Đột nhiên, Hứa Thất An bị một quyển cổ tịch thu hút sự chú ý: “Cửu Châu dị thú thiên” quyển thượng.
Trong sách ghi, dị thú là hậu duệ của Thần Ma viễn cổ, Ma thần cổ đại có bao nhiêu chủng loại, thì căn cứ dị thú đời sau, là có thể đoán được một hai.
Số lượng nhiều nhất, sinh sôi rộng nhất chính là "Giao", trong sách nhắc tới, tổ tiên xa của giao, là một loại Thần Ma gọi là "Rồng".
Hay cái con dị thú từng xuất hiện ở Vân Châu trong truyền thuyết, từ hải ngoại tới, lúc nó hít thở, sấm gió đùng đùng, mưa như thác đổ kia, thì tổ tiên xa của nó rất có khả năng là Thần ma "Kỳ lân".
Hứa Thất An lật lật, ngạc nhiên tìm thấy một người "Bạn cũ", Linh Long.
Tổ tiên xa của Linh Long là gì, thì không có bằng chứng. Lần đầu tiên nó được ghi vào trong lịch sử, là ở thời Cao Cổ Nhân Hoàng, là vật cưỡi giúp Nhân hoàng chinh chiến ngũ hồ tứ hải.
Cưỡi gió rẽ sóng, là một trong những bá vương dưới nước.
"Không đúng, cái dáng vẻ nịnh bợ của con cẩu rồng kia cơ bản không giống với một bá vương trong nước." Hứa Thất An thầm nghĩ.
Ôm nghi ngờ, tiếp tục nhìn xuống, hắn nhìn thấy một ít tin tức khác.
Hoài Khánh từng nói với hắn, Linh Long thích ăn tử khí (khí tím), nên mới đi theo hoàng thất, trở thành linh thú bằng hữu với hoàng thất, cũng là tượng trưng cho sự chính thống của hoàng thất với nhân gian.
Nhưng trong sách nói, Linh Long còn có năng lực, chính là phun ra nuốt vào khí số vương triều, giúp vận nước của vương triều càng thêm lâu dài.
Vạn vật thịnh cực tất suy, đó là thiên ý trong chốn u minh, khi khí số của một vương triều đã đạt tới mức cao nhất, ắt sẽ phải nghênh đón suy yếu, Linh Long có thể phun ra nuốt vào khí vận, khí vận quá thịnh thì hút vào, khi khí vận suy yếu, thì khạc ra.
Giúp khí số của vương triều luôn được cân bằng.
Máy giúp khí vận cân bằng? !
Trong đầu Hứa Thất An thoáng qua cái từ này.
Lúc mình mới vừa chuyển kiếp tới, đã nghi ngờ khí số vương triều của thế giới này, vì nó không giống với “định luật ba trăm năm” mà học vấn vỉa hè của mình nghiên cứu ra.
Lúc đó, mình còn tưởng là do có sự tồn tại của yếu tố siêu phàm, nhưng bây giờ xem ra, chẳng lẽ là nhờ sự tồn tại của linh long?
Còn đang ngẫm nghĩ, Chử Thải Vi đã tung tăng trở về, giọng thánh thót: "Quyển sách đó tên là Kỳ Đan Lục, gian Ất, kệ sách thứ ba, ô thứ hai, để ta lấy giúp các ngươi."
Hứa Thất An thu lại suy nghĩ, đi theo Chử Thải Vi, nhìn nàng đi tới gian Ất, kệ thứ ba, ô thứ hai rút ra một quyển sách: Kỳ Đan Lục.
Nhưng thật là thất vọng, tác dụng của hồn đan, đều giống với những gì Kim Liên đạo trưởng cơ bản đã nói, không khác chút nào.
Kim Liên đạo trưởng là lão tiền bối Đạo Môn, đương nhiên là nắm rõ về tác dụng của hồn đan, cũng có nghĩa, hoặc là hồn đan chỉ là để ngụy trang, hoặc là trong những tác dụng này của hồn đan, có một cái rất là quan trọng, mà bọn họ không nhìn ra. Hứa Thất An âm thầm nghĩ ngợi.
Hắn quyết định, có cơ hội sẽ đi tìm Lạc Ngọc Hành lãnh giáo, ít nhất cũng phải nói chuyện này cho Lạc Ngọc Hành nghe, để cho nàng để mắt tới Nguyên Cảnh Đế.
