“Rất rõ ràng, đây là một hồi chặn giết có mục đích, mọi rợ Man tộc, đang chặn giết mật thám của Trấn Bắc vương.” Hứa Thất An trầm giọng nói.
Vương phi dùng sức gật gật đầu, lại hướng phía sau hắn nhích lại gần: “Cho nên, chúng ta vì sao không nhanh đi?”
Hứa Thất An cười hỏi lại: “Vì sao phải đi?”
Lúc này, hai bên nơi xa giao thủ, đã nhận ra đôi nam nữ vây xem này, nam tử khoác áo bào đen quát: “Là ngươi, mau quay về huyện Tam Hoàng cầu viện, lấy cước trình của ngươi, nửa nén hương có thể quay về.”
Hắn cố ý lộ ra giọng điệu ngạc nhiên lẫn vui mừng, để ba gã mọi rợ nghĩ lầm mình quen biết với Hứa Thất An.
Quả nhiên, nghe được lời hắn, ba tên mọi rợ hơi biến sắc, một gã trong đó lập tức lui về phía sau, không tham dự vây công mật thám áo bào đen nữa, ngược lại mang Hứa Thất An cùng vương phi coi là mục tiêu, tính giết người diệt khẩu, chặn viện binh đến.
Thấy một màn như vậy, mật thám áo bào đen lộ ra nụ cười gian kế thực hiện được, tránh đi trường đao của mọi rợ chặt chém, đồng thời vung kiếm mềm lên, cuốn lấy cánh tay đối phương, giật mạnh.
Ống tay áo cánh tay tên mọi rợ kia hóa thành dải, cánh tay màu xanh bao trùm một tầng chất sừng, thế mà lại bị nhuyễn kiếm cạo xuống một tầng.
Hắn lập tức lui về phía sau, vung cánh tay đau đớn, quay đầu dùng man ngữ quát: “Mau giải quyết hai người kia, hai người chúng ta không giết nổi hắn.”
Man tử phụ trách giết người diệt khẩu lên tiếng, đẩy nhanh tốc độ, đột nhiên hét lớn một tiếng, dưới chân vang ầm ầm, hắn thế mà lại nhảy lên cao mười mấy trượng, tựa như chim ưng vồ thỏ, trường đao trong tay bỗng nhiên chém xuống.
Mà thân là mục tiêu của man tử, Hứa Thất An nguy nga bất động, tựa như sợ ngây người.
Nữ nhân phía sau hắn ôm đầu, ngồi ở trên mặt đất, phát ra tiếng thét chói tai đề-xi-ben cao.
Hừ, Man tộc ngu xuẩn... Mắt thấy tên man tử kia càng chạy càng xa, mật thám áo bào đen cười lạnh trong lòng một tiếng.
Đơn giản như thế trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn, không phải ngu xuẩn thì là cái gì?
Sau khi dụ một người đi, áp lực của hắn giảm bớt rất nhiều, không là tình cảnh khó có thể chạy trốn nữa. Theo đường cái chạy tiếp hai mươi dặm là quân doanh, đến quân doanh, hắn liền an toàn.
Về phần kẻ xui xẻo chỗ xa kia, vì hắn mà chết cũng coi như chết có ý nghĩa. Cùng lắm thì đến lúc đó dẫn quân tiêu diệt ba gã thám tử Thanh Nhan bộ, báo thù cho y là được.
Lúc này, mật thám áo bào đen, cùng với hai gã mọi rợ Thanh Nhan bộ, ở trong lúc giao chiến, nghe thấy một tiếng sụp đổ thanh thúy, kinh nghiệm chiến trường bọn họ lập tức nghe ra, đó là tiếng đao thép bị gãy.
Chuyện gì vậy... Hai bên ăn ý để lại vài phần đường sống, nhanh chóng hướng nơi xa nhìn lướt qua, bọn họ thấy một màn trợn mắt cứng lưỡi.
Chỉ thấy nam nhân xa xa kia, giờ phút này biến thành một kim thân ánh vàng rực rỡ, hắn vẫn như cũ bảo trì tư thế nguy nga bất động, tên mọi rợ nhảy lên cao cao, vung đao thép kia, giờ phút này đã rơi xuống đất, kinh ngạc nhìn đao thép trong tay.
“Võ tăng Phật môn?” Gã mọi rợ Thanh Nhan bộ cầm đao thép gãy, trong thanh âm mang theo một tia run rẩy.
