Thái tử liếc em gái ruột bỗng nhiên tươi tắn như hoa, mặt không đổi sắc, ngược lại phát ra lời mời: “Ngày mai bản cung ở ngoài cung bày tiệc, Hứa đại nhân có thể nể mặt không?”
Thái tử lộ ra nụ cười, thấy “Hứa Tân Niên” chưa có ý tứ rời khỏi, nghĩ, đợi ngày mai lại nói với Lâm An cũng không muộn.
Lập tức đứng dậy, nói: “Bản cung rảnh đến nhàm chán, tới đây ngồi chút, còn có việc xử lý, đi trước một bước.”
Lâm An đứng dậy, cùng Hứa Thất An tiễn Thái tử ra khỏi sân, nhìn theo bóng lưng Thái tử rời đi, nàng nâng cái cằm mượt mà, cười nhẹ nói:
“Hứa đại nhân còn có việc gì sao?”
Hứa Thất An dùng giọng của mình, nhỏ như muỗi kêu nói: “Điện hạ, ty chức nhớ ngươi muốn chết.”
Thân thể yểu điệu của Lâm An chợt cứng ngắc, trong mắt hoa đào đa tình hiện lên kinh hỉ, ngạc nhiên cùng kích động, khuôn mặt mượt mà trắng nõn dâng lên đỏ ửng say lòng người.
Lông mi dày chớp vài cái, kiềm chế vui sướng cùng kích động, cố gắng trấn định, nói: “Hứa đại nhân, bản cung còn có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, vào nhà nói.”
Quay về phòng tiếp khách, nàng âm điệu bình tĩnh phân phó: “Các ngươi lui hết ra.”
Cung nữ đứng hầu ở đại sảnh hành một lễ, rời khỏi phòng tiếp khách.
Người ngoài thối lui, Phiếu Phiếu lập tức thay đổi sắc mặt, chống vòng eo nhỏ, trừng mắt, phồng má, nổi giận đùng đùng nói: “Cẩu nô tài, vì sao không gửi thư về? Vì sao không đến thăm bản cung?”
“Điện hạ có phải nhớ ta nhớ nóng ruột nóng gan, cơm nước chẳng màng, đêm không thể ngủ hay không?” Hứa Thất An không ngụy trang nữa, cười hì hì nói.
“Ngươi, ngươi đừng nói hươu nói vượn, bản cung không thèm nhớ ngươi đâu.”
Lâm An vội vàng phủ nhận, nàng là công chúa chưa lấy chồng, là Lâm An băng thanh ngọc khiết, khẳng định không thể thừa nhận nhớ nam nhân nào đó loại chuyện xấu hổ này.
Hứa Thất An nhìn chằm chằm nàng, nhẹ nhàng nói: “Nhưng, ta nhớ điện hạ nhớ tới cơm nước chẳng màng, nhớ đêm không thể ngủ, hận không thể chắp cánh, bay vào cung.
“Cho dù bệ hạ giương cung, mang ta bắn xuống, chỉ cần có thể nhìn thấy điện hạ, ta chết cũng không tiếc.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Phiếu Phiếu lập tức đỏ lên, mặt đỏ tai hồng, nàng lắp bắp nói: “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi không thể nói chuyện với bản cung như vậy.”
Nàng bỗng nhiên có loại cảm giác tâm hoảng ý loạn, bày tỏ rõ ràng lớn mật như vậy, là nàng chưa bao giờ trải qua, nàng cảm giác mình là chuột trắng nhỏ bị bức bách đến góc tường.
“Điện hạ, đến, ta nói với ngươi chuyện thú vị mấy ngày nay ở Kiếm Châu.”
Hứa Thất An bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh bàn.
Lâm An kháng cự nho nhỏ một phen, liền tùy ý hắn nắm tay mình, hơi cúi đầu, tư thái mừng thầm.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rất nhanh đến thời gian dùng cơm trưa.
Thẳng đến lúc cung nữ đứng ở trong sân kêu gọi, Lâm An mới chưa hết thèm dừng lại, nàng rất cần có người làm bạn.
“Bữa trưa không thể giữ ngươi ở Thiều Âm cung ăn, ngày mai ta liền dọn đi Lâm An phủ, cẩu nô tài, ngươi, ngươi có thể đến nữa không?” Nàng trong sóng mắt mềm mại đáng yêu mang theo chờ mong cùng một tia khẩn cầu.
“Ta sẽ.” Hứa Thất An nhéo nhéo bàn tay nhỏ mềm mại của nàng.
Lâm An nhất thời cười lên, có sự quyến rũ rung động lòng người, nàng là cô nương nội mị.
“Ngươi chờ chút, ta có món đồ cho ngươi.”
Nàng túm làn váy đứng dậy, rời khỏi phòng tiếp khách, sau một lúc, bảo các cung nữ bưng từng khay vàng bạc đồ ngọc quay về.
“Các ngươi lui xuống trước.”
