Hắn không cảm thấy Vương tiểu thư mơ ước sắc đẹp Hứa Nhị lang có gì không đúng, thích một người, chẳng lẽ không nên từ khuôn mặt bắt đầu sao.
Hắn thích Lâm An, thích Hoài Khánh, thích Thải Vi, thích Lý Diệu Chân, thích Tô Tô, thích Lệ Na, thậm chí rất thích quốc sư, bởi vì các nàng đều rất ưa nhìn.
Giống con ngựa cái nhỏ mỹ nhân trong ngựa như vậy, hắn cũng rất thích, một ngày không cưỡi liền nhớ nó.
Mà Chung Ly tóc tai bù xù dấu diếm chân dung như vậy, Hứa Thất An liền giữ lại quyền thích đối với nàng.
...
Quay về phòng, hắn dựa theo phương pháp《 Hành Mạch Luận 》 ghi lại, ở trong phòng đánh quyền chậm, cảm ngộ khí cơ bản thân vận chuyển, cảm thụ máu chảy, cảm thụ trong lúc phát lực, cơ bắp giãn ra cùng co rút lại.
Nửa canh giờ sau chấm dứt, Hứa Thất An ngồi ở bên bàn, tiếp nhận trà ấm Chung Ly đưa, lẩm bẩm:
“Quá chậm rồi, Hành Mạch Luận nhiều nhất là tác dụng phụ trợ, có thể đạt tới hóa kình hay không, còn phải xem cá nhân ta... Tiếp tục như vậy, cuối năm đừng nói là tứ phẩm, cho dù là ngũ phẩm cũng rất khó.
“Ta phải nghĩ cách tăng lên thực lực, khí vận dần dần thức tỉnh, độc thủ phía sau màn sẽ không ngồi yên không lý đến. Cho dù có Giám Chính và Thần Thù che chở, ta cũng không phải tuyệt đối an toàn, đối phương là thuật sĩ ít nhất tam phẩm, sau lưng có thể còn có thế lực cường đại hơn nữa.
“Dục tốc thì bất đạt, hóa kình tuy khó, nhưng ít nhất có thể thong thả tinh tiến. Tước vị tăng lên, quyền lực gia tăng, với ta mà nói mới là khó khăn nhất.”
Trước kia hắn lựa chọn ở lại kinh thành, là vì kinh thành phồn hoa, vật chất hậu đãi, nhưng trong lòng cũng có ngạo khí “Cùng lắm thì lão tử lưu lạc giang hồ”.
Mà bây giờ, hắn muốn ở trong triều đình cướp lấy quyền lực lớn hơn nữa, thực lực bản thân cùng quyền lực trong tay nắm hỗ trợ lẫn nhau, tương lai đối mặt “chủ nợ” cũng có thể có sức chiến một trận.
Cho nên, hắn bây giờ thiếu cơ hội, thiếu cơ hội lập công.
“Đáng tiếc, năm kinh sát đã trôi qua, mà nay kinh thành gió êm sóng lặng. Cơ hội lập công của ta không nhiều.” Hứa Thất An thở dài một tiếng, quay sang tự hỏi như thế nào tăng lên tu vi.
Vừa rồi trong đầu hắn hiện lên một linh cảm:
“《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》 là tập hợp khí cơ toàn thân vào một chiêu, mà hóa kình lại là mang khí lực vặn thành một cỗ, không lãng phí chút nào, lấy trả giá nhỏ bé nhất bộc phát ra lực lượng lớn nhất, hai bên là hiệu quả như nhau.”
Ý tưởng này khiến hắn ngạc nhiên lẫn vui mừng từ đáy lòng, cũng sốt ruột không dằn được muốn nghiệm chứng.
Hứa Thất An đứng nghiêm trong phòng, hít thở thật sâu, lắng đọng lại toàn bộ cảm xúc, khí tức sụp xuống nội liễm...
“Không đúng không đúng, ta không phải đang thi triển Thiên Địa Nhất Đao Trảm...”
Hắn vội vàng chấm dứt súc lực, tán đi khí cơ, hắn một lần nữa thi triển pháp quyết Thiên Địa Nhất Đao Trảm, nhưng lần này không phối hợp khí cơ, mà là lấy thuần túy lực lượng thân thể để thi triển.
“Bốp!”
Một quyền đánh ra, không khí phát ra tiếng nổ thanh thúy.
Bởi vì không xen lẫn khí cơ, cho nên chưa tạo thành phá hoại diện tích lớn.
“Cánh tay vẫn có rung động, nhưng khoảnh khắc ra quyền, khí lực thế mà lại hướng một chỗ bùng nổ, tuy trong quá trình xói mòn rất nhiều...”
Kết quả này khiến Hứa Thất An ngạc nhiên lẫn vui mừng như điên, chiêu số đi đúng rồi, chỉ cần dựa theo phương thức này đi luyện tập, thời gian hắn tấn thăng ngũ phẩm sẽ rút ngắn trên diện rộng.
“So với 《 Hành Mạch Luận 》 mạnh hơn rất nhiều rất nhiều, hề hề, ta thật sự là thiên tài, tìm lối tắt khác...” Nét vui mừng vừa hiện lên trên mặt, đột nhiên lại đọng lại.
