TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 615: Nhận sai (3)

Đến chiều, lão thái giám vội vã đi vào tẩm cung, tuốt vào phía sâu bên trong, tới chỗ Nguyên Cảnh Đế đang ngồi xếp bằng.

"Bệ hạ, bên ngoài cung truyền tin về, tin vịt không phát tán ra được!"

Nguyên Cảnh Đế mở mắt, ánh mắt âm trầm nhìn lão ta chằm chằm: "Không phát ra được?"

Lão thái giám nhỏ giọng: "Phàm những ai nói xấu Hứa Thất An đều bị dân chúng trong thành đánh cho, còn, còn gây ra mấy mạng người."

Giọng Nguyên Cảnh Đế chợt cao vút: "Hắn trở nên có danh vọng như vậy từ khi nào?"

Lão thái giám không trả lời được.

Nguyên Cảnh Đế nghiến răng: "Một con kiến hôi, bất tri bất giác, mà lại cắn được trẫm một cái."

Ngày hôm sau, giờ mẹo.

Bát quái đài, Hứa Thất An ôm vò rượu, đứng bên đài cao, đón gió, im lặng nhìn về hướng hoàng cung, không nói một lời.

Tiếng trống ở Ngọ môn gõ vang, văn võ bá quan theo thứ tự đi qua ngọ môn, qua kim thủy kiều, đa số đều đứng lại ở ngoài điện, chỉ có chư công đi vào Kim Loan điện.

Đợi một khắc, Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào mới lững thững đi tới, mặt không cảm xúc, uy nghiêm mà thâm trầm.

Ông ta ngồi ngay ngắn vào long y, quay qua nhìn Vương Thủ phụ, cười nhạt:

"Trẫm nghe nói dạo này Vương Thủ phụ thân thể không khỏe, nếu vậy thì không cần lên triều. Trẫm cho ngươi ba tháng để nghỉ dưỡng, việc trong nội các, giao cho Đông Các Đại Học Sĩ Triệu Đình Phương tạm thay mặt đi."

Chư công hơi biến sắc.

Bệ hạ đây là muốn thay Thủ phụ, trước tước quyền, sau thay người.

Mới bắt đầu đã làm như vậy?

Vương Thủ phụ chắp tay, nói: "Tạ bệ hạ."

Nguyên Cảnh Đế không nhìn ông ta nữa, quay đi, nhìn một vòng chúng thần, gằn từng chữ:

"Trẫm rất tức giận!

"Vì trong triều xuất hiện loạn thần tặc tử, giết quốc công, bêu xấu hoàng thất, bêu xấu triều đình. đồ đại nghịch bất đạo như vậy, tru di cửu tộc!"

Trong điện, chư công cúi đầu, không nói một lời.

Nguyên Cảnh Đế quay qua nhìn Ngụy Uyên, trầm giọng: "Ngụy Uyên, Hứa Thất An là người của ngươi, chuyện này ngươi phải phụ trách. Trẫm hạn cho ngươi trong vòng ba ngày, bắt hắn, và cả người nhà của hắn về quy án."

Ngụy Uyên bước ra khỏi hàng, chắp tay: "Dạ."

Ngụy thanh y ngươi cũng đâu được khí phách trác tuyệt như dân gian lưu truyền! Mắt Nguyên Cảnh Đế thoáng qua châm chọc, hỏi tiếp:

"Liên quan tới việc xử trí nghịch tặc Hứa Thất An, chư ái khanh còn có gì muốn bổ sung không?"

Trương Hành Anh cất bước ra khỏi hàng, nói: "Thần có chuyện khải tấu."

Nguyên Cảnh Đế quay qua nhìn hắn, vuốt cằm: "Nói."

Trương Hành Anh chắp tay, trầm mặc mấy giây, như đang sắp xếp ý, lớn tiếng nói: "Trấn Bắc Vương cấu kết Vu Thần Giáo, tàn sát ba trăm tám mươi ngàn bách tính Sở Châu thành, Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu tự mình cầm đao, sau đó, lại còn cùng Tào Quốc Công sát hại Sở Châu Bố Chính Sứ Trịnh Hưng Hoài "

Lời còn chưa dứt, Nguyên Cảnh Đế đã lớn tiếng quát lên: "Khốn kiếp! Trương Hành Anh, ngươi muốn lật án?"