Sau khi vẫy lui cung nữ, nàng líu ríu nói: “Ngươi nay không có chức quan, ta cũng không biết ngươi có thủ đoạn mưu sinh khác hay không, chuẩn bị thêm chút vàng bạc sẽ không sai. Vật phẩm đáng giá trong cung Thiều Âm rất nhiều, ta cũng không cần dùng.
“Hoài Khánh nói, ngươi sau này có thể sẽ rời khỏi kinh thành, ta, ta cũng không biết về sau có thể gặp lại ngươi hay không...”
Nàng cũng không nói tiếp, nhìn hắn một cái, thật ra muốn nhìn bộ dáng hắn chút nữa, nhưng hắn bây giờ đã dịch dung thành bộ dáng đường đệ.
Nơi này là Thiều Âm cung, là hoàng cung, lại không thể bốc đồng để hắn giải trừ ngụy trang.
Lâm An đành phải mang chờ đợi đặt ở trong lòng.
“Đúng rồi, quyển truyện này rất thú vị, ngươi, ngươi cầm đi đọc đi.” Do dự một lúc lâu, nàng cố lấy dũng khí, mang quyển truyện giấu ở trong tay áo lấy ra.
Hứa Thất An mang đồ vật thu thập một phen, đựng vào mảnh vỡ Địa Thư, cất bước đi đến cửa sảnh, hơi do dự, đưa tay, ở trên mặt lau một lát.
“Điện hạ!”
Hắn mỉm cười trở lại.
Áo gấm màu xanh da trời, thêu hoa văn đám mây xoắn màu lam nhạt, đeo vòng kêu đinh đương, cột tóc là một cái kim quan chạm rỗng, chân xỏ giày phúc vân.
Lâm An nhất thời có chút ngây ngốc.
...
Hôm sau, Hứa Thất An cùng Hứa Tân Niên, ngồi xe ngựa Vương gia tiểu thư, tiến vào hoàng thành, do xa phu đánh xe chạy đi Vương phủ.
Hứa Thất An ngồi ở trên đệm mềm trải lông dê, trong tay lật xem quyển truyện.
“Tình Thiên Đại Thánh, sách vớ vẩn gì vậy, đại ca sao lại đọc những sách giải trí thế này rồi.” Hứa Tân Niên tò mò nói.
Đại ca võ phu thô bỉ này, là chưa bao giờ đọc sách.
“Trong sách kể là chuyện một tiểu nhân vật Yêu tộc, yêu công chúa thiên giới. Bởi vì đây là tình yêu không được cho phép, cho nên tiểu nhân vật Yêu tộc bị đày xuống phàm gian, làm trâu làm ngựa. Về sau tiểu nhân vật Yêu tộc giết lên thiên đình, mang công chúa đoạt về thế gian, hai người cùng nhau trải qua cuộc sống cơm rau dưa.”
Nụ cười của Hứa Thất An có chút phức tạp.
Đây là truyện Lâm An cho hắn, ám chỉ cái gì, không cần nói cũng biết.
Khi nói chuyện, xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa Vương phủ.
Quản sự Vương phủ đã sớm chờ ở cửa phủ, chờ xe ngựa dừng lại, lập tức dẫn hai người vào phủ.
Hứa Tân Niên ở lại phòng tiếp khách, do Vương Tư Mộ nói chuyện cùng. Hứa Thất An sâu sắc phát hiện ánh mắt Vương đại tiểu thư nhìn hắn lộ ra vài phần thầm oán.
Ngươi đây là trách ta đánh đau người trong lòng ngươi sao, phi, ta đánh tiểu lão đệ của ta liên quan gì tới ngươi... Hắn lải nhải trong lòng, theo quản gia, đi mãi tới thư phòng Vương Thủ phụ.
Trong thư phòng xa hoa rộng rãi, Vương Thủ phụ tóc hoa râm, mặc thường phục tối màu, ngồi ở sau bàn, trong tay cầm một quyển sách.
“Thủ phụ đại nhân.” Hứa Thất An chắp tay.
“Hứa đại nhân mời ngồi.”
Vương Thủ phụ buông quyển sách, đôi mắt hơi tang thương nhìn hắn, mỉm cười: “Hứa đại nhân là người tập võ, lão phu sẽ không ám chỉ vòng vèo với ngươi.”
Không phải, ngươi câu này rõ ràng lộ ra khinh rẻ đối với võ phu nha... Hứa Thất An nói thầm, hắn hôm nay đến Vương phủ, là hướng Vương Thủ phụ đòi “thù lao”.
“Có cái gì lão phu có thể hỗ trợ, Hứa đại nhân cứ việc mở miệng.”
Hứa Thất An tìm từ một lát, nói: “Hai việc, thứ nhất, ta muốn đi kho công văn Hộ bộ một chuyến, tìm đọc hồ sơ. Chuyện thứ hai, có một bản án cũ, muốn hỏi Vương Thủ phụ.”