TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 632: Che chắn thiên cơ (2)

Kim Liên đạo trưởng trầm mặc hồi lâu, truyền thư nói: “Chờ ngươi đến Kiếm Châu, ta lại thay ngươi giải trừ quan hệ nhận chủ. Bí pháp Địa Thư không thể truyền ra ngoài, hy vọng ngươi hiểu cho. Đương nhiên, ngươi nếu nguyện ý bái ta làm thầy, cái này không thành vấn đề.”

Ha ha, ngài đánh tiếng với bốn vị lão sư thư viện Vân Lộc của ta trước, xem bọn hắn đồng ý không? Khóe miệng Hứa Thất An giật giật.

Vì sao mỗi người đều muốn làm sư phụ ta?

Ngược lại là vị đại lão kia đối với ta như thầy trò thật sự, lại chưa bao giờ có tâm tư kiểu này, thậm chí không muốn thu ta làm nghĩa tử...

Hôm sau, Hứa Thất An mặt trời lên cao mới rời giường, cầm chậu gỗ tới sân, thấy vương phi mái tóc hỗn độn ngồi ở trên ghế, híp mắt, phơi nắng.

Hắn liếc qua Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân ngũ quan thường thường không có gì lạ, chưa nói chuyện, việc ai người ấy làm lấy một thùng nước, chuẩn bị rửa mặt đánh răng.

Vương phi thấy thế, vội vàng chạy vào nhà, cầm chậu gỗ của nàng đi ra, ngồi xổm bên người hắn, mang nửa thùng nước còn lại đổ vào trong chậu gỗ của mình.

Sau đó mang khăn màu trắng thấm nước, cẩn thận lau mặt.

Hứa Thất An nghiêng đầu, nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, khó có thể tin nói: “Ngươi là đang đợi ta múc nước?”

Vương phi vừa lau mặt, vừa liếc sang bên, rầm rì: “Không thể?”

Hứa Thất An buông bàn chải đánh răng lông mao lợn, hướng nàng chắp tay.

...

Rời khỏi tiểu viện của vương phi, Hứa Thất An về Hứa phủ, dắt đến con ngựa cái nhỏ yêu quý, cưỡi nó chạy tới nha môn Đả Canh Nhân.

Đến cổng nha môn, hắn mang dây cương ném cho thị vệ gác cửa, đi thẳng vào.

Thị vệ xuất phát từ bản năng, tiếp nhận dây cương, chợt nhớ ra Hứa ngân la đã không phải ngân la nữa, nhìn hắn bóng lưng mở miệng ngập ngừng mãi, cuối cùng giữ im lặng.

Dọc theo đường đi, rất nhiều ngân la, đồng la quen biết hướng hắn gật đầu, nhưng chưa có ai tiến lên chào hỏi.

Cái này không phải là bọn họ quên nhau khi khó khăn, mà là thể hiện quá nhiệt tình, rất có thể bị người ta lén báo cáo cho bệ hạ, Đả Canh Nhân chính là làm chuyện loại này.

Chỉ có Ngụy Uyên không cần nhìn sắc mặt Nguyên Cảnh Đế, cho dù Hứa Thất An không là Đả Canh Nhân nữa, tình hương khói vẫn tồn tại.

Bởi vậy, hắn rất nhanh gặp được Ngụy Uyên, ở tầng bảy, trong phòng trà quen thuộc.

“Ngụy Công, Kim Liên đạo trưởng của Địa tông nhờ ta chuyển lời, Cửu Sắc Liên Hoa sắp trưởng thành, hy vọng ngài có thể ra tay giúp, hắn sẽ dùng hai hạt sen làm thù lao.”

Hứa Thất An vẫn giống như trước kia, cung kính ôm quyền.

Hắn không giải thích Cửu Sắc Liên Hoa là cái gì, bởi vì lấy kiến thức của Ngụy Uyên, không có khả năng không biết Cửu Sắc Liên Hoa.

Ngụy Uyên là một trong những người học rộng nhất Hứa Thất An từng gặp, cho dù nữ học bá Hoài Khánh cũng thua xa y.

“Một hạt đủ rồi, ta sẽ để Thiến Nhu đi hỗ trợ, nhưng cũng chỉ có một mình hắn, không có Đả Canh Nhân khác.” Ngụy Uyên ôn hòa nói.

