Hiện giờ hoàng cung đang là nơi thị phi, ngoại thần không được phép vào cung, hoàng tử hoàng nữ, và tần phi trong cung cửa, đương nhiên không thể triệu kiến ngoại thần.
Nên Hoài Khánh công chúa là có chuyện muốn nói với mình? Hứa Thất An đi theo thị vệ trưởng, cưỡi con ngựa cái nhỏ yêu quý, chạy tới Hoài Khánh phủ.
Hoài Khánh phủ ở khu vực cao nhất của hoàng thành, khu vực phòng vệ nghiêm ngặt nhất.
Khu vực này, có phủ đệ của tông thân hoàng thất, phủ đệ của các hoàng tử hoàng nữ, là khu vực trọng địa chỉ đứng sau hoàng cung.
"Dù gì mình cũng là chủ quan của án Sở Châu, tuy hiện tại không ở trong trung tâm bão, nhưng cũng là một trong những người chủ chốt, lúc này Hoài Khánh lại đi tìm mình, nhất định không phải là do quá lâu không gặp mình đâu, chậc."
Nói thật, đây là lần đầu tiên Hứa Thất An đến Hoài Khánh phủ, phủ của Nhị công chúa hắn đã đi rất nhiều lần, nếu không phải quá nhiều con mắt dòm ngó, và không hợp quy củ, có khi Hứa Thất An đã có một gian phòng khách riêng ở Lâm An phủ rồi.
Hoài Khánh phủ có bố cục giống Lâm An phủ, nhưng toàn thể nghiêng về hướng thanh lãnh, tao nhã, từ cây cỏ trong sân đến đồ đạc trang trí, đều mang tới cảm giác lãnh đạm.
Trong phòng tiếp khách rộng, Hứa Thất An gặp được Hoài Khánh tao nhã như sen tuyết.
Nàng mặc cung trang một màu, ngoài khoác một chiếc áo lụa mỏng, vô cùng giản dị, mái tóc chỉ búi một nửa, cắm một cây trâm ngọc, một bộ kim diêu.
Gương mặt xinh đẹp tuyệt luân, có hình khối hoàn mỹ, hàng mày dài mà đẹp, đôi mắt to và sáng, như một hồ nước trong.
"Điện hạ!"
Hứa Thất An ôm quyền, định hỏi nàng có thích con dấu bằng ngọc của mình không, nhưng lời đến khóe miệng, lại không còn hứng thú muốn trêu chọc, Hoài Khánh đưa tay tỏ ý mời ngồi.
"Kể chi tiết chuyện ở Bắc cảnh cho ta nghe." Nét mặt Hoài Khánh lãnh đạm, ánh mắt hơi trầm, vẻ không có hứng thú đùa giỡn.
Hứa Thất An bèn kể lại mọi chuyện ở Sở Châu cho nàng nghe.
Nghe xong, Hoài Khánh lặng yên hồi lâu, nét mặt không nhìn ra vui giận, nhẹ giọng: "Bồi ta đi dạo trong sân một chút."
Hậu hoa viên của phủ công chúa rất lớn, hai người đi sóng vai, không nói gì, nhưng bầu không khí không hề ngượng ngập, mà có cảm giác thời khắc này thật yên bình, dễ chịu.
"Phụ hoàng sai rồi. Đầu tiên, Hoài Vương là thân vương, thứ hai mới là võ phu. Đời người trên đời, địa vị càng cao, càng phải tính toán kĩ lưỡng, đây là vấn đề cơ bản của lập thân."
Hồi lâu, Hoài Khánh thở dài: "Nên, Hoài Vương chết là đáng tội, mặc dù Đại Phụng vì vậy mà tổn thất một võ phu đỉnh phong."
Vậy còn phụ hoàng của ngươi? Có phải hắn chết cũng đáng tội không?
Hứa Thất An nhẹ giọng: "Điện hạ đại nghĩa."
Hoài Khánh lắc đầu, gương mặt ánh nét buồn, giọng rười rượi: "Cái này có liên quan gì tới đại nghĩa đâu? Chỉ là máu chưa lạnh mà thôi. Ta rất thất vọng với phụ hoàng."
Hứa Thất An đang định lên tiếng, thì nghe thấy Hoài Khánh truyền âm: "Phụ hoàng ẩn ở trong cung không ra, không phải là sợ, mà đó là sách lược của ông ấy."
Hoài Khánh công chúa tu vi không tệ nha. Muốn truyền âm, phải đạt tới Luyện Thần Cảnh, thì ra là nàng luôn giấu nghề. Hứa Thất An thầm kinh hãi, truyền âm hỏi ngược lại:
"Sách lược?"
Hoài Khánh chậm rãi gật đầu, truyền âm giải thích: "Ngươi có từng để ý, ba ngày nay, quan viên chặn ở cửa cung, có những ai tới? Ai không tới? Ai chỉ đến đó để xem náo nhiệt không?"
Hứa Thất An bật cười.
Nhìn hắn, Hoài Khánh tiếp tục truyền âm:
"Chuyện Hoài Vương đồ thành đã đồn khắp kinh thành, bất kể là gian thần hay là lương thần, bất kể là căm giận sục sôi, hay chỉ vì muốn lấy danh tiếng, thì phàm là người có học, là đều không thể không phản ứng. Lúc này, quần tình đang sục sôi, là lúc đang sóng gió mạnh nhất, nên phụ hoàng mới tránh đi, ở trong cung không ra.
"Chỉ là, một tiếng trống lên tinh thần, hai tiếng suy giảm, ba tiếng chẳng còn gì (nhất cổ tác khí, nhị thời suy, tam thời kiệt). Chờ chư công bình tĩnh lại, chờ có người đã đạt được mục tiêu dương danh, chờ trong quan trường xuất hiện những ý kiến khác, đó mới là lúc phụ hoàng chân chính đấu sức với chư công. Và ngày đó sẽ không quá lâu đâu, Bổn cung bảo đảm, chỉ trong vòng ba ngày mà thôi."
Nói xong, nàng "A" một tiếng, giọng vừa giễu cợt vừa khinh thường: "Hiện giờ trong kinh thành lời đồn khắp nơi, bách tính ai ai cũng tức giận, các giai tầng đều đang nghị luận, thoáng nhìn thì là đại thế mạnh đó, nhưng đối thủ thật sự của phụ hoàng, chỉ ở trong triều đình, chứ không phải những kẻ lôm xôm đó."
Hứa Thất An cau mày, trầm giọng: "Nhưng Hoài Vương đã đồ thành, hắn phải cho chư công, cho người trong thiên hạ một câu trả lời."
Hoài Khánh thở dài vẻ bi quan: "Vậy phải chờ xem chiêu của Vương thủ phụ và Ngụy Công vậy."
Thấy bầu không khí nặng nề, Hứa Thất An dời đề tài: "Điện hạ từng ở Vân Lộc thư viện cầu học, có từng nghe tới một quyển sách tên là Đại Chu thập dị không?"
Hoài Khánh nghĩ nghĩ nhớ lại, lắc đầu: "Chưa từng nghe."
Hôm đó, những quan viên lòng đầy căm phẫn, vẫn không xông vào hoàng cung được, không gặp được Nguyên Cảnh Đế, đến hoàng hôn, mọi người tản đi.
Nhưng quan viên vẫn không từ bỏ, hẹn nhau ngày mai tới tiếp. Nếu Nguyên Cảnh Đế không cho họ lời giải thích, họ sẽ khiến cả triều đình tê liệt.
Cũng trong hôm đó, trong quan trường quả nhiên bắt đầu xuất hiện những quan điểm khác.
Có người lo lắng đặt vấn đề: "Chuyện Trấn Bắc Vương đồ thành, giờ mọi người đều biết, vậy thì uy nghiêm của triều đình để ở đâu? E là thiên hạ bách tính đã vô cùng thất vọng với hoàng thất, với triều đình."
Trấn Bắc Vương là bào đệ của bệ hạ, đường đường là thân vương, không phải là Vương gia bình thường.
Đồng thời, hắn còn là quân thần Đại Phụng, là người bảo vệ Bắc cảnh trong lòng bách tính.
Người như vậy, lại vì lợi ích nhân, mà đồ thành!
Chuyện này mang tới hậu di chứng, là bách tính mất đi niềm tin với với triều đình, làm hoàng thất mất hết mặt mũi, mất hết lòng dân.
Một câu "Trấn Bắc Vương đã đền tội", thật sự đủ để chữa khỏi vết thương trong lòng bách tính ư?
Có lẽ chuyện này và chuyện tru diệt tham quan là hai câu chuyện khác nhau.
Đi qua hơn hai mươi năm, Trấn Bắc Vương đã xây dựng được một hình tượng vĩ ngạn cao lớn, là quân thần, là người bảo vệ Bắc cảnh, là một đời thân vương.
Tham quan có thể so sánh được sao? Giết tham quan sẽ biểu dương uy nghiêm của triều đình, uy nghiêm của hoàng thất.
Nhưng, nếu là hoàng thất mắc phải hành vi tàn bạo này, bách tính vẫn sẽ vỗ tay tán thưởng như khi tru diệt tham quan ư? Không, họ sẽ mất đi niềm tin với triều đại, mất đi niềm tin với hoàng thất với triều đình.
Thì ra Trấn Bắc Vương chúng ta ca tụng kính yêu lại là người như vậy.
Thậm chí có khả năng còn sinh ra phản ứng quá khích.