Mình chỉ tưởng Hứa đại nhân và thuật sĩ Ty Thiên Giám có quan hệ tốt, nhưng biểu hiện cung kính kia của các thuật sĩ không phải quan hệ tốt là giải thích nổi. Số sáu Hằng Viễn ngẩn người.
Tiểu tử này rất có uy tín ở Ty Thiên Giám? Lý Diệu Chân kinh ngạc nghĩ.
Oa, tên háo sắc Hứa Ninh Yến này đúng là không gạt người, hắn có mặt mũi ở Ty Thiên Giám ghê! Nhưng mà mình nghe nói lục phẩm luyện kim thuật sư là đám người cao ngạo nhất Ty Thiên Giám, họ có chịu nể mặt Hứa Ninh Yến hay không? Tô Tô vừa phấn chấn vừa lo âu.
"Luyện đan thất ở tầng bảy, cũng là đại bản doanh của sư môn luyện kim thuật, ngày thường nghiên cứu luyện kim thuật, ăn nghỉ đều ở đây." Hứa Thất An nói.
Tô Tô cơ trí nghe ra vấn đề, dịu dàng nói: "Ngươi không phải nói tầng lầu là định theo phẩm cấp hay sao, luyện kim thuật là lục phẩm, hẳn phải ở tầng thứ tư mới đúng."
"Trên lý thuyết là như vậy, nhưng sự thật luôn có chênh lệch, cái vấn đề này, ta nghĩ Chung sư tỷ có thể cho ngươi câu trả lời." Hứa Thất An nhìn Chung Ly nãy giờ luôn ngoan ngoãn đi theo, không nói câu nào.
Chung Ly nhỏ giọng: "Ty Thiên Giám ngũ phẩm chỉ có một mình ta, tứ phẩm chỉ có một mình Dương sư huynh, tam phẩm chỉ có một mình Nhị sư huynh."
Mọi người đều nhìn nàng, làm nàng nói đến là lí nhí, không dám nói to.
Biết mà, cao phẩm thuật sĩ như phượng mao lân giác, một người chiếm cứ một tầng, không có ý nghĩa cũng không cần thiết.
Hằng Viễn cảm khái: "Tấn thăng trong hệ thống thuật sĩ khó thật."
Nói tới đây, hắn và Sở Nguyên Chẩn đều nhìn Chung Ly, rất là đồng cảm với tình cảnh bi thảm của cô nương này.
Chung Ly khổ sở cúi đầu.
Tô Tô vô cùng hồi hộp hỏi: "Tống Khanh có thật là luyện được thân thể con người không? Hắn, hắn có thật sẽ đồng ý tặng cho ta không?"
Mọi người đều quay qua nhìn Hứa Thất An.
Ta bận rộn thế này, làm gì có thời gian đi để ý ba cái thí nghiệm quỷ sứ của Tống Khanh. Hứa Thất An lúng túng: "Ta cũng không rõ lắm."
Chung Ly nhỏ giọng: "Tống sư đệ quả thật có luyện ra một người, nghe nói hôm đó tất cả lục phẩm sư đệ đều sôi trào. Làm người ta bất ngờ nhất là, ngay cả Giám Chính lão sư cũng không phạt hắn.
"Đoạn thời gian đó, Tống sư đệ rất là đắc ý. Có điều, chưa có ai được nhìn thấy thành phẩm của hắn, trừ những sư đệ cùng tham gia luyện chế với hắn. Đối với Tống sư đệ, đây là một bước tiến có ý nghĩa rất quan trọng trong cuộc đời luyện kim thuật của hắn, hắn coi nó như trân bảo, không cho bất kỳ ai xem.
"Kể cả ta, lẫn Dương sư huynh, Tống sư đệ cũng không cho xem. Hắn nói, thứ tốt chỉ cho bằng hữu cùng chí hướng cùng thưởng thức, phàm phu tục tử không xứng nhìn tác phẩm của hắn. Dĩ nhiên, Dương sư huynh cũng không thiết đi xem, vì đối với Dương sư huynh, Tống sư đệ cũng là hạng phàm phu tục tử tục không chịu được."
Lập tức, ánh mắt mọi người nhìn Hứa Thất An liền chuyển thành nghi ngờ.
Theo họ thấy, loại người điên cuồng, cố chấp với luyện kim thuật như Tống Khanh, sẽ coi trọng tác phẩm của mình đến cỡ nào là điều họ có thể tưởng tượng được.
Kể cả các sư tỷ, sư huynh mà còn không cho xem, huống chi là người ngoài như Hứa Thất An, mặc dù Hứa Thất An và Ty Thiên Giám có quan hệ rất tốt, nhưng dù có quan hệ tốt hơn nữa, cũng có thể tốt hơn sư huynh đệ đồng môn sao?
Ánh sáng trong mắt Tô Tô tắt lụi.
Lý Diệu Chân cho nàng một ánh mắt an ủi, truyền âm: "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, ta sẽ nghĩ cách để xem thử tác phẩm của Tống Khanh."
Tô Tô gật đầu, truyền âm trả lời: "Vẫn là chủ nhân đáng tin."
