Ánh mắt Hứa Thất An rời khỏi Tào Thanh Dương, đầu tiên nhìn về phía đám người Dương Thôi Tuyết, Phó Tinh Môn cách phía sau hắn không xa, đương nhiên còn có mỹ nhân Tiêu Nguyệt Nô phong tư trác tuyệt.
Hắn lướt qua đám người Võ Lâm minh, tiếp theo đánh giá đám đạo sĩ hoa sen Địa tông, cùng với mật thám Hoài Vương quấn áo bào đen mang mặt nạ.
Đám mật thám đeo mặt nạ, nhìn không ra vẻ mặt, nhưng trong mắt thiêu đốt hận ý trắng trợn.
Chính là Hứa Thất An này, ở kinh thành gây ra động tĩnh lớn như vậy, ép bệ hạ không thể không hạ chiếu thư tự kể tội, làm Hoài Vương sau khi chết thân bại danh liệt, thi cốt không thể táng vào hoàng lăng, bài vị không thể bày vào Thái Miếu.
Vị cao thủ thần bí kia ở Sở Châu lấy một địch năm, hung uy ngập trời, Hoài Vương chết ở trong tay hắn, đám mật thám hận thì hận, nhưng không có câu oán hận. Cá lớn nuốt cá bé, vốn là như thế.
Nhưng hành vi của Hứa Thất An làm bọn hắn dị thường phẫn nộ cùng ghê tởm, vẻn vẹn một con kiến, khi Hoài Vương còn sống, một đầu ngón tay có thể đè chết hắn. Còn không phải ỷ vào Hoài Vương đã chết, như thằng hề nhảy nhót nhảy lên nhảy xuống, giẫm Hoài Vương mà nổi danh.
Thật sự đáng hận, đáng giận.
Về phần đám đạo sĩ hoa sen, thì càng thêm trắng trợn, đánh giá đối với Hứa Thất An, có cười nhạo, có cười lạnh, có lộ ra vẻ mặt khiêu khích.
“Một đám hề nhảy nhót, không đáng lo!”
Hứa Thất An lắc đầu, thu hồi ánh mắt.
Đám mật thám Hoài Vương cùng đạo sĩ hoa sen khẽ nhíu đuôi lông mày.
“Tào minh chủ, hạt sen sắp chín, chịu không nổi sóng to gió lớn, cho nên nơi này không bố trí trận pháp.” Hứa Thất An một lần nữa nhìn về phía Tào Thanh Dương, trầm giọng nói:
“Ngươi cũng không muốn hủy hạt sen chứ.”
Tào Thanh Dương không quá để ý gật đầu: “Ta cần là củ sen, hạt sen chỉ tính thêm, có, tự nhiên tốt nhất. Không có, cũng không ngại. Nói đi, Hứa ngân la muốn so chiêu như thế nào?”
Hứa Thất An tháo xuống hắc kim trường đao sau lưng, tùy tay ném sang một bên, “bộp” một tiếng, cả đao lẫn vỏ rơi ở bên cạnh ao.
Hắn nhìn Tào Thanh Dương, nâng cằm: “Không thi triển khí cơ, không dùng vũ khí, chúng ta tỷ thí thể thuật!”
Thông minh!
Tiêu Nguyệt Nô nơi xa khẽ gật đầu, bởi vậy, tương đương mang Tào minh chủ kéo đến trục hoành sát với hắn.
Không thi triển khí cơ, sự cường đại của tam phẩm võ phu liền không thể nào thi triển; Không dùng vũ khí, mà Tào minh chủ am hiểu là đao pháp, là đao ý, thuật chém giết mạnh nhất lại bị bài trừ.
Cuối cùng, lấy sự thưởng thức của Tào minh chủ đối với Hứa ngân la, khẳng định sẽ nể mặt hắn.
Người lăn lộn giang hồ đều như vậy, để ý thể diện quan trọng hơn tất cả.
“Được, thì tỷ thí thể thuật! Khi hạt sen chín, nếu ta còn chưa đánh thắng ngươi, ta sẽ không đi động vào nó lấy một lần.”
Quả nhiên, Tào Thanh Dương gật đầu đồng ý.
Các “khán giả” bên ngoài cả kinh, Tào minh chủ đây là đã đủ nể mặt Hứa Thất An, trước mặt đoàn người đồng ý, thì sẽ không tồn tại trái ước hẹn.
Chính là nói, chỉ cần Hứa ngân la có thể chống đỡ qua hạt sen chín vẫn chưa bị thua, Tào minh chủ sẽ không tranh đoạt hạt sen.
