TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 600: Bắt đầu (2)

Cũng trong ngày hôm đó, lúc chiều tối, Thái tử bị ám sát trong tẩm cung.

Ngay đêm đó, cửa cung bị phong tỏa, cấm quân lùng sục khắp hoàng cung đi bắt thích khách, nhưng không có kết quả.

Hôm sau, bốn cửa lớn của kinh thành khóa chặt, thủ phụ Vương Trinh Văn và Ngụy Uyên, tập trung kinh thành ngũ vệ, phủ nha bộ khoái, Đả Canh Nhân, tỏa ra khắp thành đi bắt thích khách.

Lùng sục từng nhà.

Cả kinh thành náo loạn.

"Thái tử có liên quan gì tới chuyện này? Sao lại bị ám sát ngay giữa ban ngày? Là trùng hợp, hay bị chọn làm quân cờ cho một nước cờ? Nếu là cái sau, thì thái tử cũng thảm quá."

Sáng sớm, Hứa Thất An nghe được tin lập tức đi gặp Ngụy Uyên, nhưng Ngụy Uyên không gặp hắn.

Bất đắc dĩ, đành phải đổi đường đi dịch trạm, định thảo luận với Trịnh Hưng Hoài.

"Trịnh đại nhân đã ra ngoài, không có ở trong dịch trạm."

Lý Hãn đón Hứa Thất An vào, trầm giọng:

"Dạo này trong quan trường đã xuất hiện nhiều ý kiến khác, nói gì mà án Trấn Bắc Vương đồ thành, vô cùng khó giải quyết, liên quan tới uy tín của triều đình, và lòng dân các nơi, cần phải thận trọng trong xử lý.

"Trịnh đại nhân rất tức giận, sáng nay liền đi ra cửa, hình như tới Quốc Tử Giám để giảng đạo."

Đám người đó đều là thủy quân của lão hoàng đế mà. Hứa Thất An thở dài, thấy bội phục Nguyên Cảnh Đế, chơi quyền thuật nhiều năm như vậy, mặc dù là một hoàng đế không xứng chức, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo minh mẫn.

Hắn và Lý Hãn cùng cưỡi ngựa đi Quốc Tử Giám.

Từ xa, đã nhìn thấy Trịnh Bố Chính Sứ đứng ở ngoài cửa Quốc Tử Giám, giọng điệu sục sôi.

"Thánh nhân nói, dân làm trọng, quân làm khinh"

"Trấn Bắc Vương là Thân Vương, mà tàn sát bách tính, coi bách tính như súc vật, quả là kẻ địch chung của người có học chúng ta."

"Người có học chúng ta, sống là để mưu phúc cho lê dân chúng sinh, lập đức lập công lập ngôn, trên đường trở về kinh, ta đã thề sẽ đòi công đạo cho ba mươi tám vạn bách tính Sở Châu thành."

Trịnh Hưng Hoài làm thế này, có tác dụng không?

Đương nhiên là có, có một số những Đại Nho mới nổi, tên tuổi chưa được thiên hạ biết tới, thường thích tới những nơi như Quốc Tử Giám giảng đạo.

Truyền bá quan điểm học thuật của mình.

Nếu được các học sinh ủng hộ, tạo ra danh tiếng, thì có khả năng sẽ có thể khai tông lập phái cũng không ngoa.

Trịnh Hưng Hoài không phải là truyền bá lý niệm, mà là đang phê phán Trấn Bắc Vương, hô hào các học sinh gia nhập vào đại quân phê phán.

Hiệu quả rất tốt, người có học, nhất là những học sinh trẻ tuổi, trong người vẫn còn đầy một lòng chính khí, nhiệt huyết còn sục sôi, thuần khiết vượt xa đám cáo già lăn lộn trong chốn quan trường.

Từ xưa đến nay, gây chuyện du hành, phần lớn đều là những người trẻ tuổi.

"Không có ai tới cảm hắn à?" Hứa Thất An hỏi.

Lý Hãn lắc đầu.

Không hợp lý! Hứa Thất An nhíu mày.

Hắn kiên nhẫn đứng ở bên đường chờ, đến khi Trịnh Hưng Hoài ói hết sự tức giận trong lòng ra, cùng Thân Đồ Bách Lý và hộ vệ trở về, Hứa Thất An mới đi ra nghênh đón.

