TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 546: Ám tử (2)

Hai người tới trước một gian phòng, bên trong truyền đến tiếng nam nữ làm việc, tiếng giường “kẽo kẹt”.

Hứa Thất An một cước đá văng cửa phòng, kinh động nam nữ trong phòng, chỉ thấy trên giường, một nam nhân trung niên mập mạp, đè ở trên người một nữ tử diễm lệ.

Nam tử sắc mặt hoảng sợ nhìn về phía cửa, tiếp đó một bộ dáng cuồng nộ muốn giết người, quát to: “Cút ra ngoài.”

Trái lại nữ tử diễm lệ kia, nhìn thấy người trẻ tuổi tuấn mỹ vô cùng, mắt chợt sáng ngời.

Đừng tức giận mà... Được rồi, loại chuyện này, là nam nhân đều sẽ giận dữ. Hứa Thất An đi nhanh lên, bày ra tư thế công tử ăn chơi tranh giành người tình, mang nam nhân từ trên giường xách xuống, đánh đau một trận.

“Huynh đệ, huynh đệ, có chuyện từ từ nói...”

Nam nhân trúng hai quyền một cước, phát hiện đối phương khí lực lớn đến mức dọa người, liền biết mình không phải đối thủ, quyết đoán cầu xin tha thứ nhận là nhát gan.

“Mặc quần áo, lăn ra ngoài.” Hứa Thất An hùng hổ nói.

Nam nhân vội vàng mặc áo quần áo trong, sau đó nắm lên áo ngoài cùng quần, hoảng hốt bỏ chạy.

Tú bà đứng ở cửa phòng, hướng Thải Nhi trên giường ném tới ánh mắt chất vấn, người sau khẽ lắc đầu.

Nàng cũng không biết nam tử tuấn mỹ này.

Tú bà cũng lười quản nhiều, trên mặt nặn ra nụ cười, nói: “Không quấy rầy hai vị cùng vượt đêm xuân, Thải Nhi, hầu hạ khách nhân cho tốt.”

Dứt lời, đóng lại cửa phòng.

Hứa Thất An ngồi xuống ở bên bàn tròn, thính lực phóng đại, nghe tiếng bước chân tú bà đi xa, sau đó là tiếng giẫm cầu thang bằng gỗ...

Thải Nhi ngồi dậy, lõa lồ ra thân trên trắng nõn, khuôn mặt còn ửng đỏ, cười tủm tỉm nói: “Tiểu tướng công, còn chờ cái gì, ta ở trên giường chờ sốt ruột rồi.”

Cùng lúc nói chuyện, nàng đánh giá nam tử xa lạ tuấn mỹ này.

Với nàng mà nói, nam nhân trên người từ một lão nam nhân bụng béo, đổi thành một anh chàng tuấn tú bề ngoài đỉnh cấp, đây là chuyện tốt cái bánh từ trên trời rơi xuống.

Đã xác nhận quanh mình không có khác thường, Hứa Thất An nhìn chằm chằm Thải Nhi, thản nhiên nói: “Thanh y thị tòng (người hầu áo xanh).”

Bốn chữ đơn giản, xác nhận nữ tử trên giường sắc mặt biến đổi hẳn, hoảng hốt hất chăn xuống giường, quỳ rạp xuống đất, thấp giọng nói: “Bách tử vô hối (chết trăm lần không hối hận).”

Ám hiệu không sai... Tranh chân dung cũng đúng... Hứa Thất An gật đầu, trầm giọng nói: “Mặc quần áo, bản quan có chuyện hỏi ngươi.”

Thải Nhi thu liễm vẻ quyến rũ, nhặt lên váy lụa trên mặt đất khoác ở trên người, tiếp theo bắt đầu mặc đồ lót, không bao lâu, đã ăn mặc chỉnh tề.

Vị Thải Nhi này ở mặt ngoài là nữ tử phong trần, thực ra là cơ sở ngầm của Đả Canh Nhân uyển chuyển thi lễ, chăm chú nhìn Hứa Thất An, nói: “Đại nhân, ta có thể xem yêu bài (lệnh bài đeo bên hông) của ngài không?”

“Có thể.”

Hứa Thất An mang yêu bài thuộc về riêng hắn lấy ra, đặt lên bàn, yêu bài mạ bạc, mặt trái là hoa văn chống làm giả của Đả Canh Nhân, mặt trước có khắc một chữ “Hứa”.

Thải Nhi mím môi, mang tầm mắt từ yêu bài chuyển đến trên người Hứa Thất An, dùng một loại ánh mắt sùng bái nhìn hắn, hỏi: “Ngài, ngài chính là Hứa Thất An Hứa Ngân la?”

