TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 802: Chuyện cũ của Ngụy Uyên (1)

Không cần người ngoài trả lời, Nỗ Nhĩ Hách Gia đã nhìn ra người trẻ tuổi điều khiển "Phi kiếm" phá xe công thành là thần thánh phương nào.

Tiếng reo hò hoan hô của binh sĩ trên đầu thành đã nói cho y biết câu trả lời.

Hứa ngân la!

Hứa Thất An!

Quật khởi vào năm kinh sát, tân tú nổi bật nhất Đại Phụng, không, nói tân tú là không thích hợp.

Thành tựu của hắn, lực ảnh hưởng của hắn, có gọi là đại nhân vật cũng không quá phận.

Nỗ Nhĩ Hách Gia "A" một tiếng: "Nghe nói Hứa Thất An là tâm phúc số một của Ngụy Uyên, có được thành tựu ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào Ngụy Uyên một tay cất nhắc. Đáng tiếc sau án Sở châu đồ thành, người này bị lột quan chức.

"Không ngờ, sau khi Ngụy Uyên chết, hắn lại tự mình tới Ngọc Dương quan… chậc chậc, đúng là với Ngụy Uyên tình thâm nghĩa nặng."

Tô Cổ Đô Hồng Hùng nheo mắt, quan sát người trẻ tuổi trên đầu thành: "Người này tu vi không tệ, nghe nói Kim Cương Thần Công khiến võ phu tứ phẩm không theo kịp."

Hai người vừa nói chuyện, vừa nhìn ra rất rõ tinh thần của quân thủ thành Đại Phụng đang được dâng cao, ý chí chiến đấu hừng hực.

Không ngờ người này có ảnh hưởng đến như vậy. Nỗ Nhĩ Hách Gia nhíu mày, giơ cao bội đao, quát to: "Công thành!"

Đội xung phong số ba, như bầy kiến tràn về phía Ngọc Dương quan.

"Hồng Hùng, theo ta lên đầu thành tiếp đãi Đại Phụng Hứa ngân la." Nỗ Nhĩ Hách Gia cao giọng.

Tô Cổ Đô Hồng Hùng biết Nỗ Nhĩ Hách Gia có ý muốn giết tên ngân la Đại Phụng kia, tiếp tục chặt đứt tinh thần và ý chí chiến đấu của quân Đại Phụng.

"Đang có ý đó!"

Độc nhãn Hồng Hùng cười lớn.

Hai con tọa kỵ lao ra khỏi trận doanh, ào ào phóng đi.

Sau lưng hai người, có hơn ba mươi võ giả đi theo, tu vi cao có thấp có, nhưng thấp nhất cũng là lục phẩm Đồng Bì Thiết Cốt, loại cường giả có thể dùng sức mạnh cơ thể hoành hành giữa vạn quân.

Không tới Đồng Bì Thiết Cốt cảnh, không có tư cách xung phong xông trận.

Đầu thành, binh sĩ thủ thành hết hồn. Binh sĩ bình thường công thành còn dễ nói, võ phu cao phẩm công thành mới là điên đầu, nhất là khi số lượng cao thủ cao phẩm giữa địch với ta lệch nhau quá nhiều như thế này.

Võ giả cao phẩm xông lên đầu thành giết chóc, dù có bị cao thủ phe ta chặn lại, thì hai bên đánh nhau, cũng sẽ gây ra ảnh hưởng, binh sĩ thủ thành chung quanh cũng phải tổn thương hơn phân nửa.

Một tướng lãnh quát to: "Chuẩn bị thần cơ nỏ!"

Binh sĩ đã chuẩn bị sẵn, đẩy ra những chiếc xe nỏ hình dáng cổ quái, những xe nỏ này khác với xe nỏ liên châu bình thường. Nó có họng bắn to đến kinh hồn, khu vực họng bắn là nhiều hàng lỗ bắn.

Đây là vũ khí đặc biệt chuyên nhằm vào võ giả cao phẩm, lực công kích không hề thua kém nỏ liên châu, trong khi có phạm vi bao phủ hoàn toàn vượt trội.

Loại công kích bao phủ này, là chuyên để trị khả năng báo động trước nguy cơ của võ giả cao phẩm.

Chi phí chế tạo loại thần cơ nỏ này cao gấp mười lần nỏ liên châu và pháo binh.

"Bắn!"

