Quốc sư đến chơi thật, hơn nữa còn là bản thể nữa? Mặt mũi Kim Liên đạo trưởng lớn ghê! Hứa Thất An vừa cảm khái vừa có chút thụ sủng nhược kinh thi lễ chào.
"Ra mắt quốc sư."
Lần nữa nhìn kỹ Lạc Ngọc Hành, hắn phát hiện có điểm khang khác. Hồi ở Linh Bảo Quan, Lạc Ngọc Hành cũng đẹp, nhưng vẫn mang vẻ của con người.
Còn quốc sư lúc này, cả người tỏa ra ánh sáng thánh khiết nhàn nhạt, nếu phải hình dung, thì bốn chữ "Băng cơ ngọc cốt" là phù hợp nhất.
Lạc Ngọc Hành nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Đây là Dương Thần."
Dương Thần? Đạo Môn tam phẩm Dương Thần? Trong truyền thuyết không sợ sấm gió, có thể ngao du thái hư? Hứa Thất An kinh ngạc, nhìn chằm chằm như đang ngắm gấu trúc quốc bảo.
Lạc Ngọc Hành khẽ cau đôi mi thanh tú, ánh mắt đã thoáng có sắc giận, nhàn nhạt hỏi lại: "Gọi ta có chuyện gì?"
Nhận ra ánh mắt mình đã vô tình mạo phạm quốc sư, Hứa Thất An vội ngồi thẳng lên, mắt nhìn thẳng, trầm giọng: "Có chuyện muốn báo với quốc sư."
Dừng một chút, hắn cố sắp xếp từ: "Trong án đồ thành Sở Châu, Nguyên Cảnh Đế và Hoài Vương là đồng mưu, một người luyện chế huyết đan, người còn lại luyện chế hồn đan. Hoài Vương luyện chế huyết đan là để đánh vào tam phẩm đại viên mãn, sau đó chiếm lấy linh uẩn của Vương phi."
Nếu đã trở mặt, không làm phải dùng hai từ "Bệ hạ". Bí mật của Vương phi, Hứa Thất An không tin đường đường nhị phẩm đạo thủ, mà không biết trong người Vương phi có linh uẩn.
"Điều ta muốn biết là, Nguyên Cảnh Đế luyện chế hồn đan để làm gì?"
Lạc Ngọc Hành nhíu mày, trầm ngâm mấy giây, chậm rãi đáp: "Nguyên Cảnh tu đạo hai mươi năm, khó khăn lắm mới đạt lục phẩm âm thần cảnh. Kết đan là chuyện rất xa vời."
Ái cha, tu đạo hai mươi năm mới là lục phẩm, thật không biết chửi sao nữa, tập trung hết quốc lực, tài nguyên đất nước, có là một con heo, thì cũng kết đan rồi! !
Thiên phú tu đạo của Nguyên Cảnh Đế, ngang hàng với thiên phú của Hứa Linh Âm ha?
Hứa Thất An chấm dứt suy nghĩ lung tung, hỏi: "Có khả năng nào là, giả vờ vậy không?"
Lạc Ngọc Hành nhìn hắn, không trả lời.
Hứa Thất An liên tục chắp tay, để bày tỏ áy náy.
Nghi ngờ như vậy, là thiếu tôn trọng đối với một cường giả Đạo Môn nhị phẩm.
Lạc Ngọc Hành nói tiếp: "hồn phách của Nguyên Cảnh trời sinh suy nhược, đây là lý do tư chất tu đạo của hắn kém."
Kim Liên đạo trưởng từng nói, hồn đan có thể giúp tăng cường nguyên thần, chẳng lẽ Nguyên Cảnh Đế là muốn để đền bù tiên thiên thiếu sót? Hứa Thất An ngẫm nghĩ, lại nghe Lạc Ngọc Hành cau mày tiếp:
"Nhưng phương pháp tăng cường nguyên thần rất nhiều, quan tưởng, thực nhị đều làm được, không cần bắt buộc phải luyện chế hồn đan."
Hứa Thất An gật đầu: "Nói cách khác, hồn đan là có tác dụng khác."
Từ góc độ tâm lý học, chỉ có người điên mới không cố kỵ cái gì, nhưng Nguyên Cảnh Đế không phải người điên, ngược lại, ông ta là một quân vương đầy tâm cơ.
Trước khi làm việc gì, ông ta nhất định sẽ cân nhắc hậu quả, lợi ích đủ đường, rồi mới đi làm. Nếu hồn đan vẻn vẹn chỉ để ổn định căn cơ lục phẩm, thì ông ta không cần phải lập kế đồ thành, không đáng.
Nhiều nhất chỉ ngầm cho phép Hoài Vương thôi.
Lạc Ngọc Hành hỏi ngược lại: "Ngươi thấy thế nào?"
