TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 762: Người ngọn nguồn (3)

Sau đó, ánh mắt Ngụy Uyên từ từ đảo qua đường cái, phủ kín thi thể sĩ tốt, máu tươi dinh dính, nhuộm đỏ đầu tường tàn phá không chịu nổi.

Phía sau hắn, mười mấy tướng lĩnh cao cấp lặng im đứng, không nói một lời.

Một bộ phận bộ hạ cũ sắc mặt như thường, vẻn vẹn một tòa thành cũng không đánh hạ được, thì không cần đánh trận nữa.

Một bộ phận tướng lĩnh khác chưa từng theo Ngụy Uyên, lần này là thật sự cảm nhận được bốn chữ dụng binh như thần.

Ngụy Uyên vê vê máu đầu ngón tay, thanh âm ôn hòa nói: “Truyền lệnh ta, diệt thành!”

Gió lạnh sau mùa thu thổi tới, ánh trăng thanh lạnh sáng tỏ, áo khoác màu xanh đậm phiêu đãng, trong con ngươi Ngụy Uyên chiếu một lại một đám chiến hỏa nhảy nhót.

...

Hôm sau.

Hứa Thất An ngáp rời giường, ngồi xổm dưới mái hiên, rửa mặt đánh răng.

Chờ hắn hoàn thành rửa mặt, Chung Ly mới ôm chậu gỗ của mình ra ngoài, cũng triển khai công tác rửa mặt.

Vốn Chung Ly là sẽ cùng Hứa Thất An ngồi xổm dưới mái hiên rửa mặt, nhưng bởi vì có một lần, rất không đúng dịp bị Hứa Linh Nguyệt thấy.

Hứa Linh Nguyệt vừa thấy liền rất áy náy, Chung sư tỷ là khách nhân Ty Thiên Giám, để khách nhân ngồi xổm dưới mái hiên rửa mặt, là Hứa phủ thất lễ.

Cùng ngày liền ra lệnh hạ nhân chuẩn bị phòng mới, quét tước sạch sẽ, xinh đẹp. Sau đó tự mình đến mời Chung Ly vào ở, cũng tiến hành một phen thổ lộ tâm tình với nàng.

Quá trình thổ lộ tâm tình moi hết tâm can, thổ lộ tâm tình tìm từ dịu dàng lễ phép, nội dung thổ lộ tâm tình: đại ca của ta còn chưa thành thân, ngươi con mẹ nó cách hắn xa một chút.

Chung Ly ngày đó liền rất tủi thân và uất ức vào ở, nhưng sau khi Hứa Thất An trở về, lại mang nàng dẫn về, nhưng Chung Ly cũng là cô nương trí tuệ, tuy Thải Vi sư muội và nàng được xưng không đầu não cùng không cao hứng của Ty Thiên Giám.

Nhưng không đầu não là Chử Thải Vi, Chung Ly vẫn là rất thông minh.

Chung sư tỷ trí tuệ có thể phát giác địch ý của Hứa gia đại cô nương đối với mình, vì thế lặng lẽ giữ khoảng cách với Hứa Đại lang. Đương nhiên, trong phòng làm mát xa, hoặc là sóng vai ngồi nói chuyện, Hứa gia đại cô nương là không nhìn thấy.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Hứa Thất An lại mang Chung Ly đuổi ra khỏi phòng, nói: “Ngươi ở ngoài ngoan ngoãn ngồi, đừng đi lung tung, đừng tùy tiện nói chuyện với người ta, đừng... bị thương tổn.”

Chung Ly “ừm” một tiếng, dùng sức gật đầu, tỏ vẻ mình kinh nghiệm phong phú, sẽ chiếu cố tốt bản thân.

Chờ sau khi Chung Ly rời khỏi, Hứa Thất An lấy ra phù kiếm, nguyên thần kích hoạt: “Tiểu... Quốc sư, ta là Hứa Thất An.”

Đợi hồi lâu quốc sư cũng chưa đến, ngay tại lúc Hứa Thất An cho rằng liên lạc không có kết quả, ánh sáng vàng huy hoàng xuyên thấu nóc nhà, tuyệt sắc mỹ nhân mặc áo lông vũ, dáng người đẫy đà xuất hiện ở trong phòng, ánh sáng vàng chậm rãi tiêu tán.

Ta đại khái là một nam nhân duy nhất của Đại Phụng có thể gọi thì tới đuổi thì đi đối với Lạc Ngọc Hành, ngươi nói ngươi không muốn ngủ với ta, đánh chết ta cũng không tin... Lòng hư vinh của Hứa Thất An có chút thỏa mãn, nhưng cũng có cảm khái ao cá quá nhỏ, chứa không nổi con cá lớn này.

Ừm, Lạc Ngọc Hành chỉ là khảo sát ta, không phải nhất định cần song tu với ta mới được. Nàng còn từng khảo sát Nguyên Cảnh Đế đó... Ồ? Cảm giác Deja vu quen thuộc này là chuyện gì xảy ra, ta, ta cũng là cá trong ao cá của người ta? !

Còn có, áo bào nàng hôm nay mặc khác với ngày xưa, tươi hơn, cũng đẹp hơn, sau khi thắt lưng, quy mô bộ ngực liền hiện ra, eo nhỏ cũng rất tinh tế... Là đã cố ý ăn mặc?

Khi Hứa Thất An miên man suy nghĩ, Lạc Ngọc Hành đánh giá hắn, khuôn mặt xinh đẹp như phủ sương lạnh, lạnh như băng nói: “Tiểu quốc sư?”

... Hứa Thất An mở miệng ngập ngừng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.

Trong phòng im lặng vài giây, Lạc Ngọc Hành chủ động mở đề tài nói chuyện: “Chuyện gì?”

“Khụ khụ!”

Hứa Thất An đằng hắng cổ họng, nói: “Manh mối về đạo thủ Địa tông, ta có tiến triển mới.”

Hắn mang sự kiện tương quan năm Trinh Đức 26 nói cho Lạc Ngọc Hành nghe.

Dì nhỏ nghe xong, nhíu mày thật sâu, mắt đẹp lấp lánh nhìn hắn: “Chỉ là như thế? Ngươi không cần triệu hồi ta.”

Hứa Thất An thở dài: “Quốc sư, ta mời ngài tới đây, là vì một sự kiện khác.”

Lạc Ngọc Hành nhìn hắn.

Hứa Thất An im lặng một hồi lâu, ước chừng có thời gian một chén trà nhỏ, hắn thở thật dài, thanh âm trầm thấp: “Kim Liên đạo trưởng, nhập ma đã bao nhiêu năm?”

Lạc Ngọc Hành ngẩn ra, khuôn mặt lạnh nhạt hiếm thấy lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Ngươi biết Kim Liên là đạo thủ Địa tông?”