Vừa nói vừa đi, mọi người tiến vào luyện đan thất, trong không gian rộng rãi, một nhóm luyện kim thuật sư đang vùi đầu thí nghiệm, mỗi người một cái bàn, trên bàn bày đủ loại chai chai lọ lọ, dụng cụ tài liệu.
"Tống sư huynh, hỏa dược kiểu mới này của ngươi không ổn, lần nào cũng nổ, làm ta nghi ngờ Chung sư tỷ nguyền rủa chúng ta." Có người nói.
"Điều chế tạo hình mới của ta cũng chỉ còn kém một chút, nếu không nghiên cứu ra được hình dạng tốt hơn hiện tại, thì cách điều chế đó cũng thành vô nghĩa."
"Luyện đan của ta chỉ thiếu có chút xíu, lần này mà thất bại nữa, là ta tổng cộng tốn hơn một ngàn lượng bạc đó."
Tống Khanh đang cắm đầu xuống bàn chợt ngẩng đầu lên, nhìn thấy đám người đang đi vào luyện đan thất.
Hắn sững ra, sau đó, nét mặt dần dần thay đổi, trở nên dữ tợn, hét toáng: "Chung sư tỷ tới!"
Cả luyện đan thất chìm vào yên tĩnh, sau đó là một mảnh đại loạn.
"Tắt lửa, mau tắt lửa "
"Lò đan này của ta lại hư nữa rồi trời ơi."
"Mau, dừng lại hết, dừng lại hết, luyện đan thất không được nổ, trong này toàn là thuốc nổ bị hỏng đó!"
Đám luyện kim thuật sư mặt mày nhăn nhó, như đang đánh giặc, nhanh chóng xử lý đồ trong tay mình.
Sau đó, tất cả im bặt.
"Sao không nổ?"
"Có đúng là Ngũ sư tỷ không? Có phải là người khác giả làm không? "
Đám luyện kim thuật sư reo hò, Chung Ly cúi đầu, yên lặng đi ra ngoài, bóng lưng vừa cô đơn vừa đáng thương.
Nhưng cánh tay nàng bị người níu lại, Chung Ly quay đầu, nhìn thấy Hứa Thất An nét mặt không vui, oán giận hỏi: "Ngươi muốn đi đâu? Rời khỏi ta, ngươi không đi được đâu hết, ngoan ngoãn đứng ở cạnh ta, có ta, không có chuyện gì cả."
Chung Ly bình tĩnh nhìn hắn hồi lâu, đôi mắt giấu dưới đống tóc bù xù hơi sáng lên, gật mạnh đầu, ngoan ngoãn "Ừm."
Bên kia, đám luyện kim thuật sư dọn dẹp đồ xong, dừng thí nghiệm, ngẩng đầu hếch cằm nhìn mọi người, ánh mắt đầy vẻ dò xét.
Lòng Lý Diệu Chân trầm xuống, cảm thấy chuyến đi Ty Thiên Giám lần này, hẳn sẽ bị ăn canh đóng cửa. Có điều, có Hứa Thất An và Chung Ly ở đây, chắc là cũng thương lượng được một chút.
Thuật sĩ Ty Thiên Giám quả nhiên cao ngạo. Mọi người vừa nghĩ vậy, liền thấy Hứa Thất An cau mày, dùng một giọng điệu rất là vênh mặt hất hàm sai khiến:
"Tống sư huynh, nghe nói ngươi luyện ra được một người? Bằng hữu của ta muốn tới thưởng thức."
Ngu xuẩn! Đây là giọng điệu cầu người hả? Lý Diệu Chân thầm mắng ầm lên.
Tô Tô lặng lẽ giậm chân, lo lắng cau mày.
Một tiếng cười lớn vang lên, vang vọng trong phòng luyện đan, Tống Khanh giang rộng tay ra chào đón, nhiệt tình như nhìn thấy thân huynh đệ thất lạc nhiều năm:
"Hứa công tử ngươi rốt cuộc đã tới, hồi kinh mấy tháng, đã tới Ty Thiên Giám vô số lần, nhưng lần nào cũng chỉ biết lêu lổng với Chung sư tỷ, hoàn toàn quên mất sự nghiệp luyện kim thuật vĩ đại."
Đám luyện kim thuật sư đều vui vẻ xông tới, ào ào hô to:
"Hứa công tử, ngươi rốt cuộc tới rồi."
"Dạo này rất nhiều luyện kim thuật bọn ta nghiên cứu bị rơi vào chỗ kẹt, các sư huynh đệ thảo luận ngày đêm, cũng không tìm ra đầu mối, đang rất trông mong ngài đó."
"Hứa công tử, van cầu ngươi, ngươi có thể rút ra thêm chút thời gian tới Ty Thiên Giám được không, luyện kim thuật cần ngươi á."
"Hứa công tử, quyển sách bìa màu lam tiếp theo viết cái gì? Bọn ta đã chờ cả nửa năm rồi!"
Bóng người rần rần, Lý Diệu Chân bị huých đẩy không ngừng lùi ra sau, đành phải nhường lại vị trí của mình.
Lý Diệu Chân ngơ ngác, nhìn đám luyện kim thuật sư, dáng vẻ cao ngạo đâu? Chỉ thấy một đám người áo trắng mặt đầy vui vẻ và kích động, vây quanh Hứa Thất An, ồn ào tranh nhau mