TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 766: Các phương (1)

Giờ khắc này, Hoài Khánh cảm giác trong đầu chấn động “Oành”, có một loại cảm giác hoảng hốt bí mật mình che giấu sâu nhất, bị người ta vô tình chọc thủng, do đó dâng lên sự luống cuống chân tay rất nhỏ.

Hắn, hắn biết ta là số một, sớm biết thân phận của ta? !

Hắn mấy ngày nay không ngừng lén tìm ta truyền thư, vài lần muốn hẹn ta gặp mặt, mà ta nghiêm khắc từ chối, hắn, hắn lúc ấy là nghĩ như thế nào, nhất định trong lòng cười thầm, không, thậm chí là trực tiếp cười ra tiếng...

Hắn chẳng những biết thân phận của ta, còn công bố trước mặt Lý Diệu Chân...

Khuôn mặt thanh lệ thoát tục của hoàng trưởng nữ cũng cứng lại, hơi trợn to con ngươi, lấy tâm cơ lòng dạ của nàng, đây là biểu hiện cực kỳ kém cỏi.

Hai mắt Lý Diệu Chân lập tức trợn lên, cái miệng nhỏ nhắn há có thể nhét vào quả trứng gà, nàng thật là không ngờ sẽ nghe được tin tức bom tấn như thế.

Số một là Hoài Khánh, là công chúa của hoàng thất, là hoàng trưởng nữ của Nguyên Cảnh Đế? !

Chấn động qua đi, Lý Diệu Chân nhớ tới câu treo cửa miệng của mình ở trong Thiên Địa hội: “Ta muốn ám sát Nguyên Cảnh Đế”, “Nguyên Cảnh Đế chết chưa?”, “Nguyên Cảnh Đế bao giờ chết!”

Da đầu Thánh nữ Thiên tông từng chút một phát tê, cổ nổi từng tầng da gà, sinh ra xúc động muốn lao ra khỏi phòng, nhảy xuống giếng.

Xấu hổ khiến nàng suýt nữa không biết chui vào đâu.

Mắt Hoài Khánh lóe lên một cái, khôi phục lạnh lùng trấn định, thản nhiên nói: “Biết từ khi nào, học sinh thư viện Vân Lộc, Hứa công tử...”

... Hoài Khánh thật sự là lão âm dương nhân rồi! Vẻ mặt Hứa Thất An cũng hơi cứng đờ, ho khan một tiếng, bất động thanh sắc nói:

“Cũng chỉ chuyện gần đây, ừm, ví dụ như điện hạ thông minh tuyệt đỉnh, sai sử Lâm An đi Văn Uyên các mượn sách.”

Lúc nói chuyện, Hứa Thất An nhìn thoáng qua Lý Diệu Chân bên cạnh, thầm nhủ thật tốt, mọi người cùng nhau chết về mặt xã hội.

Hoài Khánh gật gật đầu, sắc mặt bình tĩnh: “Hứa công tử quả nhiên trí tuệ, không hổ là người đọc sách đọc đủ sách thánh hiền, không kém đại ca kia của ngươi lúc ở Vân Châu một mình chắn tám ngàn phản quân.”

Hứa Thất An chậm rãi gật đầu: “Quá khen quá khen, điện hạ mới là người thông minh nhất Thiên Địa hội, lấy mượn Thu Liệp Đồ làm lý do, gợi lên hứng thú săn bắn của Lâm An, mang bản thân che giấu vô cùng tốt.”

Hoài Khánh mặt không biểu cảm nói: “Hứa công tử lợi hại như vậy, người khác biết không?”

“Đừng, đừng nói nữa...” Lý Diệu Chân yên lặng ôm mặt.

Hứa Thất An cùng Hoài Khánh đồng thời lặng lẽ, cau mày không nói lời nào.

Chỉ cần chúng ta không xấu hổ, xấu hổ chính là người khác.

Hứa Thất An nhìn hoàng trưởng nữ sắc mặt như thường, không một gợn sóng, trong lòng lẩm bẩm vài câu:

Nếu không phải vừa rồi thấy ngươi ngây cả người, ta còn thực cho rằng ngươi không biết xấu hổ, không thẹn với lương tâm...

Lý Diệu Chân đằng hắng cổ họng, nhìn nhìn bọn họ, đề nghị: “Chuyện hôm nay, chỉ giới hạn trong ba người chúng ta biết, như thế nào?”