Hắn sau đó đứng dậy, nhìn ra xa, trầm giọng nói: “Ở nơi nào?”

“Kiếm Châu.”

“Kiếm Châu...” Ngụy Uyên trầm ngâm nói: “Quay đầu lấy một phần tư liệu Võ Lâm minh cho ngươi, Cửu Sắc Liên Hoa trưởng thành, Kiếm Châu Võ Lâm minh làm địa đầu xà, không thể không chú ý chút nào, thậm chí sẽ ra tay tranh đoạt.”

Hứa Thất An gật gật đầu, sau đó hỏi: “Ngụy Công, ngươi có từng nghe nói một người tên là Tô Hàng?”

“Tô Hàng...”

Ngụy Uyên nhíu mày, lẩm bẩm mấy lần, nói: “Hình như có ấn tượng, trong lúc nhất thời lại nhớ không ra. Ngươi hỏi người này làm chi?”

“Hắn là tiến sĩ năm Trinh Đức thứ 29, năm Nguyên Cảnh thứ 14, bị biếm Giang Châu đảm nhiệm tri phủ, năm sau bởi tham ô nhận hối lộ bị hỏi tội chém đầu. Hắn là phụ thân một người bạn của ta, ta đáp ứng nàng, giúp nàng điều tra rõ chân tướng phụ thân bị hỏi tội chém đầu.” Hứa Thất An nói.

“Có vấn đề gì?” Ngụy Uyên hỏi ngược lại.

Một vị quan lớn bởi tham ô nhận hối lộ bị chém đầu, cũng không có gì ngạc nhiên, mỗi lần kinh sát đều có quan lớn kiểu này rớt đài.

“Ta từ con đường bí ẩn biết được, người này là bị Vương đảng, Tào quốc công cùng với các huân quý tông thân liên thủ đánh ngã.” Hứa Thất An nói.

Ngụy Uyên tự hỏi một lát, lắc đầu nói: “Tin tức của ngươi sai rồi, ta không nhớ hơn hai mươi năm trước có nhân vật như vậy.”

Ngụy, Ngụy Công không biết... Con ngươi Hứa Thất An hơi co rút lại, suy nghĩ lập tức cuồn cuộn sôi trào.

Hắn giống như bắt được cái gì, linh cảm chợt lóe rồi biến mất, cuối cùng lựa chọn im lặng trước, chờ sưu tập được càng nhiều manh mối, có càng nhiều phỏng đoán, sẽ tham thảo với Ngụy Uyên.

“Ngụy Công, ta muốn đi kho hồ sơ điều tra tư liệu người này.”

“Được, ta cho ngươi một phần thư tay.”

Cái hẹn ba ngày rất nhanh đã tới, trong phòng tửu lâu, Hứa Thất An đợi một khắc đồng hồ, Trần tổng bộ đầu cùng Đại Lý tự thừa lục tục tới, hai người đều mặc thường phục, ngụy trang đơn giản.

Đại Lý tự thừa từ trong lòng lấy ra hai phần hồ sơ, đưa cho Hứa Thất An: “Một phần là năm Nguyên Cảnh thứ 14, một phần khác là năm Nguyên Cảnh thứ 15.”

Hứa Thất An mở ra phần hồ sơ này, nghiêm túc đọc.

Hồ sơ năm Nguyên Cảnh thứ 14: đông các đại học sĩ Tô Hàng, nhận hối lộ, bao che cấp dưới ngầm chiếm lương thực cứu trợ thiên tai, dẫn tới đói chết vô số nạn dân, bị biếm tới Giang Châu.

Hồ sơ năm Nguyên Cảnh thứ 15: đông các đại học sĩ Tô Hàng, cũng thu nhận hối lộ, bị người vào kinh cáo ngự trạng, triều đình sau khi tra rõ là thật, chém đầu!

Tô Hàng thế mà lại là đông các đại học sĩ... Vậy trong thư mật Tào quốc công viết là “Tô đảng”? Hứa Thất An mang hồ sơ trả lại cho Đại Lý tự thừa, quay sang lại đọc hồ sơ Trần bộ đầu đưa, hai thứ không có gì khác biệt.

“Tự thừa đại nhân, ngài ở triều làm quan đã bao lâu?” Hứa Thất An giơ lên chén rượu ra hiệu.

“Hai mươi lăm năm.” Đại Lý tự thừa cũng nâng lên chén rượu, ‘ừng ực’ uống một ngụm.