Các đệ tử Thiên Địa hội âm thầm cầu nguyện, hy vọng Hứa ngân la có thể chống đỡ lâu một chút.
Kim Liên sư thúc mang Hứa công tử mời đến giúp đỡ, thật sự là một nước cờ hay... Thu Thiền Y lộ ra nét vui sướng, vị Tào minh chủ này một hơi liên tục phá mấy cửa ải, thế như chẻ tre.
Mặc kệ là Sở Nguyên Chẩn hay Lý Diệu Chân, hắn cũng chưa từng nhượng bộ. Nhưng đối mặt Hứa công tử, lại nguyện ý làm ra nhượng bộ lớn như thế.
Giống Hứa công tử thiếu niên anh kiệt thanh danh như mặt trời giữa trời như vậy, thế gian hiếm có.
Nàng đối với Hứa công tử càng thêm ngưỡng mộ, si mê.
Tào… Tào Thanh Dương này có thể làm ra nhượng bộ thật lớn như thế? Bạch Liên đạo cô vẻ mặt ngạc nhiên, nàng phát hiện mình vẫn đã xem nhẹ tiếng tăm của Hứa Thất An.
“Cho dù là đấu thể thuật, minh chủ cũng không có khả năng thua, chỉ xem Hứa ngân la có thể chống đỡ bao lâu.” Phó Tinh Môn nói.
“Hứa ngân la sở trường tựa như cũng là đao pháp.” Dương Thôi Tuyết phân tích.
Tiêu Nguyệt Nô nghe hai người thảo luận, giọng nói mềm mại đáng yêu:
“Tào minh chủ thể phách vô song, nhưng Hứa ngân la cũng có Kim Cương Bất Bại, hơn nữa hai người đều sở trường đao pháp, mà không phải thể thuật, như vậy xem ra, trái lại có một phen long tranh hổ đấu.”
Lúc này, mật thám Thiên Xu cách đó không xa cười lạnh xen mồm: “Long tranh hổ đấu? Ta nếu nói cho ngươi, Hứa Thất An chỉ là một lục phẩm võ phu thì sao.”
Lời của hắn đưa tới một mảng tiếng xôn xao, tiếng nghị luận.
Quần hùng xem cuộc chiến nghĩ chút, đột nhiên phát hiện, đối với phẩm cấp của Hứa ngân la, bọn họ quả thật không có khái niệm.
Đầu tiên, ngân la của Đả Canh Nhân đã có Luyện Thần cảnh, cũng có ngũ phẩm Hóa Kình, bản thân đã không phải dựa theo phẩm cấp để phân chia. Tiếp theo, trong sự tích lúc đầu của Hứa ngân la, có Vân Châu một mình chắn mấy ngàn phản quân, có đấu pháp Phật môn... Những thứ này đều là đang vượt cấp “chiến đấu”.
Tiêu chuẩn duy nhất bọn họ có thể phán đoán, là đêm qua Hứa ngân la chém giết vị công tử ca lai lịch thần bí kia, mà bản thân đối phương không phải kẻ yếu, lại có hai gã tứ phẩm đỉnh phong làm hộ vệ.
Cho nên, ở trong lòng mọi người, Hứa ngân la mặc dù không phải tứ phẩm, như thế nào cũng là ngũ phẩm Hóa Kình.
“Hứa ngân la chỉ là lục phẩm sao, nếu lục phẩm, làm sao nháy mắt giết được vị công tử ca kia?”
“Lục phẩm làm sao xâm nhập hoàng cung, bắt đi hai vị quốc công? Nghe hắn nói bậy.”
“Nhưng nhóm người này tựa như là thế lực triều đình, đối với Hứa ngân la chắc là hiểu rõ.”
“Nói những thứ này làm chi, chờ hai người giao thủ, nhìn qua là biết.”
Tào Thanh Dương đánh giá Hứa Thất An: “Ngươi mới lục phẩm? Vậy ta trái lại có chút bất ngờ.”
Trong tình báo thu thập, Hứa Thất An chiến tích mới nhất là lực áp kiệt xuất đệ tử hai phái Thiên Nhân, tuy dùng sách pháp thuật Nho gia, nhưng người ngoài đánh giá là bản thân cũng có ngũ phẩm, chênh lệch cũng không lớn.
Kết quả, thế mà lại là lục phẩm võ giả.
Hứa Thất An chưa đáp lại, cười nhẹ: “Còn xin Tào minh chủ chỉ điểm nhiều hơn.”