“Ta không có ý kiến.” Hứa Thất An “trầm ổn” gật đầu.

Diệu Chân trợ thủ tốt!

Hoài Khánh gật đầu, nhẹ nhàng liếc hắn một cái, nói: “Còn có ai biết thân phận của ngươi?”

Hứa Thất An trả lời: “Hết rồi, chỉ hai người các ngươi.”

Tự động bỏ qua Lệ Na.

Lại trầm mặc một lát, Hoài Khánh mang đề tài kéo về trục chính, nói: “Vụ án đã tra rõ ràng rồi?”

Hứa Thất An “ừm” một tiếng, “Trước đó, hai người các ngươi trả lời ta một vấn đề. Điện hạ, ngươi có phải sáu năm trước nhận được mảnh vỡ Địa Thư hay không?”

Hoài Khánh giật mình, chưa phản bác.

Hứa Thất An lại hỏi: “Diệu Chân, ngươi là khi Kim Liên đạo trưởng đi Thiên tông, đưa cho ngươi mảnh vỡ Địa Thư nhỉ?”

Lý Diệu Chân khó nén kinh ngạc: “Ngươi làm sao biết?”

Phỏng đoán của ta không có sai, khớp rồi... Hứa Thất An phun ra một hơi, nói: “Ta quả thật điều tra rõ vụ án rồi, đầu tiên phải nói cho các ngươi một sự kiện, Kim Liên đạo trưởng, chính là đạo thủ Địa tông.”

Vẻ mặt Hoài Khánh cùng Lý Diệu Chân nháy mắt đọng lại.

Sắc mặt Hoài Khánh lộ ra trịnh trọng, nghiêm túc vô cùng, nói từng chữ một: “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

“Đạo thủ Địa tông đã nhập ma, nhưng cũng chưa hoàn toàn rơi vào, thiện niệm phân liệt ra, trở thành Kim Liên đạo trưởng. Diệu Chân ngươi hẳn là còn nhớ, khi thủ hộ hạt sen, một mình Kim Liên đạo trưởng cuốn lấy Hắc Liên, cũng cùng một luồng ma niệm kia của hắn dây dưa.” Hứa Thất An nhìn về phía Thánh nữ Thiên tông.

Lý Diệu Chân nhíu mày: “Ta lúc ấy quả thật từng có hoang mang, cho dù là một luồng ma niệm, đó cũng là ma niệm của nhị phẩm Độ Kiếp kỳ, Kim Liên đạo trưởng ngay cả tam phẩm cũng không phải, chống lại như thế nào? Chỉ là...”

Chỉ là ngươi lười đi động não! Trong lòng Hứa Thất An lải nhải.

Nếu Hoài Khánh lúc ấy có mặt, nhắm chừng sẽ suy nghĩ ra càng nhiều thứ hơn, đáng tiếc Hoài Khánh là con gà yếu ớt, không có tu vi.

Hứa Thất An chưa tạm dừng, mang phỏng đoán của mình cùng Lạc Ngọc Hành, từ đầu tới cuối thuật lại cho hai người nghe, trong đoạn thuật lại này, Lạc Ngọc Hành ẩn sâu công cùng danh, chưa xuất hiện.

Hắn không tiện mang giao tình bí mật của mình cùng quốc sư nói ra, trừ phi quốc sư cho phép.

Trong quá trình, sắc mặt Hoài Khánh biến ảo thật lớn, kinh ngạc, phẫn nộ, âm trầm... Đến sau cùng trầm như nước, không nói một lời, giống như mất đi công năng nói chuyện.

Vẻ mặt Lý Diệu Chân đọng lại thành: trợn mắt há mồm. Tựa như búp bê làm bằng tay đã cố hóa.

Đạo thủ Địa tông năm đó nhìn như bình thường, thực ra đã có dấu hiệu nhập ma, Hoài Vương cùng Nguyên Cảnh ở Nam Uyển gặp hắn, vì thế bị ô nhiễm, biến thành kẻ điên nhìn như bình thường, thực ra tâm lý vặn vẹo.

Cho nên Hoài Vương vì ham muốn cá nhân, diệt thành luyện đan.

Cho nên Nguyên Cảnh Đế biết rõ khí vận gia thân không thể trường sinh, nhưng cứ không chịu tin.

Người bình thường sẽ không làm như vậy, nhưng nếu là người nửa điên tâm tính vặn vẹo thì sao?

