Trên đám mây, tiếng cười vang lên sang sảng, thuật sĩ áo trắng cười ngã nghiêng ngã ngửa, vui không tả nổi.
"Trấn Bắc Vương chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi, chết tốt lắm." Thuật sĩ áo trắng vỗ tay khoái chí.
Một tiếng cười lảnh lót vọng vào tai, nữ tử áo trắng đạp đám mây, uốn éo eo nhỏ từ từ đi tới.
Cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm êm mượt, đôi mắt mị hoặc lòng người, mũi cao thon nhỏ, lông mày vừa dài vừa thẳng.
Tất cả gắn trên một gương mặt trái xoan thon thon, khiến người ta lập tức vô thức nghĩ tới bốn chữ "Hồng nhan gây họa".
Kết hợp với cái eo nhỏ nhắn, bộ ngực đầy đặn ưỡn cao, tỷ lệ cơ thể siêu đẹp.
Kể cả nam tử kén chọn nhất, cũng không tìm ra khuyết điểm nào trên người nàng.
"Giết Trấn Bắc Vương là một trong những kế hoạch của ngươi phải không?" Nữ tử cười mỉm.
"Ngươi muốn biết?"
Thuật sĩ áo trắng dừng nụ cười, nhàn nhạt nhìn nàng: "Hay chúng ta trao đổi thông tin mình biết về người đó đi?"
Nữ tử áo trắng gật đầu: "Ta biết hắn."
Thuật sĩ áo trắng trầm ngâm: "Hắn chính là ma tăng mà sứ đoàn Phật môn đang đi tìm."
"Hắn là một người đáng kính."
"Ngươi với hắn quan hệ thế nào?"
Nữ tử áo trắng cười ranh mãnh: "Ngươi đoán xem."
Thuật sĩ áo trắng không đáp, khí định thần nhàn.
Nàng thở dài, nhẹ giọng: "Ta rất tôn kính hắn."
Nói xong, nữ tử áo trắng nhìn thuật sĩ, giọng mềm nhẹ dịu dàng: "Tới phiên ngươi."
Thuật sĩ áo trắng đứng chắp tay, nhìn xuống non sông bên dưới, giọng đầy tự tin:
"Ta chỉ nói cho ngươi hai chuyện: Một, ta chính là người đầu độc Nguyên Cảnh Đế tu tiên; hai, trấn Bắc Vương chết, Giám Chính sẽ không cản được đại thế nữa. Lý do và chi tiết bên trong, ta sẽ không nói cho ngươi."
Chợt, hai người cùng quay người nhìn về một hướng, phía xa, một bóng người ngự kiếm bay tới, nhưng hình như không nhìn thấy hai người.
"Thánh nữ Thiên Tông thế hệ này tư chất không tệ, có hy vọng tam phẩm, thậm chí đánh vào nhị phẩm." Nữ tử áo trắng đánh giá, không hề che giấu giọng nói của mình.
Thuật sĩ áo trắng cười: "Với chúng ta, trong hai năm tới, sự kiện đáng mong đợi nhất chính là Thiên Nhân chi tranh."
Đến khi bóng Hứa Thất An đã biến mất khỏi tầm mắt, trên tường mới bắt đầu lại có âm thanh, những âm thanh đó sau đó tụ vào với nhau, vô cùng ồn ào hỗn loạn.
Trấn Bắc Vương chết, Sở Châu thành hóa thành phế tích, bầy rồng bắc cảnh trở thành không đầu, hơn hai mươi ngàn binh sĩ ngơ ngác không biết phải làm gì.
Dương Nghiên thấy binh lính khác thường, lập tức dồn khí đan điền, quát to: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh, Bổn quan là kim la Dương Nghiên, là chủ quan của sứ đoàn lần này.
"Hôm nay Trấn Bắc Vương đã chết, Bổn quan tiếp nhận tất cả quân chính yếu vụ của Sở Châu thành, mọi người lập tức rời khỏi tường thành, ra ngoài thành tập hợp."
Binh sĩ được lời hướng dẫn, ngay ngắn thứ tự rời khỏi tường thành, ra ngoài thành tập trung trên khu đất trống.
Từ thời niên thiếu, Dương Nghiên đã đi theo bên cạnh Ngụy Uyên, tham gia chiến dịch Sơn Hải Quan, kinh nghiệm dẫn quân vẫn còn, rất nhanh đã trấn an xong tướng sĩ, duy trì trật tự.
Vừa vặn lúc này, Lý Diệu Chân ngự kiếm bay tới, dừng trên bầu trời Sở Châu thành.
