"Nên, hôm nay ngươi tới tìm ta, là muốn nhờ ta đi gặp phụ hoàng cầu xin giúp à?" Thái tử kéo nàng ngồi trở xuống, thấy bào muội gật đầu, hắn lắc đầu bật cười:
"Phụ hoàng ngay cả ngươi còn không gặp, sao mà chịu gặp ta? Lâm An, trong quan trường không có đúng sai, chỉ có lợi ích được mất. Chưa nói tới chuyện ta ra mặt có hữu dụng hay không, ta là Thái tử, ta nhất định phải đứng cùng một phe với tông thất và huân quý.
"Ngươi chỉ là một nữ nhi gia, không ai để tâm ngươi làm gì, nhưng nếu ngươi là hoàng tử, thì những hành vi mấy ngày trước của ngươi, đã quyết định ngươi vô duyên với ngôi vị hoàng đế."
Lâm An đầy khổ sở nói: "Nhưng, giết nhiều người như vậy, thì phải trả giá đắt chứ! Nếu không, ai còn tin tưởng vào vương pháp của Đại Phụng chúng ta? Ta nghe Hoài Khánh nói, kẻ thay Hoài Vương giết người chính là Hộ Quốc Công.
"Hắn giết nhiều người như vậy, phụ hoàng còn bảo vệ hắn, ta rất không vui."
Muội muội ngốc, có dưới long ỷ của phụ hoàng nào, không phải là núi thây biển máu đâu.
Chuyện tương tự như vậy hồi trước rất nhiều, bây giờ cũng không ít, và sau này sẽ vẫn còn tiếp tục, không ai thay đổi được.
Ngay cả kẻ ngươi nhìn trúng Hứa Thất An đó.
Thái tử không biết làm sao lắc đầu.
Đại Lý Tự, nhà lao.
Đầu hè, không khí trong phòng giam hôi thối khó ngửi, mùi hỗn tạp chất xú uế của tù phạm, mùi thức ăn thối rữa.
Mùi không khí lợm người làm người ta muốn nôn mửa.
Đại Lý Tự Thừa xách hai bầu rượu, một bọc thịt trâu, đi vào nhà lao. Chậm rãi đi tới phòng giam nhốt Trịnh Hưng Hoài, không bận tâm nơi này bẩn thỉu, đặt mông ngồi xuống đất.
"Trịnh đại nhân, Bổn quan tới tìm ngươi uống rượu." Đại Lý Tự Thừa cười.
Trịnh Hưng Hoài tay chân quấn cùm đi tới bên vòng rào, quan sát Đại Lý Tự Thừa, nói: "Khí sắc của ngươi không tốt lắm."
"Không tốt chỗ nào? Rõ ràng là khí sắc đỏ thắm, cả người ung dung."
Đại Lý Tự Thừa mở bọc thịt, chia nhau với Trịnh Hưng Hoài cùng ăn. Đang ăn, hắn đột nhiên nói: "Chuyện này kết thúc xong, ta sẽ cáo lão về quê."
Trịnh Hưng Hoài nhìn hắn, gật đầu: "Rất tốt."
Ăn thịt uống rượu xong, Đại Lý Tự Thừa đứng dậy, chắp tay hành lễ thật sâu với Trịnh Hưng Hoài: "Đa tạ Trịnh đại nhân."
Hắn không giải thích gì thêm, quay người đi.
Đa tạ ngươi đã giúp ta tìm lại được lương tâm.
Vừa rời khỏi địa lao, Đại Lý Tự Thừa nhìn thấy một nhóm người đâm đầu đi tới, đi đầu là hai người sóng vai, Tào Quốc Công và Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu.
Họ tới nơi này làm gì? Hộ Quốc Công là nhân vật chủ yếu của vụ án, cũng bị bắt giữ à?
Đại Lý Tự Thừa lướt mắt qua, thấy đi theo hai người còn có tùy tùng?
"Đại Lý Tự Thừa, chúng ta lại gặp mặt."
Khuyết Vĩnh Tu cười tủm tỉm chào, ngắm nghía trên dưới, chậc lưỡi:
"Thì ra chỉ là một quan viên lục phẩm, hồi bổn công ở Sở Châu, còn tưởng đại nhân ngài là đường đường nhất phẩm ấy, uy phong bát diện, ngay cả bổn công cũng dám chất vấn."
Đại Lý Tự Thừa kiềm chế lửa giận, trầm giọng: "Các ngươi tới Đại Lý Tự làm gì?"
"Đương nhiên là thẩm vấn phạm nhân." Khuyết Vĩnh Tu lộ ra nụ cười giễu cợt: "Phụng khẩu dụ bệ hạ, vấn thẩm phạm nhân Trịnh Hưng Hoài, trong thời gian thẩm vấn, không ai được đi vào địa lao, người vi phạm, luận xử cùng tội."
Dứt lời, hai Công tước sóng vai đi vào địa lao, tùy tùng đóng cửa địa lao, khóa lại từ bên trong.
Bọn họ muốn giết người diệt khẩu! Trong đầu Đại Lý Tự Thừa thoáng qua suy nghĩ đó, như bị sét đánh.
Hắn bản năng định đi tìm Đại Lý Tự Khanh nhờ giúp đỡ, nhưng hai Công tước dám đến nơi đây, đủ nói rõ Đại Lý Tự Khanh đã biết chuyện này, và đã ngầm cho phép.
Vì hai Công tước là được bệ hạ bày mưu cho.
"Họ muốn giết người diệt khẩu, sau đó ngụy trang thành sợ tội tự sát, lấy cái này chiêu cáo thiên hạ. Như vậy thứ nhất, cơn giận với Hoài Vương sẽ chuyển lên người Trịnh Hưng Hoài.
"Làm như vậy đơn giản hơn cố cưỡng ép giải thích, lật ngược tội danh, rửa tội cho Hoài Vương rất nhiều, cũng dễ được bách tính chấp nhận hơn. Bệ hạ hắn, hắn cơ bản là không định thẩm án, hắn muốn đánh chư công trở tay không kịp, khiến chư công không có lựa chọn…"
Đại Lý Tự Thừa bước nhanh, bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng thì thành chạy như điên, xông về phía cửa chuồng ngựa nha môn.
Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm: Tìm Hứa Thất An.
Chỉ có cục đá cứng trong hố xí này mới cản được Hộ Quốc Công và Tào Quốc Công, chỉ có hắn có thể vì tín niệm trong lòng mà xung quan giận dữ.
Tào Quốc Công bịt mũi, cau mày bước lên đường lót gạch trong nhà lao.
"Chút mùi thúi có là gì, Tào Quốc Công, quá lâu ngươi không lãnh binh rồi đó." Độc nhãn Khuyết Vĩnh Tu điềm nhiên nói.
"Bớt nói nhảm, mau làm xong chuyện đi, để chậm e sinh biến." Tào Quốc Công khoát tay.
Hai người tới phòng giam Trịnh Hưng Hoài, Khuyết Vĩnh Tu nhìn bầu rượu và bọc thịt trên đất, a một tiếng: "Trịnh đại nhân, cuộc sống không tệ lắm ha."
Trịnh Hưng Hoài đỏ mắt, kéo cùm nhào ra, gầm lên như sư tử: "Khuyết Vĩnh Tu, ngươi là đồ súc sinh!"
Khuyết Vĩnh Tu không giận, cười híp mắt: "Ta chính là súc sinh, súc sinh giết sạch cả nhà ngươi. Trịnh Hưng Hoài, ngày đó để ngươi may mắn chạy thoát, nên mới gây ra lắm chuyện như này. Hôm nay, ta tới đưa ngươi một nhà đoàn tụ nhá."
Trịnh Hưng Hoài rống to, gầm thét, trong đầu hiện lên cảnh tượng tôn nhi bị trường thương xuyên qua móc lên, nhi tử bị đóng đinh xuống đất, thê tử và nhi tức bị loạn đao chém chết.
Bách tính Sở Châu thành ngã xuống dưới mưa tên, nhân mạng như cỏ rác.
Những hình ảnh đau đớn mà rõ ràng, làm linh hồn hắn run lên thảm thiết.
Khuyết Vĩnh Tu vui vẻ bật cười, cười đến nghiêng ngả.