“Thì ra, đầu sỏ gây nên tất cả cái này, là Kim Liên đạo trưởng...” Lý Diệu Chân lấy một loại giọng điệu như thở dài lẩm bẩm.

“Cho nên, ngươi ngày đó hẹn ta lén gặp mặt, mà không phải dùng Địa Thư truyền tin, là sợ bị Kim Liên đạo trưởng thấy, ngươi không tín nhiệm Kim Liên đạo trưởng.” Hoài Khánh thấp giọng nói.

“Phải, ta không thể xác định Kim Liên đạo trưởng có biết việc này hay không. Ta, ta có chút không tin lão nữa.” Hứa Thất An thở dài.

Hoài Khánh gật đầu, đổi là ai cũng sẽ như vậy, tiền bối vốn tưởng rằng đáng giá tín nhiệm, kết quả phát hiện là đầu sỏ gây nên tất cả.

“Khác thường của long mạch dưới lòng đất, sẽ là một hóa thân khác của Kim Liên đạo trưởng sao?” Lý Diệu Chân hỏi.

Đáng giận, ta thế mà hoàn toàn chưa suy luận ra chân tướng vụ án, tụt lại phía sau Hứa Thất An nhiều như vậy, đều là vì hắn không chia sẻ manh mối với ta... Thánh nữ Thiên tông vãn hồi thể diện cho mình.

“Không biết, nửa tháng sau, ta sẽ thăm dò long mạch lần nữa, một lần này sẽ có kết quả.” Hứa Thất An chưa giải thích vì sao lần này sẽ có kết quả.

Lý Diệu Chân và Hoài Khánh liền không hỏi nhiều nữa.

“Cho nên, Hồn Đan thật ra là vị kia trong long mạch dưới lòng đất cần, phụ hoàng mấy năm nay luyện đan dược, cũng là như thế?” Hoài Khánh trầm ngâm nói.

“Hẳn là thế.” Hứa Thất An nói.

Do dự một phen, nàng hỏi: “Phụ hoàng còn có thể, còn có thể thanh trừ ô nhiễm không?”

Hứa Thất An nói: “Đầu tiên chúng ta cần biết bản chất ô nhiễm là cái gì, nếu một người bản tính chuyển đổi, vậy sẽ rất khó khôi phục. Nếu hắn là bị khống chế, vậy Kim Liên đạo trưởng có lẽ có biện pháp.”

Người trước là tự mình trở nên xấu xa, bản tính cả người đã hỏng hết, rất khó khôi phục nữa. Người sau, thì chỉ cần giải trừ khống chế liền có thể khôi phục.

Lý Diệu Chân nghe vậy, xen mồm nói: “Không, cho dù bản tính hỏng rồi, nếu cao tăng Phật môn có thể hỗ trợ, thì có thể khiến Nguyên Cảnh thấy rõ bản tâm, khôi phục nguồn gốc.”

Đôi mắt Hoài Khánh hơi sáng lên.

“Đúng rồi, việc này cần nói cho Lệ Na không?” Phi Yến nữ hiệp hỏi.

“Nói cho cô ấy làm gì?” Hứa Thất An hỏi lại.

Hoài Khánh chưa nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn Lý Diệu Chân, cũng đang biểu đạt cùng ý tứ.

“Lúc đánh nhau gọi cô ấy theo là được, chuyện động não không cần, đừng làm khó người ta.” Hứa Thất An nói.

Có đạo lý! Lý Diệu Chân chậm rãi gật đầu.

Ước định nửa tháng sau chờ đợi tình huống, Hứa Thất An tiễn Hoài Khánh ra khỏi phủ.

Trước khi đi, Hoài Khánh hạ giọng, nói: “Nửa tháng sau, nếu tất cả chân tướng vạch trần, ngươi không cần rời khỏi kinh thành nữa.”

Chư công cùng Giám Chính nhất định sẽ nghĩ mọi cách giải quyết vấn đề “nửa điên” của phụ hoàng.

Không nỡ bỏ ta sao... Hứa Thất An cười cười, chưa trả lời.

Dừng một chút, Hoài Khánh lại nói: “Đoạn thời gian này, ta sẽ một lần nữa cân nhắc toàn bộ manh mối, có vấn đề ta sẽ thông báo ngươi.”

Nói xong, nàng trèo lên xe ngựa, rời khỏi con đường.

...