TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 605: Về nhà (1)

Hoàng cung, ngự hoa viên.

Trong lương đình che màn màu minh hoàng, bên chiếc bàn bát giác làm bằng gỗ hoàng hoa lê, có một người mặc hoàng bào, và một người mặc đồ xanh ngồi.

Ngụy Uyên và Nguyên Cảnh Đế tuổi xấp xỉ nhau, một người khí nắc đỏ thắm, tóc đen nhánh, người còn lại tóc mai đã hoa râm, mắt ẩn chứa tang thương của thời gian.

Nếu ví nam nhân với rượu, thì Nguyên Cảnh Đế chính là bầu rượu gọn gàng xinh đẹp, tôn quý nhất, nhưng bàn về mùi vị, Ngụy Uyên mới là bầu có mùi thơm thuần hậu nhất.

Hai người đang đấu cờ.

Nguyên Cảnh Đế nhìn quân cờ trắng bị Ngụy Uyên ăn mất, thở dài:

"Hoài Vương mất mạng, Bắc cảnh không còn cột chống trời. Man tộc nhất thời sẽ không thể gây nên sóng gió, nhưng đông bắc Vu Thần Giáo nếu vòng qua Bắc cảnh, nhập quan từ Sở Châu, thì có thể lao thẳng tới kinh thành, tới đồ long!"

Vừa nói, Nguyên Cảnh Đế vừa hạ cờ, quân cờ chạm vào bàn tạo nên âm thanh thanh thúy, thế cục bỗng chuyển hướng, quân trắng tạo thành một thanh kiếm sắc, nhắm thẳng vào đại long.

"Ồ, hôm nay Ngụy khanh đánh cờ mà lòng có chút không yên."

Ngụy Uyên ánh mắt ôn hòa, cầm quân đen lên: "Cột chống trời quá cao quá lớn, khó khống chế, khi sụp đổ, tổn thương người mà càng tổn thương mình."

Nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống.

Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa đánh cờ, sau bốn năm nước cờ, Nguyên Cảnh Đế nhàn nhạt nói:

"Mấy hôm trước Thái tử bị đâm, người trong hậu cung hốt hoảng, hoàng hậu cũng bị chút kinh sợ, dạo này ăn không ngon ngủ không yên, người tiều tụy hẳn. Ngụy khanh, mau chóng bắt được thích khách, để chuyện này kết thúc, hoàng hậu không phải lo sợ nữa."

Ngụy Uyên liếc bàn cờ, gật đầu nhận thua, chậm rãi khạc ra một hơi: "Tài đánh cờ của bệ hạ tinh tiến vượt bậc."

Ông đứng dậy, lùi ra sau mấy bước, chắp tay: "Là vi thần không làm tròn bổn phận, vi thần nhất định sẽ dụng hết toàn lực, trong sáng nay bắt thích khách."

Nguyên Cảnh Đế cười vang.

Cũng trong lúc đó, nội các.

Một thái giám trung niên dẫn theo hai hoạn quan đi tới Văn Uyên Các, bái kiến Thủ phụ Vương Trinh Văn.

Không ở lại quá lâu, chỉ một khắc sau, Đại thái giám đã dẫn hai hoạn quan rời đi.

Thủ phụ Vương Trinh Văn mặt không cảm xúc ngồi sau bàn rất lâu không nhúc nhích, như một pho tượng.

Hôm sau, trong triều, Nguyên Cảnh Đế lại tiếp tục cùng chư công tranh luận Án Sở Châu, tình hình kiệt liệt không thua gì hôm qua, cả điện đầy mùi thuốc súng.

Có vẻ hôm nay vẫn sẽ chưa có được kết quả, nhưng không khí lúc tan triều khá là hòa nhã.

Trịnh Hưng Hoài từng trải quan trường đã lâu đánh hơi được một chút bất an, hắn biết chuyện mình lo lắng hôm qua cuối cùng đã xuất hiện.

Trong triều, chư công tuy vẫn chưa chịu nhả, nhưng đã không còn dữ dội như hôm qua, không còn khăng khăng đòi định tội Trấn Bắc Vương.

Thậm chí, còn có một số quan văn lôi ý kiến về cách xử lý lời đồn trong kinh thành, thay đổi cái nhìn của hai mươi ngàn giáp sĩ Sở Châu của giới huân quý ngày hôm qua ra để làm đề tài thảo luận.

Trịnh Hưng Hoài đau lòng ở chỗ, suốt buổi triều, Ngụy Uyên và Vương Trinh Văn đều giữ im lặng.

Tan triều, Trịnh Hưng Hoài trầm mặc bước đi, đang đi, chợt nghe sau lưng có người gọi hắn: "Trịnh đại nhân xin dừng bước."

Hắn thật thà quay đầu lại, thấy Tào Quốc Công đuổi theo, mặt mày tươi tỉnh.

