TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 513: Đi về phương bắc (2)

Hai người lập tức ra khỏi thành, một người cưỡi ngựa rong ruổi, một người đạp kiếm phi hành.

Đến Thanh Vân sơn, Hứa Thất An bái kiến ba vị đại nho, hắn vẻ mặt xấu hổ nói: “Ai da, học sinh gần đây sáng tạo khô kiệt, như thế nào cũng nghĩ không ra thơ hay, các vị lão sư thứ tội.”

Ba vị đại nho mặc nho sam đội nho quan bình tĩnh nhìn hắn: “Không sao, có việc gì?”

Hứa Thất An ho khan một tiếng, dày da mặt nói: “Sách pháp thuật Lý sư cùng Trương sư tặng cho ta, đã tiêu hao hơn phân nửa, cho nên...”

Lý Mộ Bạch cùng Trương Thận tặng hắn “sách ma pháp”, phần lớn đều là một ít pháp thuật cấp thấp, trong đó lấy Vọng Khí Thuật của Ty Thiên Giám nhiều nhất.

Cái này là vì các đại nho trữ hàng không nhiều, pháp thuật đẳng cấp cao, chính bọn họ cần dùng. Hơn nữa, lúc ấy Hứa Thất An chỉ là Luyện Khí cảnh, cho pháp thuật quá cường đại ngược lại hại hắn.

Trong sách ma pháp, kỹ năng cường đại nhất là “Ngôn Xuất Pháp Tùy” Lý Mộ Bạch cùng Trương Thận khắc lục, kỹ năng cao cấp của Nho gia. Kỹ năng cao cấp của hệ thống khác hầu như không có.

Ba vị đại nho nhìn hắn, sau một lúc, Lý Mộ Bạch nói: “Gần đây sáng tạo khô kiệt...”

Trương Thận: “Thân thể không khoẻ...”

Trần Thái: “Tâm lực lao lực quá độ...”

Mỗi một người cam nguyện bị chơi miễn phí, đời trước đều là thiên sứ gãy cánh, ba người các ngươi hiển nhiên không phải... Hứa Thất An nói: “Vậy ta muốn mời ba vị lão sư hỗ trợ, giúp ta khắc lục pháp thuật thông linh của đạo môn.”

“Có thể!” Ba vị đại nho gật đầu.

Lý Diệu Chân nhíu mày nói: “Pháp thuật thông linh cần bố trí pháp trận.”

Trương Thận khoát tay, nói: “Ngươi chỉ cần thi triển, còn lại giao cho chúng ta.”

Khi nói chuyện, hắn lấy ra một quyển sách bìa nâu không có chữ, chậm rãi nghiền mài.

Lý Diệu Chân thấy thế, không nói lời thừa, từ trong mảnh vỡ Địa Thư lấy ra tài liệu âm tính, bố trí trận pháp, thi triển pháp thuật đạo môn.

Trong phòng, gió âm từng trận, giống như lập tức từ mùa xuân đi vào rét đậm.

Trương Thận nâng bút, ở bộ sách viết ‘xoát xoát xoát’, mỗi lần viết, đều kèm theo từng đợt hào quang.

Tụ Hồn Trận chưa triệu hồi đến hồn phách, đây là điều theo lý thường, quỷ mị không có khả năng tồn tại ở Thanh Vân sơn, dưới hạo nhiên chính khí, tất cả yêu ma quỷ quái đều phải hóa thành tro bụi.

Trương Thận dừng bút đúng lúc, nói: “Được rồi, khắc lục mười hai tấm, đủ chưa?”

“Đủ rồi đủ rồi...”

Hứa Thất An vừa gật đầu, vừa cảm khái hệ thống Nho gia thực con mẹ nó là chơi hack, tựa như đọc sách, thứ từng xem, liền có thể ghi nhớ, thứ nhớ kỹ, có thể thông qua bút, viết trên giấy.

“Ta thuận tiện viết mấy tấm pháp thuật Nho gia cho ngươi, di chứng tương đối đáng sợ, ngươi nghĩ hẳn tràn đầy thể hội, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng sử dụng.” Trương Thận trầm giọng nói.

Hứa Thất An vui sướng tiếp nhận quyển sách, hỏi ra nghi hoặc quấy nhiễu bản thân đã lâu:

“Đệ tử không hiểu, các vị lão sư là tránh né cắn trả như thế nào?”