Bởi vì 《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》 là công phu Ty Thiên Giám đưa tới Đả Canh Nhân, là Giám Chính âm thầm tặng...
Tất cả cái này đều ở trong dự đoán của lão sao, Giám JOJO.
...
Hoàng cung, ngự thư phòng.
Giờ Mão vừa qua, chư công đã bị hoàng đế phái hoạn quan, truyền tới ngự thư phòng.
Sau khi chư công tề tụ, Nguyên Cảnh Đế mặc đạo bào, tay áo rộng, bước chân nhẹ nhàng đi tới sau bàn lớn, ngồi ở trên ngai báu thuộc về hắn.
“Các vị ái khanh mấy ngày thượng tấu, muốn tra rõ việc “tàn sát ba ngàn dặm”, trẫm tràn đầy đồng cảm.” Nguyên Cảnh Đế nhìn xuống chư công dưới sảnh, giọng điệu không nhanh không chậm:
“Trẫm muốn lập sứ đoàn đi biên quan, tra rõ việc này. Các ái khanh có nhân tuyển nào thích hợp?”
Vương thủ phụ bước ra khỏi hàng, chắp tay nói: “Bệ hạ, vụ án này liên quan trọng đại, tự nhiên do tam ti hợp tác Đả Canh Nhân xử lý.”
Đây là sự ăn ý tốt đẹp nhiều năm qua nội bộ triều đình hình thành, phàm là gặp án lớn, cơ bản đều là tam ti và nha môn Đả Canh Nhân cùng nhau xử lý, đã là hợp tác, lại là giám sát lẫn nhau.
Nguyên Cảnh Đế đợi một lát, thấy không có quan viên ra mặt phản đối, hoặc bổ sung, liền thuận thế nói: “Quan chủ sự thì sao? Các ái khanh có nhân tuyển thích hợp hay không?”
Nhiều bên hợp tác phá án, hoặc là ai làm việc nấy, hoặc là tổ chức một đoàn đội, đoàn đội tự nhiên phải có lãnh tụ. Nếu không chính là năm bè bảy mảng.
Bình thường mà nói, vụ án cần đi xa nơi khác, cơ bản là tổ chức thành đoàn thể, mà không phải phá án riêng lẻ.
Nghe được ba chữ “quan chủ sự”, trong đầu chư công hầu như theo bản năng, theo quán tính hiện lên một người trẻ tuổi kiêu ngạo mặc sai phục Ngân la.
Cái này đã là tán thành đối với năng lực của Hứa Thất An, cũng là bởi vì trong hơn nửa năm qua, Hứa Thất An khám phá mấy vụ án lớn, án quan trọng, lưu lại ấn tượng khắc sâu cho người ta.
Vương thủ phụ trầm ngâm một phen, nói: “Có thể ủy nhiệm Đả Canh Nhân Ngân la Hứa Thất An làm quan chủ sự.”
Hắn chưa khen Hứa Thất An như thế này như thế kia, bởi vì không cần.
Nguyên Cảnh Đế gật đầu, ánh mắt đảo qua chư công, nói: “Các ái khanh cảm thấy thế nào?”
“Thiện!”
Các quan viên đồng thanh nói.
...
Hạo Khí Lâu, phòng trà.
“Cái gì? Vụ án tàn sát ba ngàn dặm, ta đảm đương quan chủ sự?”
Nghe được tin tức Hứa Thất An giật mình trợn to mắt, vẻ mặt ngạc nhiên.
Cái này khác với vụ án Vân Châu lần trước, trong vụ án Vân Châu, Trương tuần phủ là quan chủ sự, hắn là một trong các nhân viên đi theo. Mà lần này, hắn là thủ lĩnh trên lý luận.
Lợi hại đều rất rõ ràng, án này nếu phá, hắn chiếm công đầu, mà vụ án tàn sát ba ngàn dặm nếu chân thật tồn tại, hơn nữa do hắn điều tra rõ chân tướng, công lao to lớn, khó có thể tưởng tượng.
Ta đang lo không có cơ hội lập công... buồn ngủ liền có người đưa gối đầu? Hứa Thất An nửa mừng nửa lo, bởi vì nếu phá không được án, hắn sẽ bị giáng tội.
Cái này còn là tốt, nếu vụ án tàn sát ngàn dặm thật là sai lầm của Trấn Bắc vương, là Trấn Bắc vương nói dối quân tình, vậy hắn liền nguy hiểm.
“Ngụy Công, chư công đề cử ta làm quan chủ sự, chỉ sợ không có ý tốt nhỉ? Bệ hạ vì sao không ủy nhiệm tuần phủ, ngược lại đồng ý ta một tên Ngân la đảm nhiệm quan chủ sự?”
Hứa Thất An nhìn về phía đại áo xanh đối diện, tiếp tục nói: “Ngài phải phái một vị Kim la bảo hộ ta nha.”
Ngụy Uyên vuốt ve chén trà, giọng điệu ôn hòa, “Không sai, so với trước kia sâu sắc hơn. Ngươi trước kia, sẽ không đi nghiền ngẫm dụng ý chư công triều đình, cùng với cách nghĩ của bệ hạ.”
Không, ta chỉ là cảm thấy có ngươi vương giả đấu đá chính trị này ở bên cạnh, lười động não... Hứa Thất An khiêm tốn nói: “Xin Ngụy Công dạy ta.”