Lúc này sắc trời đã thoáng đãng, chỉ còn chưa đầy mấy khắc nữa, ban ngày sẽ hoàn toàn chấm dứt.
Nàng quan sát Sở Châu thành đã hóa thành phế tích, chỗ nào cũng là cảnh tan hoang, thầm nhủ mình vẫn tới trễ rồi. Sở Châu thành đã bị phá, nhìn cảnh này, xem ra trong thành mới vừa có cao phẩm võ phu chiến đấu.
Lý Diệu Chân nhìn lướt qua phế tích, sau đó quay đầu nhìn quân đội đang tập hợp ngoài thành.
Không hợp lý! Tiểu cô nương từng trải qua kiếp sống quân nhân bạch mã ngân thương lập tức nhìn ra tình hình không đúng, theo lý thuyết, chiến đấu kịch liệt như vậy, lẽ ra phải giết chóc rất thảm thiết.
Không thể còn nhiều binh lính sống sót như vậy.
"Dương kim la, Sở Châu thành xảy ra chuyện gì vậy? Trấn Bắc Vương đâu?"
Lý Diệu Chân điều khiển phi kiếm, đứng cách đám Dương Nghiên không xa.
Dương Nghiên đã từng gặp nàng, hai người từng cùng xuất hiện hồi ở Vân Châu trừ phiến loạn, miễn cưỡng cũng coi như là có giao tình. Chỉ là Dương Nghiên vốn là người cứng ngắc, mặt đơ, chỉ mê võ nghệ, nên dù nhìn thấy người quen, nhiều lắm cũng chỉ chớp mắt gật đầu, chứ không lên tiếng gọi.
Nét mặt đám người Đại Lý Tự Thừa trở nên cổ quái.
Dương Nghiên giải thích: "Trấn Bắc Vương đồ thành, bị giết rồi."
Mặt Lý Diệu Chân cứng ngắc, kinh ngạc nhìn hắn.
Dương Nghiên gật đầu, tỏ vẻ chuyện chính là như vậy.
Ngươi giải thích cái kiểu gì đây? Nói một nửa rồi ngừng, nếu không phải biết tính cách ngươi vốn là như vậy, ta đã xắn tay áo đập ngươi rồi. À, không, ta không đánh lại võ phu tứ phẩm đỉnh phong, thôi vậy. Lý Diệu Chân thầm mắng.
Đại Lý Tự Thừa tằng hắng, bổ sung thêm: "Lúc hoàng hôn, đại quân hai tộc yêu man bắc phương liên thủ công thành, thủ lĩnh Thanh Nhan bộ Cát Lợi Tri Cổ, thủ lĩnh Yêu tộc Chúc Cửu cùng tới để tranh Huyết Đan.
"Huyết Đan đó, là Trấn Bắc Vương giết ba trăm tám mươi ngàn người dân của Sở Châu thành luyện ra. Trấn Bắc Vương vì lợi ích cá nhân, mà tàn sát cả một tòa thành không chừa một mống."
Nói tới đây, Đại Lý Tự Thừa đau đớn, nhưng nhìn qua, thấy mặt Lý Diệu Chân vẫn bình tĩnh, không chút ngạc nhiên khiếp sợ nào.
"Ngươi không coi chuyện đó là gì à?" Đại Lý Tự Thừa thấy giận.
"Ta đã biết chuyện này từ trước rồi, nhưng chuyện sau đó thì không biết, ngươi nói tiếp đi." Lý Diệu Chân nói.
"Được," Đại Lý Tự Thừa hắng giọng, kể lại tình hình chiến đấu trong thành, số lượng cao thủ tham chiến vân vân, kể lại tỉ mỉ cho Lý Diệu Chân.
Thiên Tông thánh nữ đứng ngẩn ra.
Chuyện Trấn Bắc Vương đồ thành nàng biết, Vu Thần Giáo cao phẩm vu sư tham gia, chưa đủ để làm nàng kinh ngạc, vì dù gì Hứa Thất An cũng đã từng phân tích, sau lưng Trấn Bắc Vương nhất định vẫn còn cao phẩm của những hệ thống khác hỗ trợ, bây giờ thực tế thì ra đúng là như vậy.
Nhưng Lý Diệu Chân vạn vạn không ngờ, trong trận chiến này, còn có cả sự tham gia của Địa Tông đạo thủ, kiếm trấn quốc, nữ tử thần bí và cao thủ càn quét toàn trường kia.
Chẳng lẽ không phải là Trấn Bắc Vương vì lợi ích cá nhân đồ thành, dẫn tới hai tộc yêu man phản công sao?
