TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 517: Rút đao (2)

“Tướng quân!”

Vệ đội của Chử Tương Long giận tím mặt, đồng loạt tràn tới, nắm quân trượng, nhắm vào Hứa Thất An.

Chỉ cần Chử Tương Long ra lệnh một tiếng, bọn họ liền đi lên chế phục tiểu tử cuồng vọng này.

“Hứa đại nhân!”

Trăm tên cấm quân đồng thời trào tới, vây quanh Hứa Thất An, vẻ mặt sát khí lạnh lẽo giằng co cùng vệ đội của Chử Tương Long.

Bọn họ lập trường phi thường rõ ràng, tuy cấm quân cùng Ngân la là nha môn khác nhau, không can thiệp chuyện của nhau, nhưng Hứa Thất An bây giờ là quan chủ sự, thủ lĩnh tối cao của sứ đoàn.

Hơn nữa, chỉ bằng đoạn lời đó của hắn vừa rồi, đã làm mình liều mạng vì hắn.

“Tất cả dừng tay!”

Tiếng quát từ khoang thuyền truyền đến, vài tên quan viên nghe tin mà đến bước nhanh đi ra.

Hai gã ngự sử của Đô Sát viện, tổng bộ đầu của Hình bộ, tự thừa của Đại Lý tự, phía sau bọn họ là thị vệ, bộ khoái của mình.

Hai gã ngự sử vừa lên đã ba phải, giọng vội vàng nói: “Có chuyện từ từ nói, hai vị đại nhân cần gì động thủ?”

Đại Lý tự thừa nhìn vách tường vỡ ra, cùng với Hứa Thất An hiện ra kim thân, giọng điệu kỳ quái nói:

“Hứa đại nhân thân thủ tốt, thân thần công này, chỉ sợ người cả thuyền cộng lại, cũng không phải đối thủ của ngài.”

“Các ngươi đến vừa lúc.”

Chử Tương Long hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Thất An, mang chuyện vừa rồi nói một lần, chỉ vào Hứa Thất An nói:

“Chuyện binh sĩ chỉ là cái cớ hắn gây chuyện, mục đích thật sự là trả thù bản tướng quân, mấy vị đại nhân cảm thấy việc này nên xử lý ra sao?”

Đại Lý tự thừa nói ngay: “Trên thuyền có nữ quyến, binh sĩ không nên đi lên sàn tàu. Bản quan cảm thấy, mệnh lệnh của Chử tướng quân hợp tình hợp lý.”

Bộ đầu Hình bộ thản nhiên nói: “Lấy ý kiến của ta, Hứa đại nhân không ngại chịu nhận lỗi, cấm quân quay về khoang đáy, không thể ra ngoài. Việc này bỏ qua từ đây. Chúng ta lần này đi về phương Bắc, nên đoàn kết.”

Hai vị ngự sử của Đô Sát viện đồng ý.

Cách nghĩ của quan viên tam ti rất đơn giản, đầu tiên, bản thân bọn họ đã không thích Hứa Thất An, kẻ này từng có khúc mắc với cả Hình bộ, Đại Lý tự, Đô Sát viện.

Tiếp theo, lần này đi về phương Bắc, tạo quan hệ tốt với phó tướng của Trấn Bắc vương, là rất cần thiết.

Động tĩnh trên sàn tàu, đã kinh động vương phi uống trà trong phòng, nàng nghe tiếng mà ra, thấy trên hành lang đi thông sàn tàu tụ tập một đám tỳ nữ của vương phủ.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nàng nhíu nhíu mày, theo thói quen hỏi.

Các tỳ nữ quay đầu, nhìn nàng một cái, có chút không thích lão tỳ nữ lạ mặt này giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến, cộc lốc nói:

“Chử tướng quân cùng Hứa Ngân la xảy ra xung đột, thiếu chút nữa đánh nhau rồi.”

“Hình như là bởi Chử tướng quân không cho phép thị vệ khoang đáy lên sàn tàu, Hứa Ngân la không đồng ý, lúc này mới có mâu thuẫn.”

“Hừ, Hứa Ngân la này thật không biết điều, thế mà lại dám động thủ với Chử tướng quân, hắn là phó tướng của Hoài Vương chúng ta. Bây giờ mấy vị đại nhân đều đứng về bên Chử phó tướng, yêu cầu hắn xin lỗi đó.”