“Vậy ngài vì sao sẽ không biết đông các đại học sĩ Tô Hàng?” Hứa Thất An nghi ngờ nói.

Sắc mặt Đại Lý tự thừa đột nhiên cứng ngắc, bưng chén rượu, sững sờ, đúng vậy, ta vì sao sẽ không nhớ nội các đại học sĩ? Ta vì sao đối với Tô Hàng nhân vật này không có một chút ấn tượng?

Hứa Thất An không hỏi nhiều, bảo hai vị uống rượu dùng bữa, thời buổi này không cần cân nhắc quy củ uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu, cho dù hắn uống say mèm, nằm úp sấp lên con ngựa cái nhỏ, con ngựa cái nhỏ cũng có thể cõng hắn ‘cọc cọc cọc’ quay về Hứa phủ.

Sau khi cơm no rượu say, Hứa Thất An chưa tiễn Đại Lý tự thừa cùng Trần bộ đầu, nhìn theo bọn họ mở ra cửa phòng rời khỏi.

Hứa Thất An mang theo vài phần ngà ngà say, nằm tựa ghế dựa lớn, một bàn tay đặt ở trên bàn, đầu ngón tay có tiết tấu gõ mặt bàn, hắn lâm vào tự hỏi.

“Đại Lý tự cùng Hình bộ đều có hồ sơ, chỉ có nha môn Đả Canh Nhân không có, dựa theo thời gian suy đoán, Ngụy Công lúc ấy còn chưa chấp chưởng nha môn Đả Canh Nhân, hắn thật sự bắt đầu cầm quyền, là sau chiến dịch Sơn Hải quan... Mà Tô Hàng chết ở 23 năm trước, chiến dịch Sơn Hải quan xảy ra ở 20 năm trước.

“Tô Hàng là đông các đại học sĩ, nhưng Đại Lý tự thừa, Ngụy Công lại không nhớ người này, không những bọn họ, ta một lần nữa hỏi hồn phách Tào quốc công, hắn thế mà cũng không nhớ Tô Hàng, lại liên tưởng đến chữ quỷ dị biến mất kia trong thư mật...”

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên bốn chữ: che chắn thiên cơ.

Theo bản năng, suy nghĩ của hắn là: việc này có liên quan với Giám Chính?

Nhưng mơ hồ cảm thấy phán đoán này thiếu chứng cớ, thiếu logic tương ứng... Nghĩ chút, hắn tựa vào ghế dài, ngủ gật.

Một khắc đồng hồ sau, hắn tỉnh lại.

“Ồ, ta thế mà ngủ mất? Đại Lý tự thừa cùng Trần bộ đầu đi rồi?” Hứa Thất An day day mi tâm, tự mình đứng dậy:

“Tô Hàng vụ án này thật phiền toái, một chút manh mối cũng không có, sớm biết đã không đáp ứng Tô Tô. Còn không phải bởi vì nàng thật sự quá xinh đẹp, nếu không ta lười phí đầu óc...”

Hắn như là quên mọi thứ vừa rồi, duỗi cái lưng mỏi rời khỏi phòng bao riêng.

...

Hoàng hôn, trong tẩm cung.

Lão thái giám khuỷu tay đặt phất trần, vượt qua bậc cửa cao cao, bước nhanh tiến vào tẩm cung.

“Bệ hạ, có việc gấp...”

Nguyên Cảnh Đế vừa dùng thức ăn tu đạo, mượn dược lực ngồi xếp bằng thổ nạp, không quan tâm.

Lão thái giám liền không dám quấy rầy, có chút vội vàng xao động chờ đợi thật lâu, rốt cuộc, Nguyên Cảnh Đế chấm dứt thổ nạp, mở hai mắt, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”

Lão thái giám từ trong tay áo lấy ra tờ giấy, đưa cho Nguyên Cảnh Đế.

Nguyên Cảnh Đế tiếp nhận, mở tờ giấy ra nhìn thoáng qua, trong con ngươi thâm thúy phát ra ánh sáng.

“Cửu Sắc Liên Tử, điểm hóa vạn vật...”

p/s: các chương gần 4000 chữ mình có thể tách thành 3 chương để nhanh lấy top contributor, nhưng không, như vậy sẽ mất 1 lượt mua chương giảm 30% của các bạn.