Dưới con mắt của Trịnh Hưng Hoài, đây rõ là nụ cười của người chiến thắng.

"Trịnh đại nhân, ngươi tự mình rời khỏi Sở Châu, vào kinh tố cáo, tưởng mình mang theo đại thế tới, có từng nghĩ sẽ có hôm nay không?"

Tào Quốc Công bình thản hỏi:

"Để bổn công chỉ cho ngươi con đường sáng, Sở Châu thành đang phế đợi hưng, ngươi là Sở Châu Bố Chính Sứ thì lúc này, hẳn phải nên ở lại Sở Châu, xây dựng lại Sở Châu thành, chuyện ở trong kinh, đừng nên dính vào nữa."

Ông ta quay đầu, nhìn Kim Loan điện sau lưng, chỉ điểm: "Đây cũng là ý của bệ hạ."

Ý của bệ hạ là, nếu ngươi thấy đủ rồi thì hãy thu tay, ngươi sẽ vẫn là Sở Châu Bố Chính Sứ. Từ đâu tới đây, thì cút trở về nơi đó. Dù gì Sở Châu cũng cách kinh thành tới mấy vạn dặm, trẫm với ngươi không nhìn thấy nhau đỡ phiền.

"Phi!"

Đáp lại ông ta, là nước miếng của Trịnh Hưng Hoài.

"Không cần."

Tào Quốc Công nhìn theo bóng lưng của Trịnh Hưng Hoài, cười lạnh.

Đả Canh Nhân nha môn, Chính Khí Lầu.

Ngụy Uyên là người đầu tiên Trịnh Hưng Hoài bái phỏng sau khi tan triều.

Hứa Thất An luôn chú ý động tĩnh trong triều, đang định qua dịch trạm tìm Trịnh Hưng Hoài hỏi tình hình, thìn ghe nói hắn đến thăm Ngụy Uyên, liền lập tức chạy tới Chính Khí Lầu.

Nhưng bị binh sĩ bảo vệ cản lại dưới lầu.

"Ngụy Công nói, lúc tiếp khách, không cho ai quấy rầy. Với lại, trong thời gian này, Ngụy Công không có ý định gặp ngài đâu, không phải đã từ chối ngài nhiều lần rồi sao?"

Lính canh với Hứa Thất An đã quá quen, nói chuyện chẳng có gì cố kỵ.

Hứa Thất An cũng chẳng chút cố kị y hệt, thò tay ra vỗ đầu người ta, vừa đánh vừa mắng: "Cho ngươi nói nhiều, cho ngươi nói nhiều nè."

Tầng bảy.

Ngụy Uyên áo xanh ngồi xếp bằng sau bàn.

Đối diện là Trịnh Hưng Hoài lưng đã hơi còng, tóc cũng hoa râm giống hệt Ngụy Uyên, giữa đầu mày là sự u uất tích tụ không tan.

"Lúc kinh sát kết thúc, Trịnh đại nhân hồi kinh báo cáo công việc, bổn tọa đã từng gặp mặt ngươi. Khi đó tuy ngươi tóc hoa râm, nhưng tinh khí thần rất tốt." Ngụy Uyên giọng ôn hòa, ánh mắt thương hại.

Hôm nay gặp lại, lại trở thành người như không có linh hồn, mắt thâm quầng, đầy tia máu, cho thấy ban đêm lăn lộn khó ngủ.

Khóe miệng hơi rũ xuống và nét sa sút giữa đầu mày cho thấy trong lòng đối phương oán niệm sâu nặng, uất ý khó dằn.

"Ngụy Công cũng định bỏ qua sao?" Trịnh Hưng Hoài trầm giọng.

"Ta rất thưởng thức Hứa Thất An, hắn đúng là võ phu trời sinh, nhưng cũng có lúc vì tính tình của hắn mà thấy nhức đầu."

Ngụy Uyên đáp không đâu vào đâu: "Ta từng nói với hắn, tranh đấu trong quan trường, phải có ba cái biết: biết nguy hiểm, biết thối lui, biết ứng biến.

"Trước khi làm việc, phải cân nhắc hậu quả chuyện đó mang tới, biết lợi hại trong đó, rồi cân nhắc làm hay không làm.

"Nếu đã là đại thế không thể ngăn trở, thì phải biết lùi, né đi mũi nhọn. Bệ hạ này của chúng ta, đã làm khoản này rất tốt. Chỉ có tránh lui, giữ được an toàn, ngươi mới có thể tiếp tục suy nghĩ làm sao để thay đổi thế cục.

"Nhưng tên tiểu tử Hứa Thất An này, lại trả lời ta: những đạo lý đó hắn hiểu cả, nhưng hắn mặc kệ, vì hắn là võ phu thô lỗ."