Đương nhiên, trước đó, hắn sẽ phải hỏi Kim Liên đạo trưởng.
"Dì nhỏ hiền lành không thân với mình, bà ấy có lẽ sẽ không tin, hẳn sẽ kêu Kim Liên đạo trưởng tới xác nhận." Hứa Thất An thầm nghĩ.
Ừ, ngày mai tới cái nhà riêng của Tào Quốc Công trước, ngày mốt đi Vân Lộc thư viện đón Nhị thúc và thẩm thẩm, tiếp nữa liên lạc với Kim Liên đạo trưởng, hỏi thử tiểu di có đáng để tin không.
Còn nữa, cũng phải đi gặp bà xã Vương phi, không thể cứ ném nàng ở ngoài mãi được, ai da, nhiều việc phải làm quá.
Đêm.
Ánh trăng như sương, phủ lên mặt hồ một lớp ánh sáng nhạt lấp lánh.
Linh Long nằm bên bờ hồ, mặt mày ủ dột, khi thì đánh mũi phì phì, khi thì vỗ đuôi, làm nước hồ dậy lên, gợn sóng lăn tăn.
Một bóng người từ trong bóng tối đi tới, dừng lại trước mặt Linh Long.
Ông ta cúi người, xoa xoa lớp vảy to và cứng của linh long: "Án Hoài Vương đồ thành, cuối cùng cũng bị truyền ra. Ta không thể thay đổi kết cục, không lấy lại được mặt mũi cho hoàng thất."
Linh Long lười biếng thở phì một cái, coi như là đáp lại người nọ.
Ông ta nói tiếp: "Mặt mũi hoàng thất không còn, đồng nghĩa đã mất lòng người, mà mất lòng người, thì có nghĩa khí vận lại tán đi một ít. Đúng là ta muốn tán khí vận, nhưng như thế này thì vượt quá cực hạn mà ta chịu được.
"Trẫm cũng như ngươi, đang nỗ lực duy trì sự cân bằng, không được nhiều lên tí nào, cũng không được bớt đi dù một chút. Nhưng những kẻ bên ngoài đó quá không hiểu chuyện, Ngụy Uyên càng không hiểu chuyện, nhiều lần không vâng lời trẫm."
Ông ta dừng động tác vuốt ve, ấn bàn tay lên mi tâm của Linh Long, giọng ôn hòa mà lạnh lùng: "Trả lại một ít khí vận của trẫm ở chỗ ngươi đi."
Đôi mắt to tròn dễ thương của Linh Long thoáng qua sự căm ghét và kháng cự, nhưng cuối cùng nó vẫn không làm gì, để mặc ông ta chộp lấy khí vận.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Kít kít
Cửa đá từ từ mở ra, Hứa Thất An thò đầu xuống lòng đất đen thui, gọi to: "Chung sư tỷ, ta tới đón ngươi nè."
Không lâu sau, Chung Ly mặc áo vải trường bào, tóc tai bù xù, chậm rãi đi lên thềm đá.
Nàng ngẩng đầu, dưới những sợi tóc lộn xộn, đôi mắt trong veo như nước kia toát ra niềm vui vẻ.
Từ khi Hứa Thất An ra bắc, đã nửa tháng rồi.
"Tu vi của ngươi lại có tinh tiến." Chung Ly nhỏ giọng.
"Nhưng ngươi thì vẫn như cũ." Hứa Thất An đè tay lên đầu Chung Ly.
Chung Ly đẩy ra.
Hắn lại đè lên.
Chung Ly lại đẩy ra.
"Vậy ngươi quay trở về đi." Hứa Thất An tức giận.
Chung Ly liền nhượng bộ, để mặc cho cái tên gọi nàng là sư tỷ này xoa đầu nàng.
Hắn cùng Chung Ly và Lý Diệu Chân, bà vợ người giấy, và cả Sở Nguyên Chẩn, hai nhóm người đạp phi kiếm, vèo vèo rời khỏi bát quái đài, bay về phía Vân Lộc thư viện.
"Sao ngươi cũng dính vào đây?" Hứa Thất An khó chịu truyền âm với Sở Nguyên Chẩn.