Trong chớp mắt, không chỉ thần cơ nỏ, pháo binh, nỏ liên châu cũng thi nhau khai hỏa, mục tiêu là dàn cao thủ phe địch do Nỗ Nhĩ Hách Gia dẫn đầu đang ào ào xông tới với tốc độ cực nhanh.

Nỗ Nhĩ Hách Gia vọt lên khỏi lưng ngựa, đánh ra từng đạo quyền kình, đánh tan đạn pháo và tên bắn tới.

Cao thủ sau lưng hắn thế là không còn phải lo vấn đề bị trúng đạn, ai nấy hăm hở xông lên.

Một bóng đen từ trên trời hạ xuống, chộp lấy vai Nỗ Nhĩ Hách Gia, là hư ảnh một con chim khổng lồ đang xòe cánh.

Nỗ Nhĩ Hách Gia đánh tan đợt pháo binh và tên thứ nhất, nhìn lên đầu thành, mỉm cười: "Đại Phụng chỉ có chút hỏa lực này? Có giỏi thì bắn mạnh thêm một tí!"

Binh sĩ Viêm quốc tinh thần đại chấn, tiếng la giết mạnh mẽ hẳn lên, bất chấp tất cả, rào rạt công thành.

Tướng lãnh thủ thành sầm mặt, nhìn thấy binh sĩ chung quanh trở nên sợ hãi.

Ngay lúc này, trên đầu thành nghe ‘păng’ một tiếng, một tia sáng vàng bắn về phía Nỗ Nhĩ Hách Gia, đập y lộn nhào trên không trung, bắn ra xa, vất vả chật vật mới ổn định được thân hình.

Lý Diệu Chân gọi phi kiếm, để nó lơ lửng dưới bàn chân Hứa Thất An, giúp hắn đứng giữa không trung.

Hứa Thất An tay cầm đao Thái Bình, hét to đáp lại: "Viêm quốc đệ nhất cao thủ? Chỉ có chút thực lực này sao? "

Lần này đến phiên binh sĩ Đại Phụng gào lên hoan hô, hô to tên Hứa ngân la.

Các tướng lãnh thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Hứa ngân la vẫn còn, binh sĩ Đại Phụng sẽ không mất tinh thần.

Nỗ Nhĩ Hách Gia vỗ ngực: "Ngũ phẩm."

Hư ảnh chim khổng lồ rung cánh, đưa y từ trên trời hạ xuống, tấn công về phía Hứa Thất An.

"Diệu Chân!"

Hứa Thất An không bay được trên không, giao thủ trên không sẽ bị thua, gọi to.

Lý Diệu Chân hiểu ý, điều khiển phi kiếm đưa hắn về đầu thành.

Bên kia, Tô Cổ Đô Hồng Hùng bay lên trời, xông lên tường thành, những cao thủ còn lại thì dùng tay chân leo lên tường thành, đây là góc chết trong tầm bắn của pháo binh và nỏ liên châu.

Con ngươi Lý Diệu Chân mất dần màu sắc, hóa thành trong suốt, lòng bàn tay hướng về phía Tô Cổ Đô Hồng Hùng.

Bội đao của Tô Cổ Đô Hồng Hùng phản bội, chĩa thẳng mũi vào cổ họng chủ nhân mình.

Khôi giáp của hắn cũng phản bội, tỏa ánh sáng mờ, siết chặt lại, định siết chết Tô Cổ Đô Hồng Hùng.

Tô Cổ Đô Hồng Hùng vận chuyển khí cơ, chấn khôi giáp thành mảnh vụn, mảnh giáp vỡ bay tung, khảm vào tường thành, khảm vào cơ thể binh sĩ thủ thành xung quanh.

Hắn chạy hết tốc lực về phía Thánh nữ Thiên Tông, hất bay tất cả binh sĩ trên đường đi.

Lý Diệu Chân nhanh nhẹn nhảy lên, đạp lên phi kiếm, rít vang bay lên.

Nàng giơ kiếm chỉ, dùng nguyên thần lực điều khiển pháp khí, hút hết binh khí nằm vương vãi trên đầu thành rào rào bay qua.

Tô Cổ Đô Hồng Hùng cười khẩy, hai gối khẽ nhún, nhảy vọt lên, xông thẳng vào dòng binh khí, tia lửa văng tung tóe, kiên định không dời đánh về phía Lý Diệu Chân.

