Tống Khanh vội vàng chạy ra khỏi phòng bí mật, thân pháp cực nhanh, sau mấy nhịp thở, cầm một quyển sách bìa lam thật dày tiến vào, cung kính đưa cho Hứa Thất An.
Ngày nay, các thuật sĩ Ty Thiên Giám đều quen dùng sách bìa lam để đảm đương bản chép tay của mình, cũng hy vọng có thể hình thành truyền thống, tin tưởng mấy thế hệ sau, sách bìa lam sẽ móc nối, vẽ lên dấu hiệu với luyện kim thuật.
Về sau bên ngoài nói về các thuật sĩ luyện kim thuật, đều sẽ dùng sách bìa lam để ám chỉ thay.
Người sáng lập sách bìa lam đời thứ nhất, Hứa Thất An tiếp nhận bản chép tay luyện kim của Tống Khanh, mở ra, nhìn lướt qua.
Quá dài không đọc... Đọc cũng đọc không hiểu... Hắn làm bộ làm tịch đọc hồi lâu, khi thì gật đầu, khi thì lắc đầu.
Các thành viên Thiên Địa hội, cùng với Tống Khanh, một đôi mắt treo ở trên người hắn, chờ Hứa Thất An khép sách, Tống Khanh sốt ruột không chờ nổi hỏi:
“Hứa công tử, có chỗ nào bỏ sót không?”
Đám người Lý Diệu Chân bày ra tư thái chăm chú lắng nghe, ánh mắt chuyên chú nhìn hắn.
“Vấn đề vẫn là không ít, Tống sư huynh, con đường này dài, ngươi cần luôn chăm chỉ, không thể buông lỏng.” Hứa Thất An cảm khái một tiếng, ân cần khuyến thiện.
“Cho nên, vấn đề rốt cuộc ra ở...”
Tống Khanh còn chưa nói xong, Hứa Thất An đã ngắt lời hắn, nói: “Tống sư huynh, ngươi phải biết, luyện kim thuật là có cực hạn. Đối với tác phẩm của ngươi, ta có một lối suy nghĩ, có thể cho ngươi tham khảo.”
Mắt Tống Khanh nhất thời sáng ngời, quả nhiên bị dời đi sức chú ý, bức thiết truy hỏi: “Hứa công tử, ta đã biết ngươi khẳng định có biện pháp, nếu lúc trước ta bồi dưỡng hắn, có mặt ngươi, khẳng định sẽ tốt hơn bây giờ.”
Không, đến lúc đó ta chỉ có thể ở bên cạnh hô 666... Hứa Thất An đằng hắng cổ họng, đảo qua mọi người, ánh mắt rơi về trên người Tống Khanh, nói:
“Theo ta được biết, trên đời có một loại thiên tài địa bảo, tên là Cửu Sắc Liên Hoa, có thể điểm hóa vạn vật, cho dù là tảng đá, cũng có thể sinh ra linh trí. Thân thể con người này của ngươi, cần nó điểm hóa.”
“Cửu Sắc Liên Hoa, Cửu Sắc Liên Hoa...” Tống Khanh lẩm bẩm: “Trên đời thế mà lại có vật thần kỳ như thế.”
Đám người Thiên Địa hội đột nhiên tỉnh ngộ, cho rằng biện pháp của Hứa Thất An có thể làm.
Đúng vậy, Cửu Sắc Liên Hoa có thể điểm hóa vạn vật, tự nhiên có thể điểm hóa thân thể này, chỉ cần hắn thông suốt, Tô Tô liền có thể nhập vào... Lý Diệu Chân mặt lộ vẻ vui mừng, nhất thời có mục tiêu, không mê mang nữa.
Tô Tô thì hận Cửu Sắc Liên Hoa không thể lập tức trưởng thành, như vậy nàng có thể thu hoạch một thân thể hoàn toàn mới.
“Không không không, ta muốn thân con gái, ta không muốn làm nam nhân... Nhưng, nếu là thân nam nhi, ta liền không cần sinh con cho Hứa Ninh Yến nữa, ặc, nếu hắn vẫn như cũ muốn ta làm tiểu thiếp của hắn thì làm sao...”
Trong đầu Tô Tô hiện lên hình ảnh mình thu hoạch một thân thể nam nhân, bị Hứa Thất An đè ở trên giường quất roi, đòi lấy, nàng rùng mình mạnh một cái.
“Cửu Sắc Liên Hoa là côi bảo Địa tông, thật ra trên bản chất, cũng coi như một trong những tài liệu luyện kim thuật, dù sao vạn vật đều có thể luyện kim.” Hứa Thất An cười nói.
“Vạn vật đều có thể luyện kim...” Tống Khanh vui lòng phục tùng, cảm khái nói:
“Hứa công tử, ngươi là kỳ tài luyện kim thuật thật sự khiến ta bội phục, ta thậm chí từng có phẫn nộ, phẫn nộ Nhị thúc của ngươi chưa từng mang ngươi đi Ty Thiên Giám bái sư học nghệ.”
... Đừng, Nhị thúc ta đã đủ đáng thương rồi, tha cho hắn đi! =))
Chuyến đi Ty Thiên Giám lần này, với Tô Tô mà nói, không khác mở ra chương mới. Đối với người khác mà nói, cảm xúc sẽ phức tạp hơn rất nhiều, một mặt rung động bởi trình độ của Tống Khanh ở lĩnh vực luyện kim thuật.
Một mặt thì thể xác và tinh thần không khoẻ đối với sinh mệnh luyện kim thuật hắn theo đuổi.
