Cơ thể cao mười trượng kia bị chia năm xẻ bảy, đầu hóa thành Trấn Bắc Vương, thân thể hóa thành Chúc Cửu, hai tay hóa thành cao phẩm vu sư, hai chân hóa thành Cát Lợi Tri Cổ.
Cả bốn cường giả cao phẩm đều không còn hoàn hảo, cự mãng Chúc Cửu gãy mất một đoạn đuôi; nửa thân bên trái của Cát Lợi Tri Cổ bị xé nát, ruột và nội tạng thò cả ra ngoài.
Hư ảnh chiến hồn trên đầu cao phẩm vu sư tiêu tán, nửa thân dưới mất tăm, thịt ở chỗ thân đứt ngọ nguậy, huyết quang phồng ra rồi co vào, như đang hít thở, muốn chữa vết thương.
Cơ thể Trấn Bắc Vương vẫn còn đầy đủ, nhưng ngoài da đầy vết nứt rạn, như đồ sứ bị rạn, máu không ngừng tuôn ra.
Khí tức của Trấn Bắc Vương đã vô cùng yếu ớt.
"Chạy, chạy"
Chúc Cửu sợ muốn vỡ mật, người này căn bản không phải là tam phẩm, rõ ràng là nhị phẩm đang bị thương.
Bốn người bọn họ là cường giả tam phẩm thuộc bốn hệ thống khác nhau, khí cơ họ tạo ra đã chạm tới ngưỡng cửa nhị phẩm, nhưng vẫn không đánh lại người ta.
Điều này chứng tỏ điều gì?
Lúc đối phương ở trạng thái nguyên vẹn, chính là nhị phẩm thứ thiệt, nên, sau khi hắn có được Huyết Đan, đã chữa trị một phần thương tích, bù lại phần còn thiếu hụt, nên lúc này mới bộc ra được sức mạnh đáng sợ đến như vậy.
Về bản chất, là hoàn toàn khác hẳn với bọn họ. Bọn họ là lấy số lượng bù vào chất lượng, còn người ta thì đã là nhị phẩm chân chính luôn rồi! Chính là người mạnh nhất, đáng sợ nhất ở nơi này!
Cự mãng điên cuồng vặn vẹo cơ thể không còn lành lặn của mình, dùng tốc độ nhanh nhất có thể, trườn về phía tường thành không còn trọn vẹn bên kia.
Cát Lợi Tri Cổ chạy còn nhanh hơn, quá đáng sợ, cường giả thần bí này quá đáng sợ, trong tích tắc vừa rồi, Cát Lợi Tri Cổ cảm nhận được uy áp giống hệt người phụ thân đã mất của mình từ trên người hắn.
Đó là uy áp của nhị phẩm cường giả.
Cự mãng uốn éo cơ thể khổng lồ, rầm rầm như man thú quá cảnh, chỉ khác là con cự thú một sừng này đang đầy sợ hãi, một lòng chỉ muốn chạy trốn mà thôi.
Người khổng lồ màu xanh mặc kệ nội tạng của mình bị rơi ra trên đường chạy, chạy như điên qua một hướng khác.
Trên tường thành, Man tử Thanh Nhan bộ và đại quân yêu tộc sợ vỡ mật, thi nhau nhảy xuống tường thành, hoảng hốt chạy trốn.
Thủ lĩnh đều thua trận, bây giờ còn không đi, trễ nữa là không còn mạng nhỏ.
Cao phẩm vu sư đưa tay bắt quyết, một tiếng rít vang, một bóng đen hư ảo từ trong hư không hạ xuống, là một con chim to, cánh xòe tới mấy chục thước.
Chiến hồn loài chim.
Nó cuốn lấy cao phẩm vu sư bay thẳng lên, bay về hướng đông bắc.
Là vu sư Linh Tuệ Cảnh, trong đầu vu sư cũng nhanh chóng vạch ra một loạt biện pháp đối phó, nếu đối phương bay lên chận đánh mình, mình sẽ ra tay từ góc độ nào, lúc ra quyền, công kích vào chỗ nào vân vân.
Hắn vội vã lập ra rất nhiều thủ đoạn tự vệ, nhất quyết không để mình bị giết chết ở nơi này.
Dĩ nhiên, với năng lực của một vu sư Linh Tuệ Cảnh, hắn biết khả năng cao thủ thần bí truy kích mình là không cao, bởi vì mục tiêu của đối phương là Trấn Bắc Vương.
Nhất định người đó sẽ ưu tiên đối phó Trấn Bắc Vương trước, kế tiếp là Cát Lợi Tri Cổ, sau nữa mới tới mình và Chúc Cửu, chọn một trong hai.
Nên khả năng trốn thoát của hắn là cực lớn.
