“Hứa phu nhân!”
Vương Tư Mộ uyển chuyển thi lễ.
“Vương tiểu thư đừng khách khí, mau mau mời ngồi.”
Thẩm thẩm mỉm cười rụt rè, ra hiệu Vương Tư Mộ vào ngồi.
Nàng đương nhiên không thể biểu hiện quá nhiệt tình, dù sao đây là chuẩn con dâu, như vậy mình vẫn phải có tác phong của mẹ chồng.
Vương Tư Mộ sau khi vào ngồi, nhìn về phía thiếp thân nha hoàn, cười dịu dàng: “Mới vừa rồi vào phủ, ở cửa thấy một cây thước đo, liền bảo nha hoàn nhặt lên.”
Chờ sau khi nha hoàn mang thước đo đặt lên bàn.
Thẩm thẩm sửng sốt, “Ồ, Linh Nguyệt, đây là thước đo của con nhỉ, sao lại ném ở cửa?”
Hứa Linh Nguyệt tập trung nhìn, quả nhiên là thước của mình, ai da một tiếng, nói: “Nhất định là Linh Âm ném ở đó, mới vừa rồi nó cầm thước đo của con đi chơi.”
Thủ đoạn thật lợi hại, thế mà khiến ta không còn lời nào để chống đỡ... Vương Tư Mộ miễn cưỡng cười, nàng chung quy không thể nói một đứa nhỏ phải không.
Tiếp theo, Vương Tư Mộ bảo tùy tùng đưa lên món quà, bởi vì cần ở nơi này dùng bữa, cho nên mang theo một ít bánh ngọt sang quý, tiếp đó chính là tặng cho thẩm thẩm cùng Linh Nguyệt một ít trang sức.
Trang sức này cũng không phải là trang sức bình thường, là tác phẩm của thợ thủ công trong hoàng thành chuyên chế tạo trang sức cho hậu cung phi tần.
Đương nhiên, Vương Tư Mộ sẽ không cố ý điểm ra thân phận thợ thủ công, như vậy quá cấp thấp, sẽ chỉ thể hiện nàng là nữ tử nông cạn thích khoe khoang.
Nàng chỉ nói là thợ thủ công trong hoàng thành làm, việc này ý nghĩa thế nào, phàm là thiên kim, phụ nhân hào môn có chút kiến thức, trong lòng đều rõ.
“Vương tiểu thư có tâm rồi.”
Thẩm thẩm thu được trang sức, vẫn rất vui vẻ.
Đích nữ của Vương gia thấy thế, liền biết thủ đoạn nhỏ của mình cũng không đủ khiến vị chủ mẫu này kinh ngạc.
...
Ngoài sảnh, Hứa Linh Âm phát hiện đại ca ngồi ở ghế dài hành lang, nghiêng tai lắng nghe cái gì, lon ton chạy qua: “Đại oa, đang làm gì thế?”
“Đại ca đang xem kịch... Không, nghe kịch.” Hứa Thất An xoa đầu nó.
“Muội cũng muốn nghe.” Hứa Linh Âm vung hai cánh tay.
Hứa Thất An mang muội muội ôm lên, đặt ở trên đùi.
Hứa Linh Âm cũng làm bộ làm tịch nghiêng tai lắng nghe.
Vương gia tiểu thư sức chiến đấu chỉ có vậy? Ô, dù sao chưa gả tới, khách khí hàm súc chút là có thể lý giải, nhưng không khỏi cũng quá hòa khí phát tài đi...
Theo ta nhận thức đối với Vương tiểu thư, nàng nên là người cực có chủ kiến, rất cường thế, không có khả năng không thử trình độ của thẩm thẩm...
Sao nàng còn chưa ra tay, ta chờ nàng chọc nghẹn thẩm thẩm...
...
Trong phòng, Vương Tư Mộ không hề sơ hở tán gẫu cùng chủ mẫu Hứa gia, cùng Hứa Linh Nguyệt.
Trải qua một đoạn thời gian thử, Vương Tư Mộ kinh ngạc phát hiện, vị chủ mẫu Hứa gia này cũng không cao thâm khó lường như trong tưởng tượng của nàng.
Bản thân Vương Tư Mộ là người có năng lực đấu đá trong nhà, đối với đồng loại có khứu giác sâu sắc, nhưng ở chỗ chủ mẫu Hứa gia, nàng chưa phát hiện bất cứ đặc thù đồng loại nào.
Bà tính cách tương đối thẳng thắn, đối với mình thử coi như không thấy, giống như căn bản không hiểu lục đục với nhau. Hơn nữa, tựa như bởi vì thân phận thiên kim Thủ phụ của nàng, đối với nàng đặc biệt khách khí, sợ chiêu đãi không chu toàn.
Ví dụ như lúc tán gẫu về son phấn, lập tức không còn tư thế trưởng bối, lải nhải, giống tiểu cô nương.
Thậm chí còn oán giận cửa hàng bên ngoài sổ sách xem không hiểu lắm, chỉ có thể để Hứa Linh Nguyệt hỗ trợ quản lý, tự lộ ra điểm yếu.
Mặc kệ thấy thế nào, bà đều không giống như loại nữ tử thủ đoạn cao siêu kia.
Trong lòng Vương Tư Mộ sinh ra sự hoang mang thật sâu.
Sau đó, thẩm thẩm liền đề xuất bảo Hứa Linh Nguyệt dẫn Vương Tư Mộ đi dạo ở trong phủ.
Bởi vì tạm thời không rõ sâu cạn chủ mẫu Hứa gia, Vương Tư Mộ cũng muốn ra ngoài giải sầu, chuyển đổi tâm tính một chút, tìm cơ hội tái chiến.
Hứa phủ quy mô không bằng Vương phủ, nhưng cũng là nhà lớn có hai sân, nội viện cùng ngoại viện đều có vườn hoa cùng ao nhỏ, hơn nữa thẩm thẩm là người yêu hoa.
Trong vườn hoa trồng rất nhiều hoa cỏ cây cối có tiếng.
Vương Tư Mộ thân là thiên kim thế gia đỉnh cấp, biết nhà của cải giàu có chân chính, mới có rảnh rỗi cùng tài lực bồi dưỡng hoa cỏ quý giá.
Vì thế đối với tài lực Hứa gia xem trọng thêm vài phần.
Trong đình viện, Tiểu Đậu Đinh đang đánh quyền, Lệ Na ngồi ở trên ghế đá, vừa gặm giò, vừa chỉ đạo đồ đệ.
“Đó là xá muội Linh Âm.” Hứa Linh Nguyệt mỉm cười giới thiệu.
Chỉ từng nghe Nhị lang đề cập, nhưng hắn tựa như không muốn giới thiệu nhiều đứa nhỏ này... Vương Tư Mộ khẽ gật đầu, nói: “Linh Âm muội tử tập võ?”
“Đúng vậy.” Hứa Linh Nguyệt thở dài:
“Trong nhà chỉ có nhị ca là người đọc sách, nhưng nhị ca việc học nặng nề, mãi không có thời gian dạy nó. Đưa nó đi học đường, lại bị người ta bắt nạt, nương cũng bất đắc dĩ, cho nên dứt khoát để nó tập võ.”
Vương tiểu thư nhíu nhíu mày, như vậy cũng không tốt, nữ tử vẫn là phải đọc sách hiểu lý lẽ. Càng có tri thức hiểu lễ nghĩa, tương lai càng có thể gả cho nhà người tốt.
Nàng nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không chê, ta có thể giúp Linh Âm muội tử vỡ lòng.”
Hứa Linh Nguyệt cười ngọt ngào nói: “Đa tạ Tư Mộ tỷ tỷ.”
Vương Tư Mộ cười khẽ một tiếng, nếu có thể trở thành lão sư vỡ lòng của Hứa Linh Âm, nghĩ hẳn cũng có thể thu hoạch một ít tôn kính của người Hứa gia, cũng thể hiện tài hoa của mình.