Trước khi chia tay, Hứa Thất An mang Tống Khanh kéo đến chỗ yên lặng không có ai, thấp giọng nói: “Tống sư huynh, ta muốn kính nhờ ngươi một sự kiện.”
“Ngươi nói.”
Tống Khanh đối với yêu cầu của Hứa Thất An ai đến cũng không từ chối.
“Ta muốn ngươi luyện một cơ thể nữ, cho vị mị kia bám vào, đến lúc đó ta sẽ nghĩ cách kiếm Cửu Sắc Liên Hoa.” Hứa Thất An nói.
“Được, ta nhất định làm theo.” Tống Khanh nghe nói Hứa Thất An có thể kiếm được Cửu Sắc Liên Hoa, lập tức phấn khởi hẳn lên.
“Nhưng ta cũng có điều kiện.” Thanh âm Hứa Thất An càng thêm trầm thấp: “Đầu tiên, nữ thể đó phải xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp. Sau đó, nơi này...”
Hắn chụp hờ ngực một phát, lén lút nói: “Nơi này nhất định phải lớn.”
Tống Khanh không có hứng thú đối với nữ nhân, nhíu mày nói: “Định nghĩa của “lớn” này là?”
Hắn cần một vật tham chiếu.
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nghiêm cẩn trả lời: “Gấp ba Thải Vi.” =))
...
Đối với Hứa Thất An mà nói, chuyến đi Ty Thiên Giám lần này rất cần thiết, xem như thực hiện hứa hẹn ngày trước.
Hắn là người rất coi trọng lời hứa, kiếp trước kiếp này đều là như thế.
Rời khỏi Ty Thiên Giám, Sở Nguyên Chẩn cùng Hằng Viễn cáo từ mà đi, Hứa Thất An dẫn theo Lý Diệu Chân, Tô Tô, Lệ Na đi về phía Hứa phủ.
Chử Thải Vi em gái dễ thương mắt to ngàn dặm đưa tiễn, tiễn rồi tiễn, liền tiễn đến trong Hứa phủ, vì thế quyết định cơm chiều ăn ở Hứa phủ.
Cơm nước xong, Chử Thải Vi lại quyết định ngủ lại Hứa phủ, cùng giường với Lệ Na, quất thế đại hảo (1 từ ngữ thông dụng trên mạng, thường nói về mối quan hệ tốt giữa nữ giới, mang ý nghĩa đồng tính nữ).
Sau khi xong bữa, Hứa Thất An vào thư phòng Nhị lang, thấy tiểu lão đệ ở bên bàn khêu đèn đọc sách, hắn cười tủm tỉm trêu ghẹo:
“Hôm nay chơi với Vương tiểu thư vui không?”
Hứa Nhị lang nhất thời lộ ra vẻ mặt cổ quái, trầm giọng nói: “Đại ca, đệ cảm thấy Vương gia tiểu thư thèm nhỏ dãi nhan sắc của đệ.”
Tìm từ không đúng, nhưng chính là ý tứ này... Hứa Thất An có chút bất ngờ, Hứa Nhị lang thế mà phản ứng lại rồi?
Hứa Nhị lang cũng không phải kẻ ngốc, trí tuệ tình cảm cũng không thấp, chỉ là thiếu kinh nghiệm giao tiếp với nữ tính, hai lần trước hắn chưa nghĩ ra được, đắm chìm ở trong trạng thái đấu trí so dũng khí với Vương thủ phụ (không khí).
“Nàng thường thường khen đệ ưa nhìn, hành vi cử chỉ, cũng biểu hiện ra ý tứ muốn thân cận với đệ.” Hứa Tân Niên cau mày.
“Vậy ý tứ của đệ thế nào?” Hứa Thất An hỏi.
“Vương thủ phụ cùng Ngụy Uyên là đối thủ, đại ca là tâm phúc của Ngụy Uyên, đệ sao có thể có dây dưa với tiểu thư Vương gia?” Hứa Tân Niên bày tỏ thái độ.
Ta vẫn luôn không muốn trên người Nhị lang đóng lên dấu ấn “yêm đảng”, buồn rầu hắn ở triều đường không có chỗ dựa, nếu hắn có thể đầu nhập vào Vương thủ phụ... Nhưng loại chuyện này không phải là trò đùa, ai biết ý tưởng này của ta, có thể mang Nhị lang đẩy vào hố lửa hay không?
Hứa Thất An tự hỏi hồi lâu, tìm từ nói: “Tự đệ quyết định đi, đường tương lai cần dựa vào hai chân của mình đi tiếp. Ở trên triều đường, không có kẻ địch vĩnh viễn, Ngụy Công cùng Vương thủ phụ hôm nay không cũng phải liên thủ trị tệ nạn quan lại nhỏ sao.
“Hơn nữa, cho dù đệ tương lai cùng Vương tiểu thư thành chuyện tốt, cũng là nàng gả đến Hứa gia, mà không phải đệ ở rể. Nơi này có khác biệt về bản chất, đệ vẫn như cũ là thân tự do.”
Hứa Tân Niên có chút quẫn bách, sắc mặt ửng đỏ, “Đại ca lời này nói cứ như, cứ như đệ cùng Vương tiểu thư thực có cái gì cẩu thả.”
Hắn tiếp theo nhíu nhíu mày, nói: “Hơn nữa, nàng là cảm thấy ưa nhìn mới thích đệ, nếu đệ (trường) bề ngoài dọa người, nàng sẽ còn thích đệ sao?”
Hứa Thất An trả lời hắn: “Cái này phải xem chữ “trường” đọc như thế nào.” (chơi chữ, hàng dài :v)