Pháp thuật Nho gia cắn trả đáng sợ như vậy, nếu các đại nho không thể tránh né cắn trả như vậy, căn bản không thể đánh lâu dài.

Đối với vấn đề của Hứa Thất An, Trương Thận cười nói: “Nho gia tứ phẩm gọi là “Quân Tử”, quân tử dưỡng hạo nhiên chính khí, bách tà bất xâm.”

Bách tà bất xâm, ý tứ này là đến Quân Tử cảnh, là có thể bắn ngược hoặc miễn dịch pháp thuật cắn trả... Cái này có thể quá bug hay không. Hứa Thất An có chút hối hận mình đi là hệ thống võ phu.

Quân tử động khẩu không động thủ, lấy miệng chế địch, mới là hình ảnh trong lý tưởng của hắn.

Lý Mộ Bạch bổ sung nói: “Nếu pháp thuật thi triển ở một phe nào đó, như vậy, một phe bị thi triển pháp thuật kia sẽ thay thế thừa nhận hiệu quả cắn trả.”

Cái này... Con ngươi Hứa Thất An co rụt lại, vô cùng may mắn mình chưa mang lý tưởng đi thực hiện.

Điêu Thuyền của ta ở trên lưng —— Câu này mang đến pháp thuật cắn trả, có thể là thụt dương, cũng có thể là tơ sắt quấn lưng. Thậm chí... Điếu bạo.

Như vậy, địa vị Nhị lang ở trong lòng ta hạ xuống thẳng tắp, không có giá trị lợi dụng... Hắn trêu chọc trong lòng.

Cáo biệt ba vị đại nho, hắn dẫn theo Lý Diệu Chân rời khỏi thư viện Vân Lộc, dọc theo bậc thang đi hướng chân núi.

“Hệ thống Nho gia quả thật thần kỳ, trừ Ngôn Xuất Pháp Tùy, còn có hạo nhiên chính khí bách tà bất xâm, tương tự với Kim Đan đạo môn chúng ta. Còn có thể ghi lại pháp thuật hệ thống khác...”

Lý Diệu Chân chậc chậc khen ngợi, cảm khái: “Ta có thể tưởng tượng năm đó Nho gia thời kì cường thịnh là cường đại cỡ nào, tất cả đều rác rưởi chỉ có đọc sách cao, mà nay mới tính là có sự cảm nhận, đáng tiếc.”

“Quả thật đáng tiếc.”

Một thanh âm từ phía trước truyền đến, là một vị lão giả lôi thôi lếch thếch, mặc nho sam cổ xưa, tóc hỗn độn hoa râm, một đôi mắt trong suốt sáng ngời, lại ẩn chứa tang thương.

Lý Diệu Chân sửng sốt, người này trước khi mở miệng, mình thế mà chưa phát hiện lão đứng ở nơi đó.

“Đệ tử ra mắt viện trưởng.” Hứa Thất An vội vàng hành lễ.

Hắn, hắn chính là viện trưởng thư viện Vân Lộc, Nho gia đệ nhất nhân hiện nay... Lý Diệu Chân dâng lên sự kính trọng.

Triệu Thủ mặt mang mỉm cười, gật đầu chào hỏi, nói: “Ngươi phải đi vùng đất phía bắc?”

Vân Lộc thư viện quả nhiên xếp gián điệp ở triều đường, lúc trước lời nói đùa của ta, một lời thành sấm... Hứa Thất An “ừm” một tiếng: “Tra án.”

“Không sợ đắc tội Trấn Bắc vương?” Triệu Thủ truy hỏi.

“Sợ, nhưng muốn đi xem là chuyện gì xảy ra.” Hứa Thất An trầm giọng nói.

Triệu Thủ chăm chú nhìn hắn, im lặng nhìn vài giây, vuốt râu mà cười: “Không tính bôi nhọ đại khí vận trên thân ngươi. Hứa Thất An, ngươi phải nhớ kỹ, căn bản của khí vận là chữ “Nhân” này, ít nhất khí vận trên người ngươi là như thế.

“Là khí vận lê dân ngưng tụ, là khí vận thương sinh ngưng tụ.”

Hứa Thất An vội vàng nhìn về phía Lý Diệu Chân, phát hiện sắc mặt nàng như thường, đánh giá viện trưởng Triệu Thủ, giống như chưa nghe thấy buổi nói chuyện này.

