh quang cùng huy hoàng cho hắn.
Đương nhiên, Lâm An đồng thời nghe thấy trái tim thiếu nữ của mình điên cuồng đập thình thịch.
Nam nhân kia, đã có năng lật đổ thiên cung, mang theo công chúa thiên giới hạ phàm.
...
Trong quân xá chỗ Ngự Đao vệ, Hứa Bình Chí thu được từng vị đồng nghiệp, thượng cấp chúc mừng.
“Chúc mừng Hứa đại nhân, Hứa gia thật sự là cả nhà trung liệt, Nhị lang theo quân xuất chinh, đại lang một mình thủ biên cảnh, lập công lao hãn mã.”
“Muốn ta nói, vẫn là Hứa đại nhân ánh mắt tốt, sớm nhìn ra Hứa Ngân la là kỳ tài võ đạo tư thái ngút trời.”
“Đúng vậy đúng vậy, thế mà ta trước kia còn thầm mắng Hứa đại nhân không ra làm sao.”
Câu này thì không cần phải nói, ngươi tên võ phu thô bỉ này... Hứa Bình Chí tâm tình phức tạp mỉm cười xã giao.
...
Quan Tinh lâu.
Vương Trinh Văn mặc áo bào đỏ đi lên đài bát quái, trong trí nhớ, số lần hắn đi lên đỉnh Quan Tinh lâu, không vượt qua năm lần.
Số lần hắn gặp Giám Chính, cũng không vượt qua năm lần, vị thủ hộ thần này của Đại Phụng, nhân vật thần tiên ngồi ngắm nhân gian năm trăm năm, rõ ràng thân ở hồng trần, lại phát hiện thoát ly hồng trần.
Từ lúc Vương Trinh Văn vào triều làm quan tới nay, thật sự thấy Giám Chính ra tay can thiệp triều chính, chỉ có lần trước ép Nguyên Cảnh đế hạ chiếu tự kể tội.
Trong lòng ngươi rốt cuộc nghĩ cái gì vậy... Vương Trinh Văn thở dài một tiếng, sau đó nói:
“Lệnh đồ... Là thân thể có vấn đề phải không?”
Cách đó không xa, Dương Thiên Huyễn ngồi ở nơi đó, đưa lưng về phía hai người, không ngừng lải nhải, Vương Trinh Văn trong mơ hồ nghe thấy vài chữ:
“Ta không có ghen tị, ta không có ghen tị... Đáng giận Hứa Ninh Yến, đáng giận Hứa Ninh Yến, đáng giận Hứa Ninh Yến...”
“Không cần để ý tới.”
Giám Chính tiên phong đạo cốt như nghẹn một chút.
Vương Trinh Văn gật gật đầu, mang chuyện hai phần tình báo quân sự nói một lần, chắp tay nói: “Xin Giám Chính dạy ta.”
Một phần tình báo quân sự trước là Ngụy Uyên chết trận, một phần tình báo quân sự sau là chuyện lương thảo.
Giám Chính đưa lưng về phía hắn, trong tay cầm chén rượu, khẽ cười nói: “Thủ phụ đại nhân cảm thấy, Đại Phụng này, ai có thể đoạn lương thảo của mười vạn đại quân.”