Tại sao còn có những cao thủ này tham dự nữa? Liên quan trong này rắc rối quá, mình cần phải bình tĩnh lại, từ từ phân tích. Không, mình cần Hứa Thất An! Lý Diệu Chân có chút xấu hổ thầm nghĩ.
"Làm sao Lý đạo trưởng biết Trấn Bắc Vương đồ thành?"
Người có học suy nghĩ rất tinh, Lưu Ngự Sử chắp tay hỏi.
Nhờ lời này nhắc nhở, Lý Diệu Chân đảo mắt, điều khiển phi kiếm bay lên cao, lượn quanh hai mươi ngàn binh sĩ, quát to:
"Dương kim la, lập tức bắt Đô chỉ huy sứ, Hộ Quốc Công Khuyết Vĩnh Tu, Trấn Bắc Vương là đầu sỏ đồ thành, hắn chính là đồ đao của Trấn Bắc Vương. Hôm đó chính là hắn dẫn quân đồ thành."
"Cái gì? !"
Không chỉ Dương Nghiên, đám người Đại Lý Tự Thừa đều biến sắc.
Không kịp hỏi thêm chi tiết, lập tức phối hợp với Lý Diệu Chân tìm kiếm Khuyết Vĩnh Tu, nhưng tìm hết trong quân, lật cả phế tích trong thành, cũng không tìm được Khuyết Vĩnh Tu.
Hắn đã chạy thoát.
Có lẽ là thừa lúc Man tộc tán loạn, chạy cùng lúc đó, cũng có khả năng ngay khi nhìn thấy Trấn Bắc Vương bỏ mạng, lặng lẽ lẻn trốn.
Lúc đó tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào chiến trường, không ai biết Khuyết Vĩnh Tu phạm tội ác lớn, nên không ai để ý tới hắn.
Không chỉ hắn, tất cả mật thám của Trấn Bắc Vương cũng đều âm thầm trốn sạch.
Mọi người vừa tức vừa giận, nhưng không làm được gì.
Đại Lý Tự Thừa trầm giọng: "Đa tạ Lý đạo trưởng nhắc nhở, nếu không nhờ ngươi, chúng ta đã bỏ quên tên gian tặc này, để hắn tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Đợi sứ đoàn hồi kinh, ta sẽ lập tức thượng thư vạch tội, phát lệnh truy nã, lùng bắt người này."
Lưu Ngự Sử vô cùng kích động: "Không sai, Khuyết Vĩnh Tu là đồng đảng của Hoài Vương, nếu Hoài Vương muốn man thiên quá hải ở Sở Châu thành, không thể thiếu sự trợ giúp của người này. Đa tạ Lý đạo trưởng nhắc nhở, xin nhận một xá của Bổn quan."
Lý Diệu Chân không hỗ là Phi Yến nữ hiệp, năng lực xuất chúng, hẳn là nàng đã nghe nói tới án huyết đồ ba ngàn dặm, hoặc Man tộc xâm nhiễu biên ải, nên mới từ ngàn dặm chạy tới Sở Châu. So với nàng, đến bây giờ chúng ta mới biết được sự thật, thật là xấu hổ biết bao. Người trong sứ đoàn đều vô cùng cảm kích, đồng thời không khỏi cảm thấy xấu hổ ưu tư.
Thành viên sứ đoàn đông đảo, có Dương Nghiên tứ phẩm kim la, có Hình bộ tổng Bộ Đầu kinh nghiệm phong phú, có cả nhân vật truyền kỳ Hứa Thất An là âm thầm điều tra, vậy mà ở Sở Châu lâu như vậy, lại không thu hoạch được gì.
Trần Bộ Đầu ôm quyền: "Lý đạo trưởng, Khuyết Vĩnh Tu là hậu duệ của khai quốc công thần, nhất đẳng Công tước, kiêm Sở Châu Đô chỉ huy sứ, quyền cao chức trọng, dù có ở kinh thành, thì người có chức vị, thân phận cao như hắn cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
"Trấn Bắc Vương đồ thành, nhất định có rất nhiều binh sĩ nhìn thấy, nhất định sẽ tìm được người làm chứng. Nhưng còn Khuyết Vĩnh Tu, thì còn thỉnh Lý đạo trưởng giải thích giúp, làm sao ngài biết được án này?"
Đại Lý Tự Thừa, hai Ngự Sử cùng quay qua nhìn Lý Diệu Chân.
Ngay cả người lãnh đạm, vô cảm với mọi chuyện như Dương Nghiên, mà cũng hiếm khi lộ ra vẻ tò mò.