Tào Quốc Công ở bên cạnh cười nhạt, nói:
"Mấy ngày nay ngươi đi chọc gậy khắp nơi, bệ hạ đã sớm không thể nhịn được nữa, nếu không phải ngươi còn có chút hữu dụng, thì đã sớm lặng lẽ chết đi rồi. Trịnh Hưng Hoài, ngươi còn chưa đủ thông minh. Nếu ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ tất cả mọi việc xảy ra ở Sở Châu, thì ngươi sẽ hiểu, người mà ngươi thật sự phải đối mặt, rốt cuộc là ai."
Trịnh Hưng Hoài đột nhiên cứng đờ, như bị người ta đập cho một gậy.
Mấy giây sau, toàn thân hắn run lên bần bật, như cái sàng.
"Tại sao hắn lại làm như vậy, sao hắn lại phải làm như vậy, những người đó, những người đó đều là con dân của hắn mà…"
Hắn cúi đầu, không ngẩng đầu lên nữa.
Xương sống của người có học này đã gãy.
Khuyết Vĩnh Tu hầm hừ: "Cảm ơn Tào Quốc Công đi, để cho ngươi chết cũng được chết minh bạch."
Vừa nói, hắn đưa tay ra, cười gằn: "Đưa bạch lăng cho ta, bổn công muốn tự mình đưa tiễn hắn."
Một tùy tùng đưa bạch lăng lên, một tùy tùng mở ra cửa nhà lao.
Khuyết Vĩnh Tu sải bước đi vào, khẽ rung một tay, bạch lăng trong tay cuốn lấy cổ của Trịnh Hưng Hoài, kéo nhẹ, khẽ cười:
"Sở Châu Bố Chính Sứ Trịnh Hưng Hoài, cấu kết yêu man, tàn sát ba trăm tám mươi ngàn bách tính, sau khi bị Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu tố giác, ở trong ngục treo cổ lên xà nhà tự vận.
"Kết cục như vậy, Trịnh đại nhân ngươi hài lòng không?"
Trịnh Hưng Hoài đã không còn nói chuyện được nữa, mắt lòi ra, mặt đỏ lên, đầu lưỡi đã bắt đầu hơi lè ra.
Hắn giãy giụa từ kịch liệt đến chậm chạp, thỉnh thoảng mới đạp chân, sinh mạng nhanh chóng trôi đi, như nến trong gió tàn.
Lúc sinh mạng sắp đi tới điểm cuối, cả cuộc đời lại hiện lên trong đầu Trịnh Hưng Hoài.
Tuổi thơ cực khổ, thiếu niên hăng hái, thanh niên mất mát, trung niên vô tư, khi sinh mạng đến cuối cùng, hắn như trở về sơn thôn nhỏ năm ấy.
Hắn chạy nhanh trên đường đất, chạy về nhà, con đường này hắn đã đi qua ngàn lần vạn lần, hôm nay không biết tại sao, lại vội vàng như vậy.
Cốc cốc cốc!
Hắn lo lắng gõ cửa.
Cửa từ từ mở ra, trong cửa là một phụ nhân bình thường, dáng vẻ dãi gió dầm sương, nụ cười dịu dàng.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, như tìm được bến cảng của đời mình, rũ đi tất cả mệt mỏi, cười vui vẻ.
"Nương, ta về nhà rồi."
Không biết qua bao lâu, một tiếng vang rất to phá vỡ địa lao an tĩnh.
Cửa sắt dẫn vào địa lao bị bạo lực đá văng, đập mạnh lên bức tường đối diện, tiếng vang lớn vang vọng trong khu tù.
Hứa Thất An xách đao, chạy vào địa lao.
Đại Lý Tự Thừa thở hổn hển đi theo sau, đến cái tuổi này, cho dù thường ngày rất chú trọng bảo dưỡng thân thể, thì kịch liệt chạy nhanh vẫn làm phổi hắn nóng hực như hỏa thiêu.
Đại Lý Tự Thừa đuổi theo Hứa Thất An vọt vào đường lót gạch, nhìn thấy hắn đứng sững lại trước cửa một phòng giam.
Đứng sững ở đó, như một pho tượng.
Lòng Đại Lý Tự Thừa trầm xuống, không biết sức lực từ nơi nào tới, lảo đảo chạy nhanh tới.
Trong phòng giam âm trầm, trên vòng rào, lủng lẳng một thi thể.
Đại Lý Tự Thừa ngồi phệt xuống đất, ôm mặt, nước mắt tuôn trào.