Vương phi ngẩng đầu, trong thị giác của nàng, nhìn thấy là một cái đầu vô lại (thanh bì đầu), không đúng, là da đầu vàng.
Hắn, hắn không có tóc sao... Trong nháy mắt này, rất nhiều nghi hoặc trên hành trình được giải đáp, hắn chưa bao giờ tháo mũ lông chồn trên đầu.
Mặc kệ là ăn cơm, ngủ, hay là tắm rửa.
Một sự kiện hắn thường thường làm, chính là vững một tay (nâng tay ấn mũ lông chồn).
“Đáp sai rồi, trừng phạt là cái chết.” Hứa Thất An trầm mặt, vươn cánh tay phải, bóp chặt cổ tên mọi rợ Thanh Nhan bộ.
Trong ánh mắt gã man tử tràn ngập sợ hãi, bộ mặt vặn vẹo, trong lúc ra sức giãy dụa bị bóp nát cổ.
Toàn bộ giãy dụa nháy mắt dừng lại, tay chân vô lực rủ xuống.
“Võ tăng Phật môn!” Hai gã man tử vây công mật thám áo bào đen thấy đồng bạn tử vong, yếu ớt như một cây cỏ.
Giờ khắc này, bọn họ nhớ tới sợ hãi từng bị Phật môn chi phối, nhớ tới năm đó trong chiến dịch Sơn Hải quan, tộc nhân như ngọn cỏ bị thu gặt sinh mệnh.
Võ tăng Phật môn? Không đúng, võ tăng sẽ không mặc quần áo như vậy, trong lời hắn vừa rồi nói, mang theo khẩu âm Trung Nguyên nồng đậm... Mật thám áo bào đen giật mình, theo bản năng triển khai phân tích, lấy ra tình báo hữu dụng.
“Chạy!”
Hai tên man tử ăn ý xoay người, một người hướng Bắc, một người hướng Nam, hướng phía khác nhau chạy trốn.
“Ngươi ở lại nơi này đừng nhúc nhích, ta giết người xong trở về đón ngươi.”
Hứa Thất An quay đầu, dặn dò một tiếng, tiếp theo, hắn phát hiện ánh mắt vương phi nhìn chằm chằm đầu não mình.
Ta cảm giác bị mạo phạm... Hắn nói thầm một tiếng, hóa thành một tàn ảnh màu vàng truy kích, mang hai tên Man tộc đánh chết, sau đó mang theo thi thể bọn họ quay về.
Lúc này, tên thám tử áo bào đen kia chưa đi, ở xa xa quan sát.
Thấy thế, Hứa Thất An nương khe hở xử lý thi thể, lặng lẽ từ trong lòng kẹp ra một trang giấy, dùng khí cơ dẫn cháy, nháy mắt mở ra Vọng Khí Thuật, hắn nhắm mắt, không để hào quang tràn ra, kinh động thám tử áo bào đen.
“Đa tạ các hạ ra tay cứu giúp, không biết các hạ là đệ tử dưới trướng vị trưởng lão nào của Phật môn?” Thám tử áo bào đen chủ động tới gần, mở lời thăm dò.
Thấy Hứa Thất An không đáp, hắn vội vàng bổ sung nói: “Mới vừa rồi hình thức khẩn trương, bất đắc dĩ, còn xin cao tăng thứ lỗi.”
Một câu “bất đắc dĩ” liền thoải mái bỏ qua sao, ta nếu là người thường, bây giờ sọ não đã hai nửa... Hứa Thất An nâng tay, đi thẳng vào vấn đề bày tỏ thân phận:
“Bản quan Hứa Thất An, phụng chỉ tới vùng đất phía Bắc, tra vụ án tàn sát ba ngàn dặm.”
Thám tử áo bào đen sắc mặt cứng đờ, dưới mặt nạ, ánh mắt trở nên phức tạp.
Thật đúng là Hứa Thất An? !
Hắn vừa rồi từng có ý niệm chợt lóe đoán, bởi vì căn cứ tình báo biểu hiện, Hứa Thất An ở trong đấu pháp Phật môn đạt được thần công Kim Cương Bất Bại.
Người này có khẩu âm Trung Nguyên, ăn mặc lại không giống người trong Phật môn, vô cùng có khả năng là quan chủ sự Hứa Thất An bọn hắn vẫn luôn âm thầm tìm kiếm.
Suy nghĩ ùn ùn tràn ra, ánh mắt hắn dừng ở trên thân nữ nhân nhan sắc bình thường, xuất phát từ tố chất nghề nghiệp mật thám, theo bản năng bắt đầu phán đoán đối với thân phận nàng.
Hắn quả nhiên một mình Bắc thượng tra án, nhưng vì sao bên cạnh phải dẫn theo một nữ nhân?
Cứu trên đường? Nếu là như vậy, không nên mang theo trên người, như vậy đã không lợi cho tra án, lại không thể cam đoan an toàn cho nữ tử.
Là, là vương phi? !
Trong đầu thám tử áo bào đen chợt có tia sáng lóe lên, hiện lên phán đoán lớn mật này.
Căn cứ thượng cấp truyền về tình báo, cử động ứng đối của Chử Tương Long trước khi thoát đi, chứng minh vương phi có dịch dung, cùng với mang theo pháp khí che chắn khí tức.
Hứa Thất An ở sau khi bị tập kích, thoát ly sứ đoàn, sau đó làm cái gì, không ai biết được.
Gần đây phong tỏa biên cảnh, lại trước sau chưa tra xét được hành tung của bốn cao thủ Man tộc.
Khi suy nghĩ miên man, hắn nghe thấy Hứa Thất An nói: “Cô ta chính là vương phi của các ngươi.”
Vương phi trợn to mắt đẹp, cắn môi, có chút thất vọng cùng bi thương nhìn Hứa Thất An.
Hắn cứ như vậy mang mình bán đi...
Thế, thế mà cứ như vậy thừa nhận... Thật là vương phi... Trong lòng thám tử áo bào đen dâng lên kích động không gì sánh kịp.
Vương phi tìm được rồi, hắn tìm được rồi, hắn sắp lập công lao to lớn rồi.
Tuy không biết hắn như thế nào cứu về vương phi, nhưng có một điểm có thể khẳng định, hắn cứu vương phi lại lựa chọn đi một mình, mục đích là dùng vương phi để áp chế Hoài Vương điện hạ... Thám tử áo bào đen hít sâu một hơi, thích hợp biểu lộ ra ngạc nhiên lẫn vui mừng cùng cảm kích, cười nói:
“Đa tạ Hứa đại nhân tìm về vương phi, Hoài Vương điện hạ nhất định hậu tạ.”
“Vậy ta liền không khách khí nữa.” Hứa Thất An cười nói: “Hỏi ngươi mấy vấn đề, trả lời theo sự thật, vương phi liền giao cho ngươi.”
Vương phi lui lại mấy bước, rời xa hai nam nhân, nàng mím môi, trong mắt chảy ra bi thương.
... Thám tử áo bào đen im lặng vài giây, nói: “Hứa đại nhân mời nói.”
“Tàn sát ba ngàn dặm là chuyện thế nào?”
“Tàn sát ba ngàn dặm?” Nam tử áo bào đen lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mờ mịt nói:
“Ta cũng không biết cái gì tàn sát ba ngàn dặm, không bằng như vậy, Hứa đại nhân theo ta cùng nhau tới quân doanh, trước an trí vương phi, sau đó cần trợ giúp cái gì, ngài cứ mở miệng. Chúng ta nhất định toàn lực phối hợp.”
Hứa Thất An bình tĩnh nhìn hắn, tựa cười mà không cười: “Trở về quân doanh, ta chính là thịt cá trên thớt, đúng không?”
Thám tử áo bào đen khẽ biến sắc, ngạc nhiên nói: “Hứa đại nhân sao lại nói vậy, ngài chính là quan chủ sự bệ hạ khâm điểm, ty chức hận không thể mang ngài đưa lên mà thờ.”
Hắn cường điệu thân phận Hứa Thất An, muốn lấy việc này lầm đường, chế tạo một loại ảo giác “mệnh quan triều đình không ai dám hại”.
Hứa Thất An thở dài, chỉ chỉ hai mắt của mình: “Nhưng ngươi một câu nói thật cũng không có, Vọng Khí Thuật của ta thấy hết trong mắt.”
Trong lòng thám tử áo bào đen rùng mình, trực giác đối với nguy hiểm của võ giả khiến hắn theo bản năng lui về phía sau, thuận thế chém ra nhuyễn kiếm.
Ngay sau đó, cổ hắn bị Hứa Thất An bóp chặt.