Hứa Thất An cười khổ: "Thiếu đầu mối, không sao đoán ra được. Ta sẽ thử đi điều tra chuyện này, quốc sư ngài biết là tốt rồi."
Hắn tin tưởng với trí thông minh của một nhị phẩm cường giả, không cần hắn phải giải thích hay dặn dò gì nhiều, chỉ cần một lời nhắc nhở là đủ.
Lạc Ngọc Hành "ừ", hỏi: "Vương phi, thật sự bị Man tộc bắt đi, sau đó mất đi tin tức?"
Hứa Thất An bóp cổ tay thở dài: "Đúng vậy, đáng tiếc cho Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, Hoài Vương đã chết, Vương phi e là cũng…"
Hắn rất phối hợp bày ra dáng vẻ của một nam nhân bình thường dành cho một mỹ nhân tuyệt sắc gặp thảm cảnh bất hạnh.
Lạc Ngọc Hành tỉnh rụi nhìn hắn, im lặng một lúc, lơ đãng hỏi: "Nghe Kim Liên nói, ngươi từng ở trong cổ mộ địa cung ngoài thành Ung châu, phát hiện được cổ thuật về phòng the?"
Ngươi hỏi cái này làm gì? Hứa Thất An sửng sốt, thành thật trả lời: "Đúng vậy."
"Nhưng có hiểu thấu chưa?"
Lúc hỏi, Lạc Ngọc Hành nhìn hắn chằm chằm.
"Chưa từng tu hành qua, nghe Kim Liên đạo trưởng nói, thuật này đòi hỏi cả nam lẫn nữ đều phải tinh thông thuật phòng the thì mới làm được, không phải cứ tìm đại một nữ nhân, là có thể song tu."
Hứa Thất An vẫn còn chưa đủ mặt dày, nói loại chuyện tư mật này với một mỹ nhân tuyệt sắc, vẫn có chút lúng túng.
Lạc Ngọc Hành khẽ gật đầu.
Hứa Thất An như nhìn thấy sự hài lòng từ trong mắt nàng?
"Án Sở Châu đồ thành tạm chấm dứt ở đây, Nguyên Cảnh hiện giờ chỉ ước chuyện này biến mất, nhất định trong thời gian ngắn sẽ không làm chuyện trả thù gì ngươi." Lạc Ngọc Hành chỉ điểm:
"Nhưng mà sau đó, thì ngươi phải đề phòng cẩn thận. Một khi phát hiện hắn có dấu hiệu trả thù, lập tức để người nhà từ quan, chờ sau này rồi lập lại."
Hứa Thất An gật đầu, đây là cái giá của việc đắc tội hoàng đế.
Kẻ đứng sau màn tạm thời không có dấu hiệu xuất thủ, còn ở nơi xa, còn Nguyên Cảnh Đế là ở gần kề.
Mình phải nhanh chóng tăng tiến tu vi, như vậy mới có năng lực tự vệ.
"Cất kiếm phù đi, nếu gặp nguy, dùng khí cơ kích thích, miễn cưỡng coi như một kích của ta. Nếu cần liên lạc, đưa thần niệm vào là được."
Dương Thần của Lạc Ngọc Hành, hóa thành kim quang bay mất.
Hứa Thất An cất kiếm phù, dứt dứt mi tâm: "Mục tiêu ngắn hạn, tấn thăng ngũ phẩm. Sau đó điều tra Nguyên Cảnh Đế, hắc, không ngờ cũng có một ngày mình điều tra cả hoàng đế."
"Chung Ly, Chung Ly "
Hứa Thất An đi ra khỏi phòng, nhìn quanh.
"Ta ở đây." Chung Ly ôm gối, ngồi bên cửa sổ, yếu ớt đáp lại.
Không ngã bị thương là tốt rồi. Hứa Thất An thở phào nhẹ nhõm.
Hắn dẫn Chung Ly đi ngang qua thư phòng của Hứa Nhị Lang, lúc đi qua cửa sổ, thấy Hứa Nhị Lang và Sở Nguyên Chẩn đang vừa uống rượu vừa vui vẻ nói chuyện với nhau không ngừng.
Ừ, với sự lão luyện trong đối nhân xử thế của Sở huynh, nếu đã biết Nhị Lang "Không muốn tiết lộ thân phận", thì sẽ không tùy tiện nói tới mảnh vỡ Địa Thư.
Nhị Lang có thể trò chuyện với Sở Nguyên Chẩn lâu như vậy, không hổ là xuân vi hội nguyên, nhị giáp Tiến sĩ, tài nghệ không tệ.
Một đường đi tới cửa phòng Lý Diệu Chân, nghe thấy tiếng của Tô Tô ở trong phòng kêu lên: "Cha, ai, cha, ai."
Cứ thế kêu hoài, giọng rất là vui vẻ.