Viện trưởng đã che chắn thính giác của nàng?

Trong lòng nghĩ, bỗng nhiên thấy Triệu Thủ vung tay áo, một quyển sách bay tới, lơ lửng ở trước mặt hắn.

“Đây là ta lúc trẻ tuổi du lịch thiên hạ, ghi lại pháp thuật các hệ thống lớn. Hôm nay ta đã không cần những thứ này.”

Hứa Thất An vui sướng tiếp nhận, chưa lập tức mở ra, chắp tay nói: “Đa tạ viện trưởng.”

Chờ khi hắn thẳng đứng dậy, Triệu Thủ đã không thấy nữa.

...

Ba ngày sau, bến tàu kinh thành.

Sứ đoàn Bắc thượng đến bến tàu, lên thuyền quan.

Sứ đoàn lần này nhân số hai trăm, dẫn đội là Hứa Thất An cùng Dương Nghiên, cấp dưới bốn Ngân la, tám Đồng la.

Hình bộ một tổng bộ đầu, mười hai bộ khoái; Đô Sát viện phái hai ngự sử, mười hộ vệ; Đại Lý tự phái một gã tự thừa, hộ vệ, tùy tùng tổng cộng mười hai người.

Cùng với một đội cấm quân trăm người, đây là phối trí ra ngoài của tuần phủ.

Người còn lại, tất cả đều là người của Chử Tương Long.

Thẳng đến vừa rồi, Hứa Thất An mới biết Chử Tương Long thế mà cũng ở trong sứ đoàn, cùng nhau tới vùng đất phía bắc.

Trong nha môn, vốn Xuân ca, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu cũng muốn bắc thượng cùng hắn, nhưng bị từ chối.

Lần này đi về phương Bắc, không nhất định sẽ gặp được nguy cơ lớn, nhưng một khi gặp, vậy thì rất nguy hiểm. Hắn không muốn ba người dính vào nguy hiểm, dù sao trong nha môn Đả Canh Nhân, ba người này tình nghĩa thâm hậu nhất với hắn.

Trên bến tàu, Hứa Tân Niên cùng Hứa Nhị thúc đại biểu cả nhà, đến tiễn Hứa Đại lang.

Ngoài ra còn có kiếm khách thanh sam Sở Nguyên Chẩn, số sáu Hằng Viễn, Thiên tông Thánh nữ Lý Diệu Chân.

“An toàn về nhà.”

Hứa Nhị thúc vỗ vỗ bả vai cháu trai, đây là yêu cầu duy nhất của y.

Sở Nguyên Chẩn lặng yên đưa một phù kiếm, truyền âm nói: “Quốc sư nhờ ta tặng cho ngươi.”

Quốc sư?

Ta cùng quốc sư không quen mà, nàng tặng ta cái này làm chi... Ôm nghi hoặc, Hứa Thất An tiếp nhận phù kiếm, truyền âm nói: “Thay ta cảm ơn quốc sư.”

Hằng Viễn chắp hai tay, niệm tụng Phật hiệu: “Hứa đại nhân nhất định phải bình an trở về.”

Lý Diệu Chân chăm chú nhìn hắn, thanh âm trong trẻo: “Chỉ làm việc tốt, chớ hỏi tiền đồ.”

Âm thầm truyền âm nói: “Ta sẽ đi trước một bước, ở vùng đất phía bắc chờ ngươi.”

Hứa Thất An mặt mỉm cười: “Chỉ làm việc tốt, chớ hỏi tiền đồ, nói rất hay.”

Truyền âm trả lời: “Vùng đất phía bắc gặp.”

Hắn đi lên thuyền, giương buồm mà đi.

Hứa Thất An đứng ở trên boong nhìn ra xa, ánh mắt lướt qua đám người, thấy ba người quen thuộc đứng nơi xa, phân biệt là Dương Thiên Huyễn dùng cái ót chăm chú nhìn hắn.

Chử Thải Vi hai tay làm loa, lanh lảnh hò hét.

Cùng với Chung Ly yên lặng phất tay cáo biệt.

Ngươi tới làm gì? Cảm giác ngươi trên đường từ bến tàu về Ty Thiên Giám, nguy cơ gặp được có thể so với nguy hiểm ta một đường bắc thượng gặp được còn nhiều hơn... Hứa Thất An nửa lo lắng nửa cảm khái.