“Ta tuy rất ngưỡng mộ Hứa Ngân la, nhưng lần này là hắn không đúng, bọn lính đầu to này thối hoắc, chướng mắt bao nhiêu chứ. Chúng ta về sau cũng không tiện đi sàn tàu hóng gió nữa.”

Vương phi ý đồ chen đám tỳ nữ ra, không ngờ bọn nha đầu ngày thường đối với nàng rất cung kính, không những không nhường đường, ngược lại hợp lý mang nàng cản lại.

Trong lòng vương phi tức giận, nhìn không thấy cảnh tượng trên sàn tàu, cũng may lúc này các tỳ nữ im lặng, nàng nghe thấy tiếng Hứa Thất An cười lạnh:

“Xin lỗi? Ta là quan chủ sự bệ hạ khâm điểm, trên thuyền này, ta định đoạt.”

Đại Lý tự thừa phản bác: “Ngươi là quan chủ sự không giả, nhưng trong sứ đoàn lại không phải định đoạt, nếu không, cần chúng ta làm gì?”

Bộ đầu Hình bộ gật đầu: “Ý chỉ của bệ hạ là, tam ti cùng Đả Canh Nhân hợp tác phá án, Hứa đại nhân muốn một mình quyết định hết, vậy thứ lỗi bản quan không thể tán đồng.”

Hai gã ngự sử đồng ý lời của bộ đầu Hình bộ cùng Đại Lý tự thừa.

Lập tức, áp lực liền ở hết Hứa Thất An bên này.

Cho dù hắn quật cường không chịu nhận sai, nhưng trước mặt mọi người, bị quan viên đi cùng xa lánh, uy tín cũng mất hết rồi... Vương phi sâu sắc bắt giữ được ý đồ của đám quan viên.

Nàng không cho rằng nam nhân ở trong đấu pháp oai phong một cõi này sẽ chịu thua, nhưng tình huống trước mắt như vậy, chịu thua hay không, thật ra không quan trọng.

Mọi người ở đây đều nhìn ra được, quan chủ sự Hứa Ngân la không được lòng người, quan viên đi cùng xa lánh hắn, chèn ép hắn.

Quan niệm cố hữu như vậy một khi hình thành, uy nghiêm của quan chủ sự sẽ xuống dốc không phanh, trong đội ngũ sẽ không ai phục hắn nữa, cho dù mặt ngoài cung kính, trong lòng cũng sẽ khinh thường.

“Nếu là Hoài Vương, thì tuyệt đối sẽ không gặp loại tình huống này, ít nhất ta chưa bao giờ thấy Hoài Vương gặp tình cảnh xấu hổ tương tự.” Vương phi nghĩ.

Không biết vì sao, nàng luôn theo bản năng lấy Hoài Vương đi so sánh với người trẻ tuổi kia trên sàn tàu.

Sau khi so sánh, phát hiện tình huống hai người không thể quơ đũa cả nắm, dù sao Hoài Vương là thân vương, là tam phẩm võ giả, Hứa Ninh Yến còn xa mới có thể so sánh.

Vì thế, vương phi lại ở trong lòng nói thầm: hắn sẽ làm như thế nào?

Hẳn là sẽ không chịu thua nhỉ... Vậy ta cũng không xem trọng hắn nữa... Không đúng, nếu hắn chịu thua, ta liền có thóp để trào phúng hắn... Nàng nghĩ, tiếp theo, liền nghe thấy tiếng quát của Hứa Thất An:

“Các tướng sĩ nghe lệnh, bản quan thân là quan chủ sự, phụng thánh chỉ tới vùng đất phía Bắc tra án, sự tình liên quan trọng đại, vì phòng ngừa có người để lộ bí mật, quấy rối, bây giờ muốn đuổi đám người không liên quan, Chử Tương Long và thủ hạ của hắn.”

Tại đây, chỉ có bốn Ngân la, tám Đồng la rút ra binh khí, ủng hộ Hứa Thất An.

Trăm tên cấm quân trên sàn tàu không nói một tiếng, tựa như không dám xen vào.

Trường hợp yên lặng vài giây, một vị binh sĩ lặng lẽ quay trở về khoang đáy.

