TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 521: Mai phục (1)

Đối với phỏng đoán này, Hứa Thất An đã bất ngờ, lại không ngoài ý muốn.

Bất ngờ là, hắn luôn cho rằng Trấn Bắc vương phi là bình hoa số một chữ Thiên của Đại Phụng, trên bản chất vẫn là một nữ lưu, không nên liên lụy đến trong sự kiện cơ mật gì.

Không ngoài ý muốn, là phát hiện Chử Tương Long mang theo nữ quyến, hơn nữa sau khi từ trong miệng Dương Nghiên biết được vương phi đi theo, hắn đã có chuẩn bị tư tưởng.

“Đã có thể có nguy hiểm, vậy thì phải thi thố ứng đối, cẩn thận là trên hết... Ừm, bây giờ không vội, ta bận việc của mình...”

Hứa Thất An xách túi, mang tám khối ngọc Hoàng Du bày ở trên bàn, sau đó lấy ra đao khắc chuẩn bị sẵn, bắt đầu tạo hình.

...

Sau khi no, bà dì nằm ở trên giường nghỉ một lát, giấc ngủ không sâu, rất nhanh đã bị tiếng hò hét ồn ào trên bến tàu đánh thức.

Nàng có chút tức giận đấm gối đầu vài cái, đứng dậy đi đến bên bàn, thu thập bát đũa, thả lại hộp thức ăn, mang theo nó rời phòng.

Theo cầu thang đi xuống, đến tầng thứ hai, nàng theo hành lang mà đi, nhìn trái ngó phải đối với phòng hai bên, nơi này là khu vực Đả Canh Nhân cùng tam ti quan viên ở lại.

Nàng không quá rõ Hứa Thất An ở phòng nào, cũng may rất nhanh, nàng như nguyện tìm được phòng của Hứa Ninh Yến háo sắc. Bởi vì cửa phòng mở rộng.

Sau khi từ Vân Châu trở về, nam nhân trẻ tuổi bề ngoài trở nên đặc biệt tinh xảo kia ngồi ở bên cạnh bàn, điêu khắc mấy khối ngọc Hoàng Du.

“Cốc cốc.”

Nàng gõ gõ cửa phòng, chờ hắn ngẩng đầu nhìn, cau mày nói: “Hộp thức ăn trả cho ngươi, đa, đa tạ...”

Tựa như không giỏi nói lời cảm tạ loại chuyện này, khi nói chuyện, vẻ mặt đặc biệt nhăn nhó.

“Đặt sau cửa đi.”

Hứa Thất An thản nhiên đáp lại, cúi đầu, tiếp tục công việc của mình.

Bà dì tiến vào phòng, nhẹ nhàng buông hộp thức ăn xuống, nhìn thoáng qua mặt bàn, nơi đó bày vài món đồ chơi tạo hình sẵn, phân biệt là kiếm nhỏ, bánh bao ngọc 2 cái, bùa hộ mệnh tám cạnh, con dấu, ngọc bội.

Nàng rất có hứng thú hỏi: “Ngươi điêu khắc những vật này làm chi? Đao công còn rất khó coi.”

Nói xong, tự mình cười lên khanh khách.

“Tặng nữ tử.” Hứa Thất An nói.

Tặng nữ tử... Bà dì nhìn chằm chằm vật trên bàn, nụ cười dần dần biến mất.

“Ta mỗi lần rời kinh, đều sẽ gửi một ít đặc sản địa phương cho nữ tử thích ta, lại viết một phong thư, cái này đã không tốn bao nhiêu bạc, lại có thể lấy lòng các nàng, khiến các nàng càng thích ta hơn.”

Hứa Thất An nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giảng kinh nghiệm nuôi cá của mình.

... Bà dì bị chọc tức, ánh mắt nhìn Hứa Thất An, tựa như đang nhìn cặn bã nhân gian, cười lạnh nói: “Quả nhiên là nam nhân thối.”

Hứa Thất An đả kích nói: “Đáng tiếc không có phần của ngươi.”

Bà dì cười nhạo nói: “Ai thèm chứ?”

Nổi giận đùng đùng rời khỏi.

Không bao lâu, toàn bộ ngọc đều điêu khắc xong, Hứa Thất An giao cho chúng nó linh hồn.

Hắn trước mang “kiếm nhỏ” thu vào mảnh vỡ Địa Thư, cái này không cần gửi, bởi vì là tặng cho Lý Diệu Chân, đợi tới phương Bắc gặp nhau, Hứa Thất An lại tặng cho nàng.

Hứa Thất An trải ra giấy viết thư chuẩn bị sẵn, cầm bút mực tới, nâng bút viết:

“Rời kinh thành năm ngày, đã tới quận Hoàng Du, nơi đây có ngọc Hoàng Du đặc sản, ngọc này tính chất mềm mại, cảm giác tay ấm áp, ta rất yêu thích, chỉ không có phôi thô, điêu khắc cho điện hạ một con dấu.

Con dấu có chữ viết, viết: nhĩ niêm hoa nhất tiếu, lạc hà mạn thiên.”

(nàng cầm hoa cười một cái, hoa rơi đầy trời)

Đây là viết cho Hoài Khánh, hắn mang con dấu cùng nhau nhét vào phong thư.

Phong thư thứ hai là viết cho Phiếu Phiếu:

“Rời kinh năm ngày, đã tới quận Hoàng Du, nơi đây có ngọc Hoàng Du đặc sản, ngọc này tính chất mềm mại, chạm tay ấm áp, ta rất yêu thích, liền không có phôi thô, điêu khắc cho điện hạ một cái ngọc bội.

“Ta là người tục khí từ đầu tới chân, gặp núi là núi, gặp biển là biển, gặp hoa là hoa. Chỉ có gặp ngươi, trong đầu chỉ có bốn chữ: tam sinh tam thế (ba đời ba kiếp).”

Hắn mang ngọc bội bỏ vào phong thư.

Phong thư thứ ba cùng phong thư thứ bốn, viết cho Thải Vi cùng Lệ Na, nội dung không có khác biệt:

“Rời kinh năm ngày, đã tới quận Hoàng Du... Trên đời mỹ vị ngàn ngàn vạn, nghe nói ở quốc gia xa xôi nào đó không thể đến, có một loại mỹ vị nhân gian tên là “Hồ Kiến Nhân”, về sau có cơ hội, muốn mang ngươi đi tìm xem, tìm khắp chân trời góc biển.”

Hắn mang bánh bao chạm ngọc nhét vào phong thư.

Phong thư thứ năm viết cho Chung Ly:

“Rời kinh năm ngày, đã tới quận Hoàng Du... Trong những ngày ta không ở kinh thành, cứ ở lại dưới lòng đất Ty Thiên Giám. Chúng ta phải tin tưởng, ngày tháng cực khổ sẽ qua đi, chịu chút khổ nữa, chịu chút tội nữa, tất cả đều sẽ từ trong cực khổ nở hoa.

“Về sau làm tiểu công cử của ta, chỉ ăn XXX không chịu khổ.”

Hắn mang bùa hộ mệnh tám cạnh bỏ vào.

Sau đó là thư của Linh Nguyệt cùng Phù Hương, cùng với vật của các nàng.

Phong thư thứ sáu viết cho Linh Nguyệt.

“Rời kinh năm ngày, đã tới quận Hoàng Du... Vi huynh một đường bình an, chỉ là có chút nhớ nhà, nhớ muội tử dịu dàng dễ thân trong nhà. Chờ đại ca lần này trở về, lại kiếm chút trang sức cho muội. Trong lòng đại ca, Linh Nguyệt muội muội là đặc thù nhất, không ai có thể thay thế được.”

Phong thư thứ bảy viết cho Phù Hương.

“Quên vị đại nho nào từng nói, cuộc đời được một tri kỷ, cuộc đời này không uổng. Phù Hương cô nương chính là hồng nhan tri kỷ của ta, hy vọng tình cảm chúng ta thiên trường địa cửu, so với hoàng kim còn lâu dài hơn...”

Xin cho ta chơi miễn phí đến thiên trường địa cửu...

Mỗi một con cá, đều phải có lơi gửi gắm khác nhau. Cần thể hiện ra đầy đủ quan tâm cùng coi trọng đối với các nàng, để các nàng cảm thấy mình là quan trọng nhất, quả quyết không thể qua loa cho xong.

Đây là tu dưỡng cá nhân của một vị Hải Vương.

Làm xong tất cả cái này, Hứa Thất An như trút được gánh nặng duỗi cái lưng mỏi, nhìn bảy phong thư trên bàn, cảm thấy thỏa mãn từ đáy lòng.

Lần trước ở biên giới Thanh Châu, hắn cũng từng viết bảy phong thư, trong đó hai phong là Nhị thúc cùng thẩm thẩm thật giả lẫn lộn. Mà bây giờ, chỉ là nữ hài tử, đã có bảy phong thư, lại thêm Lý Diệu Chân, vậy là tám phong thư.

Hứa Thất An vì sự nghiệp ao cá của mình phát triển mà vui sướng.

...