Một bóng đen từ mặt bên vọt lên, tà tà đánh về phía Tô Cổ Đô Hồng Hùng.

Là Trương Khai Thái.

Hai người cùng bay sang bên, tông thành một lỗ to trên đầu thành.

Tô Cổ Đô Hồng Hùng bóp cổ Trương Khai Thái, quyền phải ngưng tụ tứ phẩm quyền ý, nện thẳng vào mặt hắn.

Bụp!

Thất khiếu Trương Khai Thái chảy máu.

"Man tử khốn kiếp!"

Trương Khai Thái trở nên dữ tợn, kiếm chỉ chỉ vào ngực Tô Cổ Đô Hồng Hùng, kiếm ý bắn ra sáng rực.

Tô Cổ Đô Hồng Hùng bị kiếm ý mạnh mẽ này đánh rơi xuống, đè chết một mớ binh sĩ, vùng ngực máu thịt mơ hồ, đau tới mức mặt mày nhăn nhó.

Lại nhảy lên, xông tới đánh tiếp.

"Đinh!"

Hứa Thất An rút đao Thái Bình, chặt đứt bội đao của Nỗ Nhĩ Hách Gia, đồng thời giơ chân lên, đá vào bụng Nỗ Nhĩ Hách Gia.

Viêm quân không khỏi phải lùi về sau, tay trái túm lấy mắt cá chân của Hứa Thất An, vung chỏ phải đập vào đầu gối hắn.

“Kinh!”

Trong trời đất, vang lên một âm thanh rất to vang vọng.

Toàn thân Hứa Thất An tỏa kim quang rực rỡ, thuận thế vung cao chân, đá đối phương lảo đảo lùi ra sau, toét miệng: "Còn thiếu một chút."

"Vậy hả?!"

Quanh người Nỗ Nhĩ Hách Gia lượn lờ huyết quang, khí thế vốn đang là tứ phẩm đỉnh phong kéo lên thêm một tầng.

Một khắc sau, Hứa Thất An bay văng đi như viên đạn đại bác, đụng trúng rất nhiều binh sĩ trên đường bay.

Đôi chân trượt dài mười mấy thước trên mặt đất, khó khăn lắm mới ổn định được thân hình.

Nỗ Nhĩ Hách Gia lẩm nhẩm, thi thể chung quanh bị gọi, thi nhau bò dậy, điên cuồng công kích binh sĩ thủ thành.

Nỗ Nhĩ Hách Gia biến mất, sau đó đột ngột xuất hiện trước mặt Hứa Thất An, đấm thẳng vào mặt hắn.

Hứa Thất An hình như đã biết trước, nhẹ nghiêng đầu sang tránh, ánh đao Thái Bình lóe lên, chém ra một vết máu lên cánh tay của cao thủ tứ phẩm đỉnh phong này.

Uy lực của Tâm kiếm bùng nổ, chấn động nguyên thần đối phương.

"Đao tốt!"

Nỗ Nhĩ Hách Gia không bị ảnh hưởng chút nào, nhìn đao Thái Bình đầy nóng bỏng, sau đó, húc mạnh đầu một cái, làm Hứa Thất An đau điếng, một lần nữa bay ngược đi.

Cú húc vừa rồi, có kết hợp nguyên thần lực cường đại của tứ phẩm vu sư.

Đương đương đương!

Nỗ Nhĩ Hách Gia vung nắm đấm như mưa, đánh Hứa Thất An không ngừng lùi, mảnh sáng vàng tung tóe.

"Đúng là cục đá trong hố xí, vừa thúi vừa cứng." Nỗ Nhĩ Hách Gia nhíu mày.

Hứa Thất An cầm đao xông lên.

Nỗ Nhĩ Hách Gia không hoảng không vội, xòe bàn tay ra, ở đó có cầm một mảnh áo của Hứa Thất An: "Chết!"

Nguyền Sát Thuật!

Trang giấy bốc cháy, một viên kim đan hư ảo từ đỉnh đầu Hứa Thất An bay lên.

Một viên kim đan vượt vạn pháp!

Kim đan Đạo Môn.

Sớm biết đối phương là cao phẩm vu sư, Hứa Thất An đương nhiên đã đề phòng Nguyền Sát Thuật của ông ta.

Hai bóng người lướt ngang qua nhau, Hứa Thất An xoay người lại, rung thanh đao dính máu.