Pháp tướng đen nhánh dần thu nhỏ lại, trở lại kích thước của người thường, song vẫn còn giữ mười hai đôi cánh tay và sau gáy vẫn còn hào quang ma diễm.
"Trấn Bắc Vương, nợ máu trả bằng máu."
Hứa Thất An bước tới, tay nắm thành quyền, kéo mạnh ra sau, không khí bị kéo nổ tung.
Cơ thể của Trấn Bắc Vương bị xé toang thành nhiều mảnh, vung vãi tán loạn, máu tươi bắn tung tóe đầy đất.
Một khối thịt trong đó chợt hóa thành một nhúm sâu mềm, tỏa mùi hôi thối.
Còn bóng người Trấn Bắc Vương thì xuất hiện cách đó hơn trăm trượng, ngự không chạy trốn.
Thế thân cổ!
Thủ đoạn bảo vệ tánh mạng của Thiên Cổ bộ, nuôi cổ ở trong người, thường ngày hút sinh cơ và khí huyết của túc chủ, đồng hóa với túc chủ, đến lúc sống còn, sẽ cản tai thay cho túc chủ.
Cổ này chỉ cần lấy đúng loại, đưa vào trong người là được, ai cũng có thể dùng.
Trấn Bắc Vương là Đại Phụng thân vương, chút thủ đoạn tự vệ đương nhiên phải có.
"Ngươi trốn không thoát đâu!" Hứa Thất An giận dữ hét.
Thần Thù hòa thượng phối hợp truy kích, nhanh chóng giành lấy quyền phát biểu, cất cao giọng: "Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ."
Cơ thể Trấn Bắc Vương đang ngự không chợt cứng đờ, cổ giật giật, như muốn quay đầu lại, tích tắc sau, hắn thoát khỏi ảnh hưởng của giới luật Phật môn, tiếp tục chạy trốn.
Thừa lúc ngắn ngủi đối phương bị khựng lại, Hứa Thất An đã đuổi tới sau lưng, mười hai đôi cánh tay cùng đánh ra, không khí lại nổ tung.
Thời khắc mấu chốt, cơ thể Trấn Bắc Vương nổ ra một đoàn huyết vụ, tiềm lực bùng nổ, gắng gượng đẩy hắn dịch sang bên, tránh được nắm đấm trí mạng.
"Trở lại!"
Mười hai đôi cánh tay cùng đưa ra, khí cơ phong tỏa, kéo một cái, bắt Trấn Bắc Vương trở về. Mười hai đôi cánh tay nắm lấy đầu, tay và chân của Trấn Bắc Vương.
Trên tường thành, một cặp mắt nhìn về hướng này, nhìn Trấn Bắc Vương đang chỉ mành treo chuông.
Không ai nói gì.
Tình cảnh yên tĩnh đến đáng sợ.
Từ trong cơ thể Trấn Bắc Vương, từng luồng khí huyết tinh thuần tràn ra, mười hai đôi cánh tay, như hai mươi bốn cái lỗ đen, điên cuồng hút lấy tinh hoa sinh mạng của hắn.
"Tuy ta không biết vì sao ngươi dùng được kiếm trấn quốc, nhưng ngươi không phải là người của hoàng thất Đại Phụng, ba trăm tám mươi ngàn người của Sở Châu thành thì liên quan gì tới ngươi?"
Cảm nhận được tinh hoa sinh mạng dần trôi đi, võ phu đệ nhất Đại Phụng cuối cùng cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Nếu đây là Giám Chính muốn giết hắn, hắn có thể hiểu. Quan viên trong triều vạch tội hắn, hắn cũng có thể hiểu.
Nhưng người này không phải là người Đại Phụng, bản thân cũng chẳng phải người tốt lành, toàn thân ma diễm ngút trời, thế mà lại vì người dân của Sở Châu thành mà muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
"Vậy ta giết ngươi, thì có liên quan gì tới ngươi?"
Hứa Thất An cười lạnh: "Trong lòng ngươi không có chính nghĩa, ngươi thích quy tắc lấy mạnh hiếp yếu, thì hôm nay ta thay cho ba trăm tám mươi ngàn con người kia nói cho ngươi biết một chuyện."
Dừng một chút, giọng trở nên khinh thường: "Thật ra thì, có lúc nào ngươi không phải con kiến hôi đâu."
"Không!"
Trấn Bắc Vương gào lên tuyệt vọng, như tiếng kêu của mãnh thú trước khi chết.
Đồ thành là một trong những kế hoạch hắn đắc ý nhất, luyện Huyết Đan để tăng tu vi, đồng thời dụ địch vào rọ, lấy kiếm trấn quốc giết Cát Lợi Tri Cổ và Chúc Cửu.