"Nơi này không phải chỗ nói chuyện, Hứa ngân la theo ta về dịch trạm." Mặt Trịnh Hưng Hoài cứng ngắc nghiêm túc, khẽ vuốt cằm.

Trở về dịch trạm, Trịnh Hưng Hoài dẫn Hứa Thất An vào thư phòng, đợi Lý Hãn dâng trà xong, mới nhìn Hứa Thất An, nói:

"Là vì những lời đồn trong quan trường hiện giờ phải không?"

"Đây chẳng qua chỉ mới là một thôi, những lời đồn đó là do hắn truyền ra, nhưng cũng không phải là không có lý, không thể không đề phòng." Hứa Thất An thở dài:

"Ta tới chủ yếu là vì vụ Thái tử bị ám sát."

Trịnh Hưng Hoài trầm ngâm: "Trong vụ này, ai là người biểu hiện tích cực nhất?"

Hứa Thất An sửng sốt: "Ngụy Công và Vương thủ phụ."

Trịnh Hưng Hoài ngồi thẳng băng, gật đầu: "Chuyện này hơn phân nửa là mưu đồ của Ngụy Công và Vương thủ phụ, những mục đích là gì, thì ta không biết."

A? Ngụy Công và Vương thủ phụ muốn ám sát Thái tử?

Lý do là gì? Thái tử thì có liên quan gì với vụ án này? Hứa Thất An nghĩ mãi không ra.

Thương nghị hồi lâu, Trịnh Hưng Hoài liếc nhìn nước trong phòng, trầm giọng: "Ta còn phải đi thăm bạn cũ trong kinh, phải lui tới rất nhiều chỗ, không lưu Hứa ngân la nữa."

Hứa Thất An thuận thế đứng dậy, lúc đi tới ngưỡng cửa, sau lưng vọng tới tiếng của Trịnh Hưng Hoài: "Hứa ngân la"

Hắn quay đầu lại.

Người có học lưng đã dần còng xuống này chỉnh lại tóc mai đã hoa râm của mình, chắp tay:

"Nam nhi một lời hứa nặng ngàn vàng, ta rất thích nửa bài thơ đó của Hứa ngân la, ngày đó ta ở tường thành đã hứa với ba trăm ngàn bách tính đã mất mạng, là sẽ lấy lại công đạo cho họ, lời đã hứa, không oán không hối hận.

"Đợi chuyện này xong, Trịnh mỗ sẽ từ quan về quê, kiếp này có lẽ không gặp lại nhau nữa, nên, Bổn quan nói lời cảm ơn ngươi trước."

Hứa Thất An xoay hẳn người lại, sắc mặt nghiêm túc, đáp lễ không chút qua loa nào.

Hắn mở cửa phòng, bước ra ngưỡng cửa, đi được mấy bước, trong phòng sau lưng vang lên tiếng ngâm nga của Trịnh Hưng Hoài:

"Thiếu niên hiệp khí, giao kết ngũ phương, lòng can đảm, lông dựng thẳng, đã lập lời, sinh tử cùng, một lời hứa nặng ngàn vàng."

Thế sự rối bời, ồn ào, nếu có thể công thành lui thân, trở về với cuộc sống nhàn nhã điền viên, tự tại vui thú, ngược lại cũng không tệ. Hứa Thất An cười.

Hoàng cung.

Nguyên Cảnh Đế ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, mắt khép hờ, nhàn nhạt hỏi: "Bắt được thích khách chưa?"

Lão thái giám lắc đầu, cung kính trả lời: "Chưa có tin tức truyền về."

"Nếu không bắt được, thì không cần bắt nữa."

Nguyên Cảnh Đế mở mắt, nở nụ cười lạnh lùng, nhưng ngữ điệu lại tỏ vẻ cảm khái: "Trong triều, cũng chỉ có Ngụy Uyên với Vương Trinh Văn là có chút ý tứ, những người còn lại đều hơi kém chút."

Lão thái giám cúi đầu, không đưa ra đánh giá, cũng không dám đánh giá.

Nguyên Cảnh Đế nói tiếp: "Phái người ra cung, gởi lời cho những người trong danh sách, không cần rêu rao, nhưng cũng không cần dè dặt."

Dừng một chút, ông ta nói tiếp: "Thông báo nội các, ngày mai tới ngự thư phòng, trẫm triệu tập chư công nghị sự, bàn về án đồ thành của Hoài Vương."

Nhịp thở của lão thái giám trở nên hơi nhanh hơn, đáp: "Dạ !"