Hứa Thất An cười: “Ngươi biết ta?”

“Đương nhiên biết, nếu ngay cả nha môn xuất hiện một vị thiếu niên thiên tài như ngài mà không biết, vậy bản lãnh sưu tập tình báo của ta cũng quá thấp rồi.”

Thải Nhi sắc mặt hưng phấn, nói: “Mọi thứ về ngài ta đều biết, ngài là thi khôi Đại Phụng, xử án như thần, năm kinh sát, kinh thành bấp bênh, tất cả dựa vào ngài ngăn cơn sóng dữ, lúc này mới bình ổn sóng gió.

“Ta còn biết ở kinh thành khuất nhục La Hán Phật môn; cùng với ngài lúc ở Vân Châu, một mình cản mấy vạn phản quân, uy danh hiển hách...”

Nụ cười của Hứa Thất An cứng đờ.

Thật là, rốt cuộc là ai đang thổi ta? Cũng đã truyền tới vùng đất phía Bắc rồi sao, ở trong mắt cao thủ thật sự hiểu chuyện, ta đã hoàn toàn trở thành trò cười rồi nhỉ?

“Khụ khụ!”

Hắn ho khan một tiếng, nói: “Đừng nói nhảm nữa, ta hỏi ngươi, vùng đất phía Bắc gần đây như thế nào, có xảy ra chiến tranh quy mô lớn hay không?”

Thải Nhi lắc đầu: “Man tộc tuy có xâm phạm biên quan, nhưng đều là nhóm nhỏ kỵ binh cướp bóc, cướp Đông một lúc, cướp Tây một lúc. Nếu có chiến tranh quy mô lớn, dân chúng sẽ chạy về hướng Nam, vậy nhất định đi ngang qua huyện Tam Hoàng, ta không thể không biết.”

Hứa Thất An gật đầu, lại hỏi: “Các nơi có hiện tượng gì kỳ lạ không, ví dụ như, đột nhiên có dân cư mất tích quy mô lớn.”

Thải Nhi cau mày, tự hỏi một lát, nói: “Ta chưa sưu tập được tình báo tương ứng... Nhưng, trải qua ngài nhắc nhở, ta lại nhớ tới một sự kiện, rất cổ quái.”

Hứa Thất An nhướng mày lên, vội vàng truy hỏi: “Chuyện gì?”

“Thời gian trước, ta từng tiếp đãi một vị khách, là một lão gia có được đội buôn của mình, hắn quanh năm buôn bán hàng hóa ở các nơi của Sở Châu. Lần đó uống rượu nhiều, hắn càu nhàu, quận Tây Khẩu cùng với ba huyện dưới trướng, không biết vì sao lại bị quan binh phong tỏa, chặn hết đường cái.

“Còn hại hắn một chuyến tay không, một đường người ngựa ăn uống, lỗ mấy trăm lượng bạc.”

Đầu ngón tay Hứa Thất An gõ gõ mặt bàn, “Quận Tây Khẩu ở đâu?”

Thải Nhi thi lễ nói: “Ngài chờ.”

Nàng từ dưới giường lôi thùng ra, tầng dưới chót là một tấm bản đồ phong thuỷ, lấy ra, trải ra ở trên bàn, chỉ vào nơi nào đó nói: “Nơi này là quận Tây Khẩu.”

Quận Tây Khẩu ở tận cùng phía tây Sở Châu, giáp với địa bàn Phật quốc Tây Vực, qua quận Tây Khẩu chính là địa giới Tây Vực, cho nên được đặt tên.

Quận Tây Khẩu không giáp giới với phương Bắc.

“Chiến tranh không có khả năng đánh tới bên đó nhỉ, trừ phi mọi rợ phương Bắc đi đường vòng, nhưng Tây Vực Phật quốc sẽ không cho mượn đường... Nếu như vậy, vì sao phải phong tỏa quận Tây Khẩu?”

Một phán đoán lớn mật hiện lên trong lòng Hứa Thất An.

Hắn không biểu hiện gì cả gật đầu, nói: “Ngươi còn có cái gì muốn bổ sung?”

Thải Nhi nói: “Bên ngoài không biết, nhưng lực lượng phòng vệ huyện Tam Hoàng trái lại tăng cường không ít, trước kia ra vào không cần lộ dẫn, nhưng bây giờ lại tra cực kỳ nghiêm khắc.”

Hứa Thất An cười: “Có phải chuyện vài ngày gần đây hay không?”

Ai ngờ Thải Nhi lắc đầu, nói: “Một tháng trước đã như vậy.”

Nghe vậy, lông mày Hứa Thất An nhất thời nhíu lại.