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên bay lên, kèm theo dưới chân vang “ầm” trầm đục, hung mãnh lên gối trực diện tiến công.
Trong quá trình, mi tâm sáng lên một đốm sơn vàng, nhanh chóng lan tràn toàn thân.
Tào Thanh Dương bước lên một bước, chủ động nghênh đón, tay trái ngăn đòn lên gối của Hứa Thất An, lòng bàn tay phải xoay ngược lại, một chưởng dán ở ngực hắn.
Keng!
Giống như chuông lớn gõ vang, Hứa Thất An bay ngược về, quay cuồng giảm bớt lực, mới đứng vững thân hình.
“Thật đúng là chưa tới ngũ phẩm...” Phó Tinh Môn kinh ngạc.
Tiếng xôn xao lập tức vang lên, quần hùng châu đầu ghé tai, thông qua vừa rồi giao thủ ngắn gọn, ánh mắt độc, lập tức liền nhìn ra trình độ của Hứa Thất An.
Các đệ tử Thiên Địa hội sắc mặt trầm xuống, lòng cũng theo đó trầm xuống.
Tuy bọn họ tu hệ thống đạo môn, nhưng đối với hệ thống võ phu vẫn là rất hiểu biết, dù sao hệ thống võ phu không thần bí giống hệ thống khác, bởi vì người đi con đường này thật sự quá nhiều.
Ngũ phẩm Hóa Kình là đỉnh phong thể thuật của võ phu, trước ngũ phẩm, võ giả cận thân công kích tuy cường hãn, nhưng không đến mức khiến cao phẩm cường giả của hệ thống khác sợ hãi.
Võ giả sau ngũ phẩm, mới là nguyên nhân khiến cao phẩm hệ thống khác sợ hãi.
Võ giả Hóa Kình hoàn mỹ nắm giữ lực lượng thân thể, có thể bỏ qua quán tính, bỏ qua mất cân bằng vân vân, một khi bị bọn họ áp sát, đối mặt chính là thế công mưa rền gió dữ, thẳng đến phân ra thắng bại, hoặc là dùng thủ đoạn đặc thù lại kéo giãn khoảng cách.
Hứa ngân la chưa tới ngũ phẩm, vậy một trận chiến này không thể đánh, kéo dài thời gian càng là si tâm vọng tưởng.
Hứa Thất An sau khi đứng vững, trong đầu tự động hiện lên hình ảnh: Tào Thanh Dương xuất hiện ở bên người, một chiêu đao tay chém sau gáy hắn.
Không kịp tự hỏi, theo bản năng võ giả, hắn ngồi xổm, sau đó hướng phía trước quay cuồng.
Nháy mắt làm xong một bộ động tác này, Tào Thanh Dương xuất hiện ở bên cạnh hắn, vung ra tay đao.
Đao tay tự nhiên là trượt, trong mắt Tào Thanh Dương hiện lên kinh ngạc, bóng người hắn lại biến mất, từ trên trời giáng xuống, nện xuống một cú đấm.
Nhưng ở trước khi hắn ra tay, Hứa Thất An bỗng nhiên lảo đảo một cái, như là người uống say chưa đứng vững, hướng bên trái trượt hai bước, hoàn mỹ tránh đi công kích.
“Trước thích ứng tiết tấu, hắn công kích quá nhanh, ta có chút theo không kịp, lấy tránh né là chính, tìm cơ hội phản công...”
Hứa Thất An bằng vào sâu sắc khác người thường, lần lượt biết trước, bắt giữ được hình ảnh Tào Thanh Dương công kích, luống cuống tay chân tránh né.
Mọi người bên ngoài thấy, hai người tựa như chơi trò chơi mèo vờn chuột.
Rốt cuộc, Hứa Thất An ở sau một lần ngửa ra sau tránh đi cú vụt chân của Tào Thanh Dương, hắn bắt được cơ hội phản kích, lấy chân phải làm trục tâm, chợt xoay tròn, xoay tới phía sau Tào Thanh Dương.
Ngay sau đó, công kích như mưa rào hạ xuống, tay đấm, lên gối, giật chỏ... Trong nháy mắt đánh ra mấy chục chiêu, đánh thân thể sắt thép của Tào Thanh Dương phát ra tiếng vang lớn.
Cái này... Tiêu Nguyệt Nô mắt đẹp hơi dại ra, nàng hoài nghi Tào minh chủ đang nương tay, đang cho Hứa ngân la thể diện.