Tào Quốc Công sải bước ra khỏi hàng, tức giận: "Bệ hạ, Trịnh Hưng Hoài cấu kết yêu man, hại chết Trấn Bắc Vương, tội đại ác vô cùng, phải tru cửu tộc."
Lễ Bộ Thị Lang cau mày bước ra khỏi hàng, "Tào Quốc Công nói lời này quá chủ quan. Trịnh Hưng Hoài cấu kết yêu man, sau đó hại chết cả nhà già trẻ mình à?"
Một quận vương phản bác: "Ai dám chắc chắn cả nhà già trẻ Trịnh Hưng Hoài chết tại Sở Châu?"
Đông Các Đại Học Sĩ Triệu Đình Phương giận dữ, nói rất dữ dội:
"Nếu Trịnh Hưng Hoài cấu kết yêu man, vậy cao thủ thần bí giết Trấn Bắc Vương là sao? Hắn có thể là chỉ mặt gọi tên nói thẳng Trấn Bắc Vương đồ thành, cả sứ đoàn tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy."
Tào Quốc Công cười lạnh: "Thế cao thủ thần bí đấy là ai? Ngươi bảo hắn đi ra làm chứng cho Trịnh Hưng Hoài đi! Chỉ một tà tu không rõ lai lịch, là tin được sao?"
Hữu Đô Ngự Sử Lưu Hồng đại giận, "Chính kẻ tà tu trong miệng ngươi, là người chém thủ lãnh Man tộc đấy! Tào Quốc Công ở trước mặt Man tộc vâng vâng dạ dạ, lên triều đường lại to tiếng gớm nhỉ, thật là uy phong."
Tào Quốc Công còn chưa kịp phản pháo, Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng đã dẫn đầu nhảy ra cãi nhau với kẻ địch của mình: "Có câu ‘không phải tộc ta kỳ tâm tất dị’, Lưu đại nhân chớ quên thân phận của mình."
Lưu Hồng cười nhạt: "Không phải là tộc ta, mà dùng được kiếm trấn quốc à?"
"Đủ rồi!"
Đột nhiên, Nguyên Cảnh Đế vỗ mạnh bàn, ánh mắt nén giận.
Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu thấy vậy, lập tức quỳ phục xuống đất, khóc lóc: "Cầu bệ hạ làm chủ cho ta, làm chủ cho Trấn Bắc Vương, làm chủ cho bách tính Sở Châu thành."
Nguyên Cảnh Đế chậm rãi gật đầu: "Án này liên quan trọng đại, trẫm đương nhiên sẽ tra rõ ràng. Chuyện này để ba ty cùng thẩm tra xử lý, Tào Quốc Công, ngươi cũng phải tham dự."
Nói xong, hắn liếc mắt nhìn đại bạn bên cạnh, nói tiếp: "Ban cho Tào Quốc Công kim bài, lập tức đi dịch trạm bắt Trịnh Hưng Hoài, kẻ nào cãi lệnh, tiền trảm hậu tấu."
Tào Quốc Công phấn chấn: "Dạ, bệ hạ thánh minh."
Rời cung, Ngụy Uyên bước nhanh đuổi theo Vương Thủ phụ, hai quyền thần không ngồi xe ngựa, mà đi bộ với nhau.
Chư công nhìn thấy, đều vô cùng kinh ngạc. Nhiều năm sau, cảnh tượng ấy vẫn được người ta nhắc tới.
"Ta đã khuyên Trịnh Hưng Hoài, tiếc là hắn tính tình ương ngạnh quá." Ngụy Uyên thanh âm ôn hòa, sắc mặt như thường.
"Nếu hắn không vậy, năm đó đã không bị lão Thủ phụ đuổi đến Bắc cảnh." Vương Thủ phụ cười nhạt: "Đúng là ngu xuẩn."
Không biết là đang chửi Trịnh Hưng Hoài, hay là chửi mình.
Ngụy Uyên nhàn nhạt nói: "Lần trước thiếu chút nữa ở trong cung bắt được Khuyết Vĩnh Tu, lại để cho hắn chạy thoát, hôm sau chúng ta lùng sục cả thành, vậy mà vẫn không tìm được. Lúc đó ta đã biết chuyện này không thể làm được."
Vương Thủ phụ bình tĩnh đáp lại: "Này cũng không phải là chuyện xấu, chư công đồng ý với ý của bệ hạ, là vì Trấn Bắc Vương đã chết. Bây giờ Khuyết Vĩnh Tu còn sống trở về, có một số người sẽ không đồng ý nữa. Đây là cơ hội của chúng ta."
Ngụy Uyên lắc đầu: "Chính vì Khuyết Vĩnh Tu trở về, mới khiến những người đó thấy được hy vọng "Lật án", chỉ cần phối hợp với bệ hạ, là có thể quyết định án định. Mà một khi quyết định, Khuyết Vĩnh Tu là nhất đẳng Công tước, khai quốc chiến công, muốn đối phó hắn rất khó khăn."