Hứa Linh Nguyệt lại nói: “Trong nhà này, nương đau đầu nhất chính là Linh Âm, bất đắc dĩ đối với nó.”
Hứa Linh Âm là điểm yếu của chủ mẫu Hứa gia... Vương Tư Mộ nhanh chóng lấy ra yếu tố trung tâm.
Chủ mẫu Hứa gia đã sâu không lường được, ta liền từ người Hứa gia bên này tìm hiểu tình hình địch.
Lúc này, nàng nghe Lệ Na răn dạy đồ nhi: “Ngươi ngốc chết mất, mấy bộ quyền pháp cũng học không tốt, khi nào có thể nâng được bàn đá?”
Nâng bàn đá? Đứa trẻ bé tí như vậy đã phải nâng bàn đá?
Sau đó, nàng liền thấy Lệ Na hai đầu ngón tay “nhấp” lên bàn đá, nhẹ nhàng thoải mái.
“...”
Vương Tư Mộ miễn cưỡng cười một cái: “Vị cô nương kia là...”
“Ồ, cô ấy tên Lệ Na, cô nương Nam Cương cổ tộc. Tạm thời ở phủ, dạy Linh Âm tập võ.” Hứa Linh Nguyệt nói.
“Là vị sư phụ nghiêm khắc có bản lãnh thực.” Vương Tư Mộ nói.
Hai người rẽ qua hành lang, thấy Hứa Thất An cùng Chung Ly ngồi ở trên mái hiên, phơi nắng, thấp giọng nói chuyện.
Vương Tư Mộ giật mình, thử nói: “Nghe nói cha nương Hứa Ngân la mất sớm, vì bồi dưỡng hắn thành tài, Hứa phu nhân nhất định vắt hết óc, nhọc lòng nhỉ?”
“Còn không phải sao?”
Hứa Linh Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói: “Lúc còn nhỏ, cha cứ muốn để đại ca tập võ, nương ta không đồng ý, muốn cho hắn cùng nhị ca đọc sách giống nhau. Vì thế, cha cùng nương phân cao thấp rất nhiều năm.”
Lợi hại! ! Trong lòng Vương Tư Mộ kinh ngạc than thở.
Toàn bộ Đại Phụng đều biết Hứa Ninh Yến là hạt giống đọc sách, ngay cả phụ thân Vương Trinh Văn cũng từng cảm khái “Kẻ này nếu là người đọc sách thì tốt rồi” như vậy.
Nhưng bởi vì Hứa gia Nhị thúc nhất định muốn Hứa Thất An tập võ, lãng phí một hạt giống đọc sách kinh tài tuyệt diễm.
Không ngờ, chủ mẫu Hứa gia sớm ở nhiều năm trước, đã tuệ nhãn thức châu.
Hứa Linh Nguyệt tiếp tục nói: “Lúc còn trẻ, đại ca cùng nương quan hệ không tốt, hay khắc khẩu, dưới cơn tức, dọn ra khỏi phủ, ở trong tiểu viện láng giềng, ở một lần là năm năm. Thẳng đến lúc dọn đến nội thành, người một nhà mới tiếp tục ở cùng nhau.”
Cái gì? !
Ngay cả Hứa Thất An cũng đấu không lại chủ mẫu Hứa gia?
Ngay cả Hứa Ngân la chặn ở ngọ môn tức giận mắng chư công, ở chợ bán thức ăn chém Quốc Công, kiệt ngạo bất tuân, cũng bị chủ mẫu Hứa gia ép cho lúc còn trẻ chuyển ra khỏi Hứa phủ...
Vương Tư Mộ lúc này mới ý thức được, tất cả trước đó đều là ngụy trang, cái gọi là thẳng thắn, cái gọi là không giỏi tranh đấu, tất cả mới vừa rồi, đều là chủ mẫu Hứa gia cố ý triển lộ cho mình xem.
Vương Tư Mộ hít thở chợt dồn dập, sắc mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có.