"Bốn người lên một thanh kiếm, quá nặng, ta đưa giúp ngươi một đoạn đường không tốt à?"
Sở Nguyên Chẩn vô tội giải thích, người này không có lương tâm hả, thương thế hắn còn chưa khỏi hẳn, đã bị sung làm "Phu xe", đưa hắn đi Vân Lộc thư viện.
Hắn không cảm ơn thì thôi, ngược lại còn chỉ trích mình.
Nhận ra Sở Nguyên Chẩn không vui, Hứa Thất An thở dài, để lộ tâm tư xấu xa của mình ra quá thì không tốt, bất đắc dĩ nói:
"Ta chỉ muốn thử chút cảm giác đi xe điện ngầm thôi, nhớ quá đi."
"Đệ thiết* gì cơ?"
*đệ thiết (弟铁) phát âm giống với địa thiết (地铁) tức xe điện ngầm
"Cái này ngươi không cần biết."
Hai ngày nay, các tiên sinh của Vân Lộc thư viện rất không vui, thậm chí còn khá là bực dọc.
Vì luôn có một đôi phu thê rất là đáng ghét, gặp họ đều nhờ: dạy đứa bé giúp.
Dạy mẹ ngươi! ! !
Trong lòng các tiên sinh đều gầm lên cùng một câu giống nhau.
Đứa bé kia họ biết, tiểu cô nương Hứa gia, yêu muội Hứa Ninh Yến và Hứa Từ Cựu, bộ dạng rất chọc người.
Không ngờ bé con lại tới thư viện cầu học.
Thư viện có mười mấy tiên sinh học phú năm xe, dạy binh pháp, kinh nghĩa vân vân, theo lý thuyết, dạy dỗ vỡ lòng cho một đứa bé con, há chẳng phải chỉ là chuyện nhỏ?
Thế nhưng, có vài người luôn có dị bẩm thiên phú, suy nghĩ luôn khác với mọi người, dùng cách thức của người bình thường áp dụng cho họ thì không thích hợp.
Hứa Linh Âm chính là loại trẻ con có dị bẩm thiên phú đó.
Lướt gió cưỡi mây, từ dưới chân núi xanh, theo quan đạo dài dằng dặc, chỉ mất hai khắc, Hứa Thất An đã tới đến núi Thanh Vân.
Hắn nhìn xuống, thấy trong lương đình gần thư viện, trên lớp cỏ khô, có một đứa bé con tóc búi bánh bao đang nằm.
"Ta thấy Hứa Linh Âm, đi xuống đi xuống."
Sở Nguyên Chẩn theo lời, hạ phi kiếm, hạ xuống cạnh lương đình.
Hứa Linh Âm nằm trên đất, ngủ khò khò, cả người dính đầy lá khô.
Hứa Thất An lắc bé dậy, cả giận: "Ngươi mà còn nằm đây ngủ, ta gọi nương tới đánh ngươi."
"Là nồi lớn à."
Hứa Linh Âm tiếp tục giữ nguyên tư thế, mặc kệ sự uy hiếp của đại ca.
"Ta với sư phụ ra ngoài bắt thú hoang, chạy chạy một hồi, sư phụ biến đi đâu mất, ta thấy mệt, nên nằm ngủ một lúc." Hứa Linh Âm giải thích rất rành rọt.
Sau đó, dựng hàng mày nhỏ lên, bổ sung thêm: "Ta mới không sợ nương đánh đâu."
Hứa Thất An cười lạnh: "Ngươi không sợ nương đánh, chẳng lẽ cũng không sợ cha ngươi lấy trúc điều quất ngươi à?"
Hứa Linh Âm trợn to mắt, đưa tay xuống bảo vệ mông nhỏ, cả kinh thất sắc: "Nồi lớn, đồ nhi của ta bắt đầu thấy đau rồi."
"Đồ nhi là cái gì?" Hứa Thất An xách cổ nàng lên như xách gà con, đi lên đỉnh núi.
"Đồ nhi chính là cái mông, chữ ta mới học đó." Tiểu đậu đỏ cuối cùng cũng tìm được cơ hội giáo dục đại ca, "Ngươi không biết à? "
"Đó là đồn mà."
"Đồ nhi."
"Đồn! !"
"Đồ." Tiểu đậu đỏ lặp lại, có cái gì khác đâu?