Sau đó là một người hai người ba người... Càng lúc càng nhiều binh sĩ cúi đầu, rời khỏi sàn tàu, quay về khoang đáy.

Không bao lâu, sàn tàu trống trơn.

“Xì!”

Tiếng cười nhạo khinh thường của Chử Tương Long tỏ ra đặc biệt chói tai.

Đại Lý tự thừa vẻ mặt chế nhạo, vui sướng khi người gặp họa.

Khóe miệng bộ đầu Hình bộ cong lên, hai tay khoanh trước ngực, dựa vào vách khoang thuyền, bày ra tư thái xem kịch.

Hai ngự sử của Đô Sát viện bất đắc dĩ lắc đầu.

Đột nhiên, tiếng bước chân đạp cầu thang hỗn loạn truyền đến, “bịch bịch bịch” luyện thành một mảng.

Trăm tên cấm quân đi mà quay lại, khác với vừa rồi là, bô trong tay bọn họ đổi thành đao quân đội tiêu chuẩn.

Bọn họ là về khoang đáy lấy vũ khí.

Trần Kiêu đè đao quân đội, đi đến bên cạnh Hứa Thất An, trầm giọng nói: “Rút đao!”

“Keng...”

Tiếng rút đao vang thành một mảng, trăm tên sĩ tốt đồng loạt rút đao, chỉ đám người Chử Tương Long phía xa.

“Ngươi, các ngươi muốn tạo phản sao?” Đại Lý tự thừa khẽ biến sắc, phẫn nộ quát.

Trần Kiêu im lặng, liếm liếm môi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đại Lý tự thừa, sau đó lại nhìn thoáng qua Hứa Thất An, tựa như chỉ cần Hứa Ngân la ra lệnh một tiếng, hắn liền dám lên trước chém tên quan văn dong dài này.

Trong lòng Đại Lý tự thừa phát lạnh, theo bản năng lui về phía sau vài bước, không dám thò đầu nữa.

Bộ đầu Hình bộ từ dựa vào vách tường, đổi thành thẳng sống lưng, sắc mặt từ trêu tức biến thành nghiêm túc, hắn lặng lẽ nắm chặt đao trong tay, như đối mặt đại địch.

Thân là võ phu hắn từ trong mắt những cấm quân này thấy được ý chí cứng cỏi, khi vung cương đao, tuyệt đối sẽ không do dự.

Cái trán Chử Tương Long gân xanh giận dữ giật giật, hắn vẫn như cũ không tin mình thân là phó tướng Trấn Bắc vương, sẽ gặp đãi ngộ như vậy. Đám binh sĩ cấp thấp này, thế mà dám rút đao đối với mình.

“Dương Nghiên!”

Chử Tương Long gầm nhẹ: “Đả Canh Nhân các ngươi muốn tạo phản sao, bản tướng quân đi cùng sứ đoàn, là khẩu dụ của bệ hạ.”

“Ồn ào!” Tiếng Dương Nghiên từ trong khoang thuyền truyền ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Ta không biết chuyện này.”

“Ngươi...”

Sắc mặt Chử Tương Long nhất thời tái đi, vẻ mặt hắn biến ảo mấy phen, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi muốn như thế nào?”

Hứa Thất An nghênh đón ánh mặt trời, sắc mặt kiệt ngạo, nói: “Ba việc, một, quyết định của ta vừa rồi như cũ, các binh sĩ mỗi ngày có ba canh giờ thời gian tự do. Hai, nhớ thân phận của ta, trong sứ đoàn không có chỗ cho ngươi nói chuyện.

“Có vấn đề không?”

Chử Tương Long trầm mặt, chậm rãi gật đầu.

Hứa Thất An xách đao đi qua, cười lạnh nói: “Thứ ba, xin lỗi lão tử.”

Trong phút chốc, sắc mặt Chử Tương Long hơi vặn vẹo, thái dương lồi lên gân xanh, cơ má co rúm.

Nhưng cuối cùng vẫn chịu thua, thấp giọng nói: “Hứa, Hứa đại nhân, đại nhân có đại lượng, đừng chấp nhặt với ta.”

Hứa Thất An hắc một tiếng: “Hiểu chuyện.”

Phía sau, trăm tên cấm quân nhếch môi, lộ ra nụ cười chất phác.