Trịnh Hưng Hoài nhớ tới lời Hứa ngân la từng nói trong sơn động, đã biết Trấn Bắc Vương thanh thế lớn, nhưng vẫn quyết tâm đi Sở Châu tra án, trên gương mặt khắc khổ nghiêm túc vô thức hiện ra ý cười.

"Có thể khiến Ngụy Công phải thốt ra hai chữ “thô lỗ”, cho thấy Ngụy Công cũng không làm gì được hắn."

Trịnh Hưng Hoài hiểu ý trong lời của Ngụy Uyên, nhưng hắn cũng giống Hứa Thất An, có sự kiên định của mình, nhất quyết không từ bỏ ranh giới cuối cùng.

Hắn đi xuống lầu, nhìn thấy Hứa Thất An đang chờ ở dưới lầu.

"Trịnh đại nhân, ta đưa ngươi về dịch trạm." Hứa Thất An tiến lên đón.

"Bổn quan không trở về dịch trạm." Trịnh Hưng Hoài lắc đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Xin lỗi, đã làm Hứa ngân la thất vọng."

Lòng Hứa Thất An trầm xuống.

Hai người trầm mặc ra nha môn, đi vào xe ngựa, Thân Đồ Bách Lý đánh xe rời đi.

Trên đường, Trịnh Hưng Hoài miêu tả lại tình hình trong triều hôm nay, nói rõ thái độ mập mờ, lập trường lặng lẽ biến hóa của chư công.

"Ngụy Công không nên làm vậy, đến vị trí này của hắn, nếu thật muốn thứ gì, thì đều có thể lập ra kế sách để lấy, mà không cần vi phạm lương tâm, hùa vào với bệ hạ."

Hứa Thất An cau mày, hắn chưa hiểu.

"Ngụy Công có khó khăn của mình." Trịnh Hưng Hoài giải thích dùm Ngụy Uyên, giọng bất lực:

"Vua tôi khác biệt, chỉ cần bệ hạ không chạm đến lợi ích của đa số, thì trong triều, không có ai là đối thủ của ông ta."

"Ngụy Công đã nhắc tới ‘ba cái biết’, sao Trịnh đại nhân không suy tính thêm một chút? Tạm né tránh mũi nhọn đã, Hoài Vương đã chết, thù của dân chúng Sở Châu thành đã báo rồi." Hứa Thất An khuyên nhủ.

Trịnh đại nhân là một quan tốt, hắn không muốn một người như vậy lại gặp phải kết cục không hay, giống như lúc hắn ở Vân Châu, một mình chặn phản quân cho Trương Tuần phủ.

Lần này không có quân phản loạn, lần này là tranh đấu ở trong triều, Hứa Thất An không thể xách đao vọt vào cung đánh giết một trận, nên hắn không phát huy được tác dụng gì.

Chỉ có thể khuyên Trịnh đại nhân nghĩ lại.

Trịnh Hưng Hoài nhìn hắn, hỏi: "Ngươi cam tâm ư? Ngươi cam tâm nhìn tên đao phủ Hoài Vương trở thành anh hùng, được đưa vào trong Thái Miếu, danh thùy sử xanh ư?"

Hứa Thất An không trả lời, nhưng Trịnh Hưng Hoài đã nhìn thấy được sự không cam lòng ở trong mắt hắn.

Hắn cười vui mừng.

"Bổn quan là nhị phẩm Bố Chính Sứ, song Bổn quan còn là một người có học, người có học chỉ cầu không thẹn với lòng, không phụ bản thân, càng không được phụ cha mẹ đã khổ cực nuôi dưỡng mình lớn lên."

Không ai nói thêm gì nữa.

Hồi lâu sau, xe ngựa dừng lại, Thân Đồ Bách Lý nói nhỏ: "Đại nhân, đến rồi."

Hứa Thất An vén rèm lên, xe ngựa dừng trước một đại viện vô cùng khí phái, tấm bảng trước cửa viện viết ba chữ: Văn Uyên Các.

Nội các!

Trịnh Hưng Hoài nhảy xuống xe, nói với thị vệ ở cửa: "Bổn quan Sở Châu Bố Chính Sứ Trịnh Hưng Hoài, cầu kiến Vương Thủ phụ."

Nhìn thấy nơi này, Hứa Thất An đã hiểu ý định của Trịnh Hưng Hoài. Hắn muốn làm thuyết khách, thuyết phục chư công, kéo họ trở về về trận doanh của mình.

Thị vệ đi vào trong các báo cáo, lát sau quay ra:

"Thủ phụ đại nhân nói, Trịnh đại nhân là Sở Châu Bố Chính Sứ, bất kể là đang trong thời gian làm nhiệm vụ, hay là hết giờ làm, thì cũng không nên tìm người, để khỏi bị người khác lấy lý do kéo bè kết đảng làm lý do vạch tội."

Trịnh Hưng Hoài thất vọng rời đi.