Trầm mặc một hồi, hai người cùng lên tiếng hỏi: "Hắn có uy hiếp ngươi không?"
Dịch trạm.
Trong phòng có tiếng tằng hắng, Trịnh Hưng Hoài mặc thường phục màu xanh da trời, ngồi ở bên bàn, tay phải đặt lên bàn.
Một thuật sĩ áo trắng đang bắt mạch cho hắn.
Hồi lâu, thuật sĩ áo trắng thu tay về, lắc đầu:
"Tích úc thành bệnh, không phải là vấn đề lớn lao gì, uống mấy thang thuốc, tu dưỡng mấy ngày là được. Nhưng, Trịnh đại nhân vẫn nên sớm mở rộng lòng đi, nếu không bệnh này sẽ còn tới tìm ngươi nữa."
Phu phụ Trần Hiền thở phào nhẹ nhõm, sau đó thở dài.
Bệnh là bệnh nhẹ, không khó chữa, khó trị chính là tâm bệnh của Trịnh đại nhân.
Trịnh Hưng Hoài không trả lời thuật sĩ áo trắng, chắp tay: "Đa tạ đại phu."
"Đừng có coi thường." Thuật sĩ áo trắng của Ty Thiên Giám tính tình cao ngạo, chỉ cần không bị bạo lực chèn ép, từ trước đến giờ luôn là có lời nói thẳng:
"Ngươi vẫn chưa già lắm, nếu sống thoải mái, còn có thể sống lâu được thêm mấy năm. Nếu không, chỉ trong vòng năm ba năm nữa, sẽ bị một trận bệnh nặng, tối đa mười năm, là ta tới mộ phần ngươi dâng hương được rồi."
Phu phụ Trần Hiền mặt đầy mất hứng.
Trịnh Hưng Hoài có vẻ nể mặt thuật sĩ áo trắng, không trách móc hay bực bội gì, ngược lại còn hỏi: "Nghe nói Hứa ngân la và Ty Thiên Giám khá là tâm đầu ý hợp?"
Thuật sĩ áo trắng cười nhạo: "Ta biết ngươi có ý gì rồi. Hứa công tử là quý nhân của Ty Thiên Giám chúng ta. Nhưng mà, nếu ngươi muốn thông qua hắn để gặp Giám Chính, thì đừng nghĩ nữa.Ty Thiên Giám không hỏi tới chuyện triều đình, đây là quy củ."
Trịnh Hưng Hoài đang định nói nữa, thuật sĩ áo trắng đã nói tiếp: "Hứa ngân la đã từng tới Ty Thiên Giám cầu rồi, nếu con đường này đi thông, còn cần ngươi nói sao?"
Hắn, hắn đã tới Ty Thiên Giám! Trịnh Hưng Hoài thần sắc phức tạp, trong sứ đoàn hồi kinh, chỉ còn có một mình Hứa ngân la là vẫn còn bôn tẩu vì chuyện này.
Những người còn lại đều ngại tình hình, chọn im lặng.
Hai bên đang nói chuyện, tiếng bước chân dồn dập từ dưới lầu vọng lên, tiếp đó là tiếng rống giận của Triệu Tấn: "Các ngươi là nha môn nào? Mà dám xông vào Trịnh đại nhân ở dịch trạm?"
Đám người Trịnh Hưng Hoài đi ra cửa phòng, vừa vặn nhìn thấy Tào Quốc Công mặc nhung trang, quơ vỏ đao đập lên mặt Triệu Tấn, gãy nửa mồm răng.
Ngân la của Đả Canh Nhân nha môn, dẫn mấy đồng la vọt ra khỏi phòng, quát to: "Dừng tay!"
Phân phó đồng la đè lại Triệu Tấn đang giận dữ, ngân la trợn mắt cảnh cáo: "Đây là cấm quân trong cung."
Mặt Triệu Tấn cứng đờ.
Ngân la hít sâu, chắp tay: "Tào Quốc Công, ngài đây là?"
Tào Quốc Công nhìn Trịnh Hưng Hoài đã đi ra khỏi phòng, cười âm lãnh, nói: "Phụng chỉ ý bệ hạ, tới bắt Trịnh Hưng Hoài trở về Đại Lý Tự thẩm vấn, kẻ nào chống lại, giết chết không bị tội."
"Cái gì? !"
Đả Canh Nhân và đám người Triệu Tấn biến sắc.
Trịnh Hưng Hoài không chút sợ hãi, không thẹn với lương tâm, hỏi: "Bổn quan phạm phải tội gì?"
Tào Quốc Công sửng sốt, nụ cười chuyển sang nghiền ngẫm, kèm đùa cợt: "Xem ra Trịnh đại nhân hôm nay không có đi ra ngoài, ừ, Sở Châu Đô Chỉ Huy Sứ, Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu trở về kinh, cáo trạng với bệ hạ ngươi cấu kết yêu man, hại chết Trấn Bắc Vương và ba trăm tám mươi ngàn bách tính Sở Châu thành."
Trịnh Hưng Hoài lảo đảo, mặt không còn chút máu.