Ta còn bảo Hứa Thất An lấy đâu ra gan chó, thì ra là cấu kết với ngươi, ngươi có biết nói xấu thân vương và quốc công, là tội gì không?"

Nguyên Cảnh Đế căm tức nhìn Trương Hành Anh, uy nghiêm của đế vương tuôn ra rào rạt.

Trương Hành Anh ngẩng đầu, không chút sợ hãi đối mặt với Nguyên Cảnh Đế, chậm rãi lắc đầu: "Thần không phải là muốn lật án."

Nguyên Cảnh Đế nhìn hắn chằm chằm: "Vậy ngươi muốn làm gì?"

Trương Hành Anh không ngờ lại bước tới trước thêm một bước, như muốn lấy thêm khí thế cho mình để đấu lại đế vương, lớn tiếng nói: "Bệ hạ có tội, tội thứ nhất: Dung túng Trấn Bắc Vương đồ thành. Tội thứ hai, bao che Trấn Bắc Vương và Hộ Quốc Công.

"Thần, thỉnh bệ hạ, hạ chiếu lập tội!"

Dư âm vang vọng.

Lời vừa nói ra, cả triều đình hoàn toàn yên tĩnh, nhưng lại giống như tiêu lôi, thạch phá thiên kinh.

Đầu Nguyên Cảnh Đế ong ong, ông ta nghe thấy gì thế?

Hạ chiếu lập tội?

Tên Ngự Sử nho nhỏ này, lại bảo ông ta hạ chiếu lập tội?.

"Ta thấy ngươi bị điên rồi."

Nguyên Cảnh Đế rất tức giận, uy nghiêm của đấng quân vương, bị con kiến hôi khiêu khích, chỉ là một Ngự Sử, lại dám yêu cầu ông ta ta viết chiếu xưng tội.

"Trương Hành Anh, trẫm nghi ngờ ngươi cấu kết Hứa Thất An, sát hại quốc công, bêu xấu thân vương, người đâu, giải hắn vào thiên lao!"

Dứt lời, hắn nhìn thấy một bộ áo xanh bước ra khỏi hàng.

Nguyên Cảnh Đế hừ lạnh: "Trẫm ý đã quyết, ai cũng không được xin tha, nếu không, luận xử cùng tội."

Đám quan văn này dám dẫm lên mặt ông ta, xem ra gõ một mình Vương Thủ phụ là chưa đủ, còn phải đập thêm một Trương Hành Anh.

Áo xanh kia nói: "Thỉnh bệ hạ, hạ chiếu lập tội."

Nguyên Cảnh Đế cứng đờ, từ trong kẽ răng rít ra từng chữ: "Ngươi đúng là to gan, sao hả? Trẫm nâng đỡ ngươi đến vị trí này, ngươi nghĩ có thể ngăn được trẫm?"

Ngụy Uyên không đáp.

Lúc này, Vương Thủ phụ bước ra khỏi hàng, cao giọng: "Thỉnh bệ hạ, hạ chiếu lập tội."

Tất cả hoàng thất tông thân lẫn huân quý đều cả kinh, nếu đến lúc này, mà họ còn chưa ngửi ra mùi âm mưu, thì không khỏi đầu óc quá chậm chạp.

Nguyên Cảnh Đế đùa bỡn quyền thuật mấy mươi năm, đương nhiên bén nhạy hơn tông thất, huân quý nhiều, cười khẩy: "Trẫm còn thắc mắc sao hôm nay ngươi cứng cỏi thế, thì ra đã sớm bắt tay với Ngụy Uyên, hôm nay quyết phạm tội đại bất kính.

"Được, được, giỏi cho Vương Thủ phụ, giỏi cho Ngụy Thanh Y! Hai ngươi đấu với nhau nhiều năm, hôm nay lại liên kết nhau đối phó trẫm."

Ông ta vỗ mạnh bàn, trợn mắt quát: "Vương Trinh Văn, bộ xương già này của ngươi chịu được bao nhiêu đình trượng, hả? !"

