TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 604: Bắt đầu (6)

Cảm ơn matnart đề cử phiếu!

Hoài Khánh phủ.

Trong lương đình ở hậu hoa viên, bên bàn đá, Hoài Khánh đấu cờ với Hứa Thất An.

"Hôm trước, nghe nói Lâm An đi tìm phụ hoàng để chất vấn chân tướng, bị chặn ngoài cửa ngự thư phòng. Tính tình Lâm An cố chấp, ở lì đó không đi, bị phạt hai tháng tiền lương. Ta tưởng nàng sẽ còn lại tới nữa, ai ngờ, hôm sau Thái tử bị đâm."

Ngón tay thon dài trắng muốt của Hoài Khánh vân ve quân cờ, lạnh nhạt nói.

"Thái tử hẳn là chưa chết nhỉ?" Hứa Thất An nhìn chằm chằm bàn cờ, nửa ngày vẫn chưa hạ quân.

"Bị thương nhẹ thôi." Hoài Khánh nhàn nhạt đáp.

Hai người đấu một hồi, có vẻ Hoài Khánh thấy đấu cờ với Hứa ngân la không vui, lại tìm đề tài khác: "Chuyện trên triều hôm nay, có nghe chưa?"

Hứa Thất An trầm mặt gật đầu: "Chư công ăn đắng rồi, nhưng bệ hạ cũng chưa thắng được, hẳn sẽ là một trận đánh giằng co lâu dài."

Hoài Khánh khẽ hếch mặt, đôi mắt như hồ nước nhìn Hứa Thất An, cười khẩy: "Ngươi quả thật không thích hợp với triều đình."

"?"

Ta nói sai gì rồi à? Mà ngươi đả kích ta thế? Hứa Thất An cau mày.

"Chơi cờ vô vị quá, Bổn cung không thấy hứng thú, hay thuật lại chuyện trên triều hôm nay cho ngươi nghe nhé." Hoài Khánh công chúa khẽ thảy nhẹ quân cờ trong tay vào hộp.

Hứa Thất An giật mình.

"Hôm nay triều đình thương nghị hướng xử lý Án Sở Châu, chư công yêu cầu phụ hoàng định tội Hoài Vương, cách chức hắn làm thứ dân, bêu đầu trên thành ba ngày, phụ hoàng bi thương không kiềm nổi, mất khống chế, xốc bàn, mạnh mẽ lên án quần thần."

Hoài Khánh cười: "Hay cho một chiêu khổ nhục kế, đầu tiên là ẩn ở trong cung mấy ngày, tránh mũi nhọn, khiến văn võ bá đang tức giận đánh vào bịch bông.

"Đợi đến khi họ tỉnh táo lại, bình tĩnh lại rồi, thì cũng mất đi nhuệ khí mạnh mẽ ban đầu. Đến khi họp triều, chỉ cần lái đi một chút, không những làm tan rã dũng khí ban đầu của chư công, mà còn có thể đổi khách thành chủ, khiến chư công có một mối kiêng kỵ chung, thay đổi suy nghĩ."

Giống như hai người đánh nhau, một người đột nhiên nổi điên lên, cầm gạch đập vào đầu mình, người còn lại nhất định sẽ theo bản năng mà trở nên kiêng kỵ, cẩn thận, sợ người kia điên lên gì cũng dám làm. Chiêu này không cao minh, nhưng lại rất có hiệu quả. Hứa Thất An tấm tắc, Nguyên Cảnh Đế đúng là giỏi chiêu trò.

"Tiếp theo, Lễ Bộ Đô Sự Trung trung Diêu Lâm nhảy ra vạch tội Vương Thủ phụ, Vương Thủ phụ chỉ còn cách hô lấy cái chết tạ tội. Đây là chiêu một hòn đá hạ hai con chim của phụ hoàng, đánh hạ Vương Thủ phụ trước, ông ấy sẽ mất bớt một đại địch, hơn nữa, còn có thể chấn nhiếp bách quan, giết gà dọa khỉ."

Hoài Khánh cầm tách trà lên uống một hớp, nhàn nhạt nói tiếp:

"Cũng may Ngụy Công kịp thời ra tay, không phải muốn trị Vương Thủ phụ à? Vậy thì quyết đừng có lưu đường sống. Đòn này ngược với ý định ban đầu của phụ hoàng. Phụ hoàng không hề thật lòng muốn dẹp Vương Thủ phụ, vì như vậy sẽ khiến Ngụy Công một nhà độc quyền. Với Ngụy Công, thừa luôn dịp này diệt trừ Vương Thủ phụ, cũng là một chuyện tốt."

Hứa Thất An nuốt nước miếng, vô thức chỉnh lại thế ngồi đàng hoàng.

"Kế giết gà dọa khỉ thất bại, phụ hoàng lập tức cho Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng ra mặt, mang mặt mũi của hoàng thất ra. Ngươi phải biết, từ xưa đến nay, tôn nghiêm của hoàng thất chỉ đứng sau tôn nghiêm của triều đình, luôn có một lực áp chế với chư công." Hoài Khánh công chúa trầm giọng.

Là bề tôi, mà lại một lòng muốn làm mất mặt mũi hoàng thất, rõ ràng điều này sẽ gây ra một áp lực chung trong lòng chư công. Hứa Thất An chậm rãi gật đầu.

Người đấu với người, không ngoài đấu bằng võ lực và đấu bằng mưu trí.

"Đây là chiêu để làm nền cho Lịch Vương ra sân. Viên Hùng dù gì cũng không phải là người trong hoàng thất, và phụ hoàng cũng không thích hợp làm người lên tiếng mắng chửi. Để Lịch Vương đức cao vọng trọng ra tay là hợp nhất. Tuy nhiên chiêu này, đã bị Ngụy Công phá giải."

Hoài Khánh vừa dọn cờ, vừa nói tiếp: "Nhưng Lịch Vương làm ầm lên, cũng tạo ra được chút hiệu quả, chút hiệu quả đó, chính là để làm đà cho Tào Quốc Công ra sân tiếp theo.

"Lấy mặt mũi của triều đình và hoàng thất ra để làm tình đả động, lấy hiệu quả giết Man tộc và yêu tộc để làm lý, dù Sở Châu thành không còn, nhưng tất cả việc này đều là do hai tộc yêu man làm.

"Bách tính đã quen sự hung tàn của hai tộc yêu man, rất dễ dàng tiếp nhận kết cục này. Hai tộc yêu man cũng phải trả giá đắt, bị Trấn Bắc Vương giết mất thủ lĩnh Man tộc Thanh Nhan bộ, làm thủ lĩnh yêu tộc Chúc Cửu trọng thương.

"Thử hỏi, bách tính nghe tin tức này, đồng ý tiếp nhận, thì câu chuyện sẽ trở nên thế nào?"

Hứa Thất An khàn giọng: "Sở Châu thành bị phá, không phải là việc không thể tiếp nhận được, vì tất cả tội lỗi, đều đổ lên đầu hai tộc yêu man, đổ cho chiến tranh.

"Trấn Bắc Vương từ hung thủ đồ thành, chuyển thành anh hùng thủ biên giới của Đại Phụng. Hơn nữa, hắn còn giết được tam phẩm cường giả của Man tộc, lập được công lao cực lớn."

Hoài Khánh công chúa gật đầu, giọng thánh thót đưa ra câu hỏi vô cùng đau tìm: "Nếu ngươi là chư công, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?"

Hứa Thất An không trả lời.

Trấn Bắc Vương đã chết rồi, nếu hắn còn sống, chư công nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để quật ngã hắn.

Nhưng hắn đã chết, một người chết thì còn có uy hiếp gì? Động lực chính của chư công đã giảm đi một nửa.

Nếu quả thật có thể giống như lời Tào Quốc Công nói, nghịch chuyển chân tướng vụ án đồ thành Sở Châu, biến chuyện này từ tai tiếng, thành thành tích đại thắng đáng ca tụng.

Vậy tại sao lại không làm?

Hoài Khánh nói tiếp: "Chiêu tiếp theo của phụ hoàng, sẽ là hứa hẹn lợi ích, ở trong triều, lợi ích mới là vĩnh hằng. Phụ hoàng muốn thay đổi kết cục, ngoài dùng chiêu này, còn phải đưa ra sự nhượng bộ đủ nhiều. Chư công sẽ suy nghĩ, nếu quả thật có thể hóa tai tiếng thành việc tốt, lại còn có được lợi ích, vậy họ có còn kiên trì nữa hay không?"

Mặt Hứa Thất An trở nên âm trầm.

"Một khi phần lớn người đổi ý, Ngụy Công và Vương Thủ phụ sẽ trở thành là người đi ngược lại đại thế. Nhưng họ không chặn được cửa cung, không ngăn được đại thế mãnh liệt." Trong nụ cười thanh lãnh của Hoài Khánh mang theo mấy phần giễu cợt.

Hứa Thất An nhất thời không rõ được nàng là đang giễu cợt Nguyên Cảnh Đế, chư công, hay là Ngụy Uyên và Vương Thủ phụ.

Có thể là tất cả, cũng có khả năng, là nàng đang giễu cợt chính mình.

"Không đúng, chuyện này gây ra lớn như vậy, không phải triều đình đưa ra thông báo là có thể giải quyết được. Lời đồn ở trong kinh thành vô cùng sôi sục, muốn nghịch chuyển lời đồn, thì phải có đủ lý do. Ông ta có thể chận miệng chư công trong triều, nhưng không chận nổi miệng của người trong thiên hạ." Hứa Thất An lắc đầu.

"Phụ hoàng vẫn còn chiêu hậu thủ" Hoài Khánh thở dài: "Mặc dù ta vẫn chưa biết đó là gì, nhưng ta chưa bao giờ khinh thường ông ấy."

Hai người không nói gì thêm, trầm mặc hồi lâu, Hoài Khánh nói nhỏ: "Chuyện này không liên quan gì tới ngươi, ngươi chớ có làm chuyện điên rồ."

Nàng nghĩ mình chẳng làm được tác dụng gì trong chuyện này. Cũng phải, mình chỉ là một Tử tước nho nhỏ, một ngân la nho nhỏ, ngay cả Kim Loan điện cũng còn không vào được, làm sao có khả năng đấu với vua của một nước?

Chơi tranh đấu thì mình còn non lắm, ngay cả Hoài Khánh cũng còn biết mình không được. Hứa Thất An toét miệng, nở một nụ cười khó coi.

Nhưng, ta mới là anh hùng giết Cát Lợi Tri Cổ.

Đả Canh Nhân nha môn, Chính Khí Lầu.

Ăn trưa xong, Ngụy Uyên mới nghỉ ngơi được một lúc, thì bị nhân viên đi vào làm tỉnh giấc.

"Ngụy Công, bệ hạ sai người đến, cho đòi ngài vào cung." Lại viên cúi đầu khom người.

Ngụy Uyên im lặng mấy giây, giọng ôn hòa: "Chuẩn bị xe."