Hoài Khánh phủ.
Thị vệ trưởng gõ cửa thư phòng Hoài Khánh công chúa, đi vào, dâng tờ giấy trong tay:
"Điện hạ, tin tức ngài cần đều ở đây. Trịnh đại nhân đã bị giam vào lao. Ngoài ra, kinh thành có không ít người, đang truyền bá khắp nơi lời đồn "Trịnh đại nhân mới là kẻ cấu kết yêu man", là do kẻ sau lưng Tào Quốc Công cho người xúi giục."
Hoài Khánh vừa nghe vừa mở trang giấy ra, im lặng xem xong.
"Bổn cung cũng biết phụ hoàng vẫn còn hậu thủ, Khuyết Vĩnh Tu đã hồi kinh từ trước, âm thầm ẩn núp, chờ cơ hội. Phụ hoàng không để tâm tới lời đồn trong kinh, chính là vì chờ giờ khắc này, lợi hại."
Nàng phất phất tay.
Thị vệ trưởng cáo lui.
Cửa phòng đóng lại, Hoài Khánh đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ.
Một tiếng thở dài khẽ vang lên trong thư phòng.
Đông cung.
Lâm An xách váy chạy như bay, như một ngọn lửa đỏ, dây đeo ở eo ngọc tung bay theo.
Sáu cung nữ đuổi theo sau lưng nàng, kêu to: Điện hạ chậm chút, điện hạ chậm chút.
"Thái tử ca ca, Thái tử ca ca!"
Tiếng gọi thánh thót từ bên ngoài bay vào trong điện.
Thái tử đang trong tẩm cung lâm hạnh cung nữ, nghe tiếng kêu của muội muội thì biến sắc, hốt hoảng bò xuống giường, nhặt áo dưới đất lên, nhanh chóng mặc vào.
Cũng may hoạn quan canh cửa đông cung hiểu chuyện, biết chủ tử đang cố gắng khai chi tán diệp cho hoàng thất, cố sống cố chết ngăn cản không cho Lâm An vào tẩm cung, thỉnh nàng đi qua phòng tiếp khách.
Thái tử vừa chỉnh trang y phục, vừa đi vào phòng tiếp khách, thấy bào muội, nét mặt liền chuyển sang nhu hòa, ôn hòa nói: "Chuyện gì gấp gáp vậy?"
Lâm An nhíu hàng mày nhỏ xinh, đôi mắt hoa đào hốt hoảng và lo âu, luôn miệng nói: "Thái tử ca ca, ta nghe nói Trịnh Bố Chính Sứ bị phụ hoàng phái người bắt rồi."
Thái tử im lặng một chút, gật đầu: "Ta biết."
Hắn làm Thái tử nhiều năm, tất nhiên có đường dây của mình, chuyện trong triều hắn đều biết cả.
Lâm An len lén hỏi: "Phụ hoàng, người, người muốn giết Trịnh đại nhân, có đúng không?"
Thái tử cho hoạn quan và cung nữ lui cả, trong phòng khách chỉ còn lại hai huynh muội, mới gật đầu.
Đôi mắt hoa đào ảm đạm hẳn đi, Lâm An nói nhỏ: "Hoài Vương đồ thành, giết ba trăm tám mươi ngàn bách tính vô tội, tại sao phụ hoàng lại che giấu cho ông ấy, còn vì vậy mà không tiếc giá họa cho Trịnh đại nhân?"
Ải, đây là mặt mũi của hoàng thất, đương nhiên không thể nhượng bộ nửa phân. Thái tử đang định nói vậy, đã thấy muôi muội buồn sầu, bèn thở dài, vỗ vai nàng:
"Ngươi là một nữ nhi gia, đừng để ý những chuyện này, học hỏi Hoài Khánh một chút đi, trở về cung đi."
Lâm An cúi thấp đầu, như một tiểu nữ nhi rầu rĩ.
Thái tử thương muội muội, ấn vai nàng, trầm giọng: "Phụ hoàng thích ngươi, là vì miệng ngươi ngọt, vì ngươi không hề hỏi tới chuyện triều đình, tại sao bây giờ ngươi lại thay đổi?"
Lâm An yếu ớt nói: "Vì vị trí của Hứa Thất An càng ngày càng cao."
Thái tử lập tức biến sắc, nổi nóng: "Có phải hắn giật dây ngươi vào cung không?"
"Không phải!" Lâm An chu môi, giọng uất ức: "Ta, ta không dám gặp hắn, không có mặt mũi nào gặp hắn."
Hoài Vương là chú ruột của nàng, làm ra việc tàn bạo như vậy ở Sở Châu, đều là người trong hoàng thất, sao nàng có thể hoàn toàn phủi sạch liên quan cho được?
Sự áy náy với ba trăm ngàn oan hồn khiến nàng thấy mình không còn mặt mũi nào đi gặp Hứa Thất An.
Nàng thậm chí còn nghĩ, vĩnh viễn đừng gặp nhau nữa là hay nhất.