Ông ta vẫn ngồi thẳng tắp, vì ông ta là quân vương.

Ngụy Uyên và Vương Trinh Văn liên thủ thì sao? Ông ta có thể áp chế hai người một lần, thì sẽ áp chế được lần thứ hai.

"Còn chiêu gì nữa không? Còn bắt tay ai nữa? Có bao nhiêu bước hết ra! hôm nay, kẻ nào còn dám đứng ra, chính là khi quân võng thượng, đại bất kính. Kéo hết ra ngoài đình trượng cho ta!" Nguyên Cảnh Đế cười lạnh.

Đình trượng là thủ đoạn hoàng đế thường dùng để đối phó quan viên, đây không phải là uy hiếp bình thường, phải biết, từ cổ chí kim, không biết bao nhiêu quan viên đã mất mạng vì đình trượng, bị sống sờ sờ đánh chết.

Nguyên Cảnh Đế tin rằng, trừng trị lúc này, sẽ khiến chư công nhận ra, một khi bị đình trượng, chính là đi vào chỗ chết.

Nếu đám quan văn quần tình sục sôi, tất cả cùng chung một chiến tuyến, ông ta sẽ kiêng dè, sẽ nhẫn nại, nhưng nếu chỉ có lẻ tẻ bốn năm con tép, đánh chết bọn chúng ngược lại sẽ giúp chấn nhiếp bách quan.

Hình Bộ Tôn Thượng thư bước ra khỏi hàng, "Bệ hạ trước dung túng Trấn Bắc Vương, sau bao che Trấn Bắc Vương và Hộ Quốc Công, thỉnh hạ chiếu lập tội."

Hữu Đô Ngự Sử Viên Hồng bước ra khỏi hàng: "Thỉnh bệ hạ hạ chiếu lập tội."

Lễ Bộ Thượng thư bước ra khỏi hàng: "Thỉnh bệ hạ, hạ chiếu lập tội."

Hộ bộ Thượng thư bước ra khỏi hàng: "Thỉnh bệ hạ, hạ chiếu lập tội."

Lại bộ Thượng thư bước ra khỏi hàng: "Thỉnh bệ hạ, hạ chiếu lập tội."

Đô Sự Trung Sáu khoa hưng phấn tới mức mặt đỏ tới mang tai: "Thỉnh bệ hạ, hạ chiếu lập tội."

" "

Trong chớp mắt, ở trên triều, có tới hai phần ba quan văn bước ra khỏi hàng, trong những người này, một phần là người của đảng Ngụy Uyên, một phần là người của đảng Vương Trinh Văn, phần còn lại là những người trước đó đã giận mà không dám nói.

Những quan văn và huân quý không bước ra khỏi hàng đều da đầu tê dại.

Ngoài sự kiện tranh nền tảng lập quốc hai trăm năm trước, trong lịch sử Đại Phụng chưa từng xảy ra chuyện như thế này. Tư tưởng trung quân đã cắm rễ sâu trong tư tưởng của quan văn, làm gì có ai dám cứng đối cứng như này với hoàng đế.

Thế nhưng hôm nay, chuyện này lại xảy ra.

Kim Loan điện yên tĩnh đáng sợ.

"Các ngươi, các ngươi."

Máu trên mặt Nguyên Cảnh Đế rút dần, lúc này, bậc cửu ngũ tôn sư cuối cùng cũng cảm nhận được một sự khuất nhục to lớn.

Ông ta, vua của một nước, lại bị một đám bề tôi buộc phải hạ chiếu lập tội.

Đường đường uy nghiêm của bậc đế Vương, lại bị chà đạp như vậy?

Nguyên Cảnh Đế lên ngôi từ khi còn trẻ, suốt ba mươi bảy năm qua, vững vàng nắm triều đình trong lòng bàn tay, hôm nào, đám đại thần cũng đấu đá nhau ngươi chết ta sống, còn ông ta ngồi vững trên câu đài, xem kịch.

Ông ta đứng ở trên cao như vậy, làm đám bề tôi hèn mọn bên dưới hiện ra rõ mồn một, như người quản nhìn đám khỉ diễn trò.

Thế mà lúc này, bầy khỉ này lại liên kết với nhau muốn lật trời?

Ông ta run rẩy chỉ vào chư công trong điện, giọng rung rung gầm lên: "Các ngươi, thật cho là trẫm không dám xử trí các ngươi? Người đâu, người đâu, lôi hết đám nghịch thần này xuống, đánh sáu mươi trượng cho ta!"

Thanh âm cuồn cuộn vang vọng ở trong điện, cuồn cuộn vang vọng ra ngoài điện Kim Loan, cuồn cuộn vang vọng trong tai quần thần.

Đây là quân Vương tức giận, thiên tử giận dữ, xác chết thành sông.

Thế nhưng, dưới uy áp đó, một cảnh khó tin lại xảy ra. Ở ngoài điện, từ đan bệ đến quan trường, mấy trăm quan viên cùng quỳ xuống, hô to nói:

"Thỉnh bệ hạ, hạ chiếu lập tội."

"Thỉnh bệ hạ, hạ chiếu lập tội."

Tiếng người cuồn cuộn như tiếng sóng, vang vọng trong bầu trời hoàng cung.

Nguyên Cảnh Đế không thể tin nổi tai mình, trong một chớp mắt, ông ta còn tưởng mình gặp phải ảo giác.

Ông ta chậm rãi đứng dậy, nhìn ra ngoài điện, từ đan bệ đến quảng trường, mấy trăm quan viên cùng quỳ xuống, hô to: Hạ chiếu lập tội

"Các ngươi, các ngươi… "

Hắn chỉ đám người trong điện rồi ngoài điện, bao nhiêu quan viên, ngón tay run rẩy, gầm lên:

"Các ngươi đang làm gì đây? Cùng ép trẫm hử? Trong mắt các ngươi có còn quân phụ hay không, loạn thần tặc tử, loạn thần tặc tử! !"

Bốn chữ cuối cùng giọng đã khàn khàn.

Ba mươi bảy năm qua, ông ta chưa từng thất thố như vậy, chỉ có một lần duy nhất mấy ngày trước, nhưng đó là giả bộ.

Chọc khỉ ba mươi bảy năm, hôm nay, lại bị đám khỉ đó đùa bỡn lại.

Một luồng máu nghịch xông lên đầu, Nguyên Cảnh Đế lảo đảo.

"Viên Hùng, ngươi là Đô sát viện Tả Đô Ngự Sử, ngươi, ngươi nói cho đám loạn thần tặc tử này biết, kết quả của bọn chúng là gì."

Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng, cương cứng cổ, khe khẽ giãy giụa, quay qua nhìn chư công, chư công cũng đang nhìn hắn, ánh mắt đó băng lãnh như thiết.

Ực! Viên Hùng nuốt nước miếng, chật vật cất bước bước ra khỏi hàng, chắp tay: "Bệ hạ, việc đã đến nước này, thỉnh bệ hạ đừng tiếp tục u mê không tỉnh, thỉnh, thỉnh hạ chiếu lập tội."

Bịch bịch bịch, Nguyên Cảnh Đế lảo đảo lùi ra sau, đặt mông ngã ngồi xuống long y, lẩm bẩm: "Phản rồi, phản rồi."

"Trẫm là vua của một nước, làm gì có chuyện làm sai. Các ngươi đừng hòng bắt trẫm hạ chiếu lập tội "

Nói tới đây, mặt ông ta đột nhiên đỏ lên, khàn cả giọng lên mà hét: "Đừng hòng! ! !"

Ngay lúc này, một tiếng thở dài vang lên trong điện, một ánh sáng xanh lóe lên, một luồng thanh quang chợt lóe, một lão nho sinh tóc tai rối bù, mặc trường sam cũ kĩ, xuất hiện ở trong điện.

Vân Lộc thư viện, viện trưởng Triệu Thủ!

Triệu Thủ bình tĩnh nhìn Nguyên Cảnh Đế: "Nguyên Cảnh, hạ chiếu lập tội đi."

Mặt Nguyên Cảnh Đế trắng nhợt.