Vương Thủ phụ ngẩng đầu lên, thấy Nguyên Cảnh Đế lạnh băng nhìn mình, không chút do dự, trầm giọng: "Thần, xin chết minh oan."
Mắt Nguyên Cảnh Đế lóe lên tia tàn nhẫn, đang định mở miệng, Ngự Sử Trương Hành Anh bước ra khỏi hàng, chắp tay:
"Bệ hạ, Vương Thủ phụ tham ô nhận hối lộ, họa quốc ương dân, quyết không thể lưu."
Trương Ngự Sử là người của Ngụy Uyên.
Nguyên Cảnh Đế im lặng hồi lâu, khóe mắt liếc Ngụy Uyên nãy giờ như lão tăng nhập định, nhàn nhạt nói: "Vương Thủ phụ nói quá rồi. Thủ phụ đại nhân lo lắng vì đất nước, công cao lao khổ, trẫm rất tin tưởng ngươi."
Sự cân bằng Nguyên Cảnh Đế một tay chế tạo ra, bây giờ trở thành ràng buộc lớn nhất của ông ta.
Đổi thành bất kỳ là ai khác, ông ta sẽ cách chức ngay, nhưng Vương Thủ phụ thì không được, vì Vương Thủ phụ là người duy nhất hiện giờ có thể ngăn được Ngụy Uyên ở trong triều.
Không có Vương Thủ phụ, dù Nguyên Cảnh Đế có nâng đỡ đảng phái nào lên, cũng không phải là đối thủ của Ngụy Uyên.
Trong một khắc ngắn ngủi, ba kẻ cự đầu Nguyên Cảnh Đế, Ngụy Uyên, Vương Thủ phụ đã hoàn thành xong một lần giao phong.
Nguyên Cảnh Đế giở trò, muốn trấn áp sự hung hãn của quần thần, chấn nhiếp chư công. Vương Thủ phụ và Ngụy Uyên không chịu thua kém, thế nên đề tài lại bị kéo trở về án đồ thành của Hoài Vương.
"Thỉnh bệ hạ nghiêm trị Trấn Bắc Vương, định tội hắn, cho người trong thiên hạ một câu trả lời."
Cuối cùng, Ngụy Uyên cũng bước ra khỏi hàng.
Chư công phụ họa theo, nhưng lần này, Nguyên Cảnh Đế liếc mắt một vòng, thấy có một phần nhỏ người đứng im không nhúc nhích.
Khóe môi ông ta thầm cong lên, trong triều đình cuối cùng vẫn là lợi ích làm chủ, lợi ích của bản là cao hơn tất cả. Chiêu giết gà dọa khỉ vừa rồi, vậy mà cũng vẫn hù được mấy kẻ, coi như cũng được.
"Bệ hạ, vi thần thấy, Án Sở Châu hẳn nên được thảo luận kỹ hơn, không thể mù quáng định tội cho Hoài Vương."
Âm thanh phản đối đầu tiên đã xuất hiện.
Người nói chuyện, là Tả Đô Ngự Sử Viên Hùng.
Nguyên Cảnh Đế nhíu mày, biết mà còn hỏi: "Viên ái khanh nói vậy là sao?"
Viên Hùng đột nhiên kích động, lớn tiếng nói: "Hoài Vương là bào đệ của bệ hạ, là thân vương Đại Phụng, chuyện này liên quan đến mặt mũi hoàng thất, liên quan đến mặt mũi bệ hạ, không thể kết luận tùy tiện được."
Vô sỉ!
Đám quan văn giận mắng trong lòng.
Lão già này lần trước lợi dụng án gian lận khoa cử, ám chỉ Ngụy Uyên, đắc tội đám người Đông Các Đại Học Sĩ, sau khoa cử, Đông Các Đại Học Sĩ liên kết với Ngụy Uyên, vạch tội Viên Hùng.
Cuối cùng nhờ bệ hạ giữ được mạng cho lão, chỉ phạt bổng ba tháng.
Quả nhiên hôm nay, hắn trở thành thanh đao cho bệ hạ, giúp bệ hạ phản kích lại tập thể quan văn.
"Bệ hạ, Viên Đô Ngự Sử nói có lý "
Lúc này, một lão nhân chống gậy, run rẩy bước ra khỏi hàng.
Lão nhân này tóc đã bạc trắng cả, mặc quan phục màu đỏ thẫm, thêu kim long năm móng màu vàng.
Lịch Vương!
Bào đệ của Tiên đế, chú của Nguyên Cảnh Đế và Hoài Vương.
"Hoàng thúc, sao ngươi lại tới, không phải trẫm đã nói, ngươi không cần lên triều sao?" Nguyên Cảnh Đế tỏ vẻ kinh hãi, phân phó: "Mau để ghế ngồi cho hoàng thúc."
"Ta mà không tới, danh tiếng sáu trăm năm hoàng thất của Đại Phụng, e là bị hủy trong tay đám con cháu bất hiếu các ngươi." Lão nhân hừ lạnh.
Nguyên Cảnh Đế cúi đầu không đáp, dáng vẻ nhận sai.
Ghế được đưa tới, lão nhân ngồi xuống, mặt hướng về phía quần thần, hừ thêm cái nữa: "Đại Phụng là Đại Phụng của người trong thiên hạ, nhưng cũng là Đại Phụng của hoàng thất ta.
"Cao Tổ hoàng đế khó khăn biết bao mới gầy dựng được sự nghiệp, tiêu diệt tiền triều thối rữa, thành lập tân triều. Võ Tông hoàng đế tru diệt nịnh thần, thanh quân trắc, bỏ ra bao nhiêu là máu và mồ hôi.
"Hoài Vương phạm vào sai lầm lớn, chết là đáng tội, nhưng chỉ cần Bổn Vương vẫn còn sống một ngày, thì không cho phép các ngươi làm ô uế danh tiếng của hoàng thất."
Máu Trịnh Hưng Hoài dồn lên trên mặt, trầm giọng: "Lão Vương gia, Đại Phụng lập quốc sáu trăm năm, hạ chiếu định tội quân vương không hề ít."
Lời hắn còn chưa dứt, đã bị Lịch Vương cường thế cắt ngang, lão nhân quát to: "Quân chính là quân, thần chính là thần, các ngươi đều là người đọc sách thánh hiền, đều là người xuất thân từ Quốc Tử Giám, mà quên lời dạy của Trình Á Thánh hay sao?"
Chư công đều thấy da đầu tê dại.
Nếu Nguyên Cảnh Đế nói lời này, chư công sẽ vui vẻ xông lên, đập đầu từng người một can gián cho ngươi xem, đạp lên hoàng đế để nêu cao tên tuổi, là một trong những việc người có học khoái làm nhất.
Nhưng kẻ nói lời này lại là Lịch Vương, thời trẻ Lịch Vương tài hoa hơn người, nổi danh là tài tử của kinh thành, trước mặt lão, chư công đều chỉ là hậu học vãn bối.
Thân Vương lấy thân phận tiền bối giới nho học đè lên trên đầu, cậy già lên mặt, mọi người đều bế tắc.
Phái cấp tiến lại một lần nữa gặp chèn ép.
"Ài, mong Lịch Vương nghĩ lại."
Ngụy Uyên thở dài.
Lịch Vương ngồi thẳng dậy, gương mặt đầy nếp nhăn sâu nhìn Ngụy Uyên:
"Hừ, tên yêm nhân này, vốn phải ở trong cung làm nô tỳ, nếu không phải bệ hạ có con mắt tinh tường thương người, cho ngươi cơ hội, ngươi có nở mày nở mặt hôm nay sao?"
Ngụy Uyên cúi thấp đầu, dáng vẻ yếu thế:
"Nếu Lịch Vương nghĩ cho danh tiếng của hoàng thất, thì càng không nên che giấu chuyện này cho Hoài Vương. Hôm qua ba vị Đại Nho của Vân Lộc thư viện đã bày tỏ muốn tới kinh thành mạnh mẽ lên án bệ hạ, nhưng bị ta cản lại.
"Ba vị Đại Nho nói, triều đình có thể thay đổi sách sử, nhưng sách sử của Vân Lộc thư viện, không do triều đình quản. Hôm nay Trấn Bắc Vương tàn sát ba trăm tám mươi ngàn dân Sở Châu thành, ngày sau, người có học của Vân Lộc thư viện sẽ luôn ghi nhớ việc này, truyền lưu đời sau. Còn bệ hạ, bao che bào đệ, chính là đồng lõa, cũng sẽ được ghi chép đầy đủ vào trong sử sách."
Nguyên Cảnh Đế biến sắc.
Chư công phái cấp tiến trố mắt nhìn nhau.
Đây đúng là việc người có học Vân Lộc thư viện sẽ làm được, đám người có học hệ Nho Gia đó, làm việc phách lối cuồng vọng, trong mắt không người, nhưng làm việc rất là hả giận!
Lịch Vương nhàn nhạt nói: "Con cháu đời sau chỉ nhận chính sử, ai thèm quản dã sử của một cái thư viện đó nói cái gì!"
Lời này lão nói là nói cho Nguyên Cảnh Đế nghe, nói cho đứa chất nhi vừa muốn tu đạo, vừa yêu danh tiếng này của mình, để nó đừng bị Ngụy Uyên uy hiếp.
Ngụy Uyên sâu xa nói: "Cả đời Lịch Vương không có vết nhơ, học thức lại uyên bác, là đấng tiêu biểu của tông thân hoàng thất, là điển phạm của người có học, đừng để vì chuyện này mà để Vân Lộc thư viện ghi lại, vãn tiết khó giữ được."
Lịch Vương hiểu ra, biến sắc, giơ ngón tay, run rẩy chỉ vào Ngụy Uyên, giọng lạnh băng: "Ngụy Uyên, ngươi dám uy hiếp Bổn vương? Ngươi muốn tạo phản sao!"
Vương Thủ phụ nhàn nhạt đáp trả: "Gián ngôn biến thành uy hiếp từ hồi nào vậy?"
"Ngươi, các ngươi…"
Lịch Vương giận tới run người, ngực phập phồng.
Lịch Vương thuở nhỏ đi học, tuy có thân phận thân vương, nhưng luôn tự nhận mình là người có học, lão còn quan tâm bốn chữ "Danh thùy sử xanh" hơn các huân quý võ tướng bình thường.
Người có học luôn có tật xấu.
Lời này của Ngụy Uyên, quả nhiên đã làm Lịch Vương vô cùng kiêng kỵ. Mấy câu chính sử dã sử vừa rồi, chẳng qua chỉ là để an ủi Nguyên Cảnh Đế thôi. Người có học ai chẳng biết uy quyền của Vân Lộc thư viện.
Triều đình tranh đấu, ngươi tới ta đi, gặp chiêu phá chiêu.
Nguyên Cảnh Đế thấy Lịch Vương không nói thêm gì nữa, thì biết một chiêu này đã bị "Địch nhân" hóa giải, nhưng không sao, chiêu tiếp theo, mới là chủ chốt quyết định thắng trận của ông ta.
Nghĩ tới đây, ông ta nhìn Tào Quốc Công đứng trong hàng huân quý.
Tào Quốc Công hiểu ý, cất bước ra khỏi hàng, cao giọng: "Bệ hạ, thần có một lời."