Một khi thành công, người đời sẽ chỉ nhớ tới công lao vĩ đại của hắn, ca tụng tán dương hắn, có ai còn nhớ ba trăm tám mươi ngàn cái oan hồn kia!
Một tòa thành đổi hai cao thủ tam phẩm ngoại tộc, đổi một nhị phẩm cho Đại Phụng, những người đó chết cũng đáng.
Nhưng kế hoạch đắc ý nhất này, cuối cùng lại hại hắn.
Tiếng gào của Trấn Bắc Vương nhỏ dần rồi chấm dứt, máu thịt trở nên khô đét, biến thành một cái thây khô.
Hứa Thất An xé mạnh, bứt đầu và tứ chi của hắn rời ra, ném xuống đất.
Cái xé này, là xé nát một thân vương, một võ phu đỉnh phong tuổi hơn nửa giáp.
Gió lạnh thổi vào người, thổi tan khói mù trong lòng, hắn nhìn thấy rõ lòng mình, không thẹn với lương tâm.
Lúc Lý Diệu Chân phát hiện án huyết đồ ba ngàn dặm, Hứa Thất An chỉ thấy lòng nặng nề, nhưng không có cảm nhận sâu sắc lắm, vì dù gì đấy cũng là chuyện xảy ra ở tuốt một chốn xa xôi.
Sau đó, hắn phụng mệnh đi Sở Châu điều tra, hắn mới định xen vào.
Khi từng bước một vạch trần chân tướng, biết chuyện giết chóc tàn nhẫn của Trấn Bắc Vương, đêm đó, khi nhìn thấy trí nhớ của Bố chính sứ Trịnh Hưng Hoài, hắn đã đưa ra quyết định.
Nhất định phải phá hỏng kế hoạch của Trấn Bắc Vương, ngăn cản hắn, trừng phạt hắn.
Vừa vì ba mươi tám vạn sinh mạng vô tội, cũng vì tín niệm của chính hắn. Nếu im lặng không nói gì, không làm gì, việc này sẽ trở thành bóng ma ám ảnh cả đời hắn.
Mình không quản được chuyện thiên hạ, nhưng mình có thể quản việc trước mặt này.
Trên tường thành, hơn hai mươi ngàn binh sĩ bắc cảnh, mấy trăm võ phu giang hồ, nhìn thấy bóng người lưng mọc hai mươi bốn cánh tay kia thu lại khí tức hung ác điên cuồng, hướng xuống Sở Châu thành bên dưới, chắp tay cúi người thật sâu.
Nước mắt Lưu Ngự Sử tuôn trào, ngã ngồi xuống đất, bật khóc lớn.
Đại Lý Tự Thừa mắt đỏ hoe, nghiêm nghị chỉnh trang lại áo mũ, dùng tư thế chân thành nhất của một người có học, hướng lên không trung vái người nọ.
Dương Nghiên cũng nhìn vào người đó phía xa, ôm quyền.
Trần Bộ Đầu ôm quyền.
Bách phu trưởng Trần Kiêu ôm quyền.
Hơn hai mươi ngàn binh sĩ đều ôm quyền.
Hắn kính lễ với dân chúng mất mạng ở trong thành, hơn hai mươi ngàn người ở trên tường thành kính lễ lại hắn.
Trấn Bắc Vương chết, cán cân ở bắc cảnh lập tức mất thăng bằng, mình phải giết thêm một tam phẩm nữa. Hứa Thất An nói với Thần Thù đại sư.
"Trong vòng hai nén nhang nữa, ta sẽ chìm vào ngủ say. Ngươi đã nghĩ xong muốn giết ai chưa?" Giọng Thần Thù vô cùng mệt mỏi.
Vừa rồi nếu không phải hấp thu sinh mạng tinh hoa của Trấn Bắc Vương, e là lúc này Thần Thù đã rơi vào ngủ say rồi.
Chiến lực của pháp tướng hai mươi bốn cánh tay kéo cao tới nhị phẩm, trong khi lúc này Thần Thù chẳng qua chỉ là một cánh tay, tiềm lực bị ép quá mức, bí pháp này chỉ một cánh tay thi triển là quá sức.
"Cát Lợi Tri Cổ."
Hứa Thất An không chút do dự, đưa ra quyết định.
Phần lớn lãnh thổ Yêu tộc bắc phương tiếp giáp với Vu Thần Giáo, mâu thuẫn của hai bên vô cùng dữ dội, phải giữ lại Chúc Cửu để kiềm chế Vu Thần Giáo.
Cát Lợi Tri Cổ nhất định phải chết.
Man tộc là kẻ xâm nhiễm biên giới bắc cảnh Đại Phụng sâu nhất.
Quyết định xong, Thần Thù hòa thượng ngự không bay đi, lần theo khí tức, đuổi theo Cát Lợi Tri Cổ.