"Ngươi đã bắt đầu luyện tập gọi ta là cha hả? Đừng có gọi cha, gọi ba ba đi." Hứa Thất An đẩy cửa phòng ra, đi vào phòng.
Tô Tô mặc váy trắng, cười khanh khách: "Mắc mớ gì ngươi, con nhóc ngốc nhà ngươi thú vị ghê, chủ nhân dạy nó học chữ, viết chữ "Cha", chủ nhân đọc: Cha.
"Con nhóc ngốc nhà ngươi đáp lại: Ai!"
Tô Tô cười rũ rượi, gục xuống bàn, cả người run rẩy vì cười.
Hứa Thất An: " "
Hèn gì Lý Diệu Chân lại có dáng vẻ nghi ngờ cuộc sống đó.
Vậy tại sao Sở Nguyên Chẩn lại giận dữ? Hắn nghĩ nghĩ, cố nhịn không hỏi, không muốn cứa vào vết sẹo của đồng bạn.
"Ta phải đi ra ngoài một chuyến, nếu ngươi không có việc gì làm, đi với ta không?" Hứa Thất An quay qua nhìn thánh nữ Thiên Tông.
Trên mặt nhỏ của Thánh nữ viết đầy hai chữ "Không vui", tức giận: "Có chuyện thì nói, đừng quấy rầy ta tu hành."
Giọng hơi bực nha, ngươi tức tiểu đậu đỏ, cũng đừng giận cá chém thớt lên đầu ta chứ! Hứa Thất An giải thích:
"Ta biết một cái nhà riêng của Tào Quốc Công, trong đó cất đồ không thể để lộ ra ngoài, cùng đi thăm dò không?"
Nghe hứng thú ghê, Lý Diệu Chân bật cười: "Đi!"
Nhà riêng của Tào Quốc Công cách hoàng thành mấy dặm, là một tiểu viện gần hồ.
Nói là tiểu viện, chứ thật ra không hề nhỏ, là loại nhị tiến, cửa viện gắn khóa, đã lâu không có người ở.
Lý Diệu Chân híp mắt, quan sát ngôi nhà, hừ lạnh: "Một cái nhà như này, còn cách hoàng thành không xa, khu vực tốt, lại an tĩnh, ít nhất cũng phải tám ngàn lượng bạc.
"Mà Tào Quốc Công có đến mười mấy căn nhà như vậy, dùng để kim ốc tàng kiều nuôi phòng ngoài, đúng là đáng hận, đáng chết."
Xin lỗi, không lâu sau nữa, ta cũng sẽ là một nam nhân mua nhà riêng nuôi phòng ngoài đây! Hứa Thất An lặng lẽ châm biếm, mắt nhìn quanh, trực giác nguy hiểm không báo gì cả.
Chung quanh không có người mai phục, cái nhà này của Tào Quốc Công đúng là kín đáo.
Thấy bốn bề vắng lặng, Hứa Thất An, Lý Diệu Chân và Chung Ly phóng qua tường cao, nhẹ nhàng bay vào bên trong viện.
Chân vừa hạ xuống đất, Hứa Thất An đột ngột xoay người, giang rộng tay, một khắc sau, Chung Ly bị vướng mũi chân vào nóc tường ngã nhào, bắn thẳng vào ngực hắn.
Cơ thể của Chung sư tỷ mềm ơi là mềm, cách lớp áo vải thô, mà vẫn cảm nhận được sự đàn hồi của da thịt.
"Cám ơn" Chung Ly vui vẻ, không có hắn, hẳn nàng đã cắm mặt xuống đất rồi.
"Không cần cám ơn, quen rồi là chặn kịp." Hứa Thất An cười.
"…" Lý Diệu Chân há miệng, thở dài thương hại.
Thuật sĩ ngũ phẩm, tiên đoán sư, không biết kẹp chết bao nhiêu thiên chi kiêu tử.
Ngôi viện này đã lâu không có ở người, nhưng không hề hoang tàn tí nào, hẳn là Tào Quốc Công định kỳ cho người tới đây quét dọn.
Xuyên qua sân, đi vào nội đường, ba người lục lọi một vòng, phát hiện đây chỉ là một ngôi nhà bình thường để không, chẳng vật gì trân quý.
"Hẳn là có phòng ngầm." Lý Diệu Chân phân tích.
"Không phải phòng ngầm, là hầm ngầm."
Hứa Thất An thấy thánh nữ Thiên Tông nhìn mình kinh ngạc, giải thích: "Kết cấu căn nhà này, kích thước của các gian phòng không đủ để xây mật thất."
Lý Diệu Chân bừng tỉnh, cởi túi thơm, vỗ nhẹ, những làn khói xanh bay ra, chui xuống đất.
Một lúc sau, một luồng khói xanh trở về, bay tới bên tai Lý Diệu Chân rì rầm.
Lý Diệu Chân lắng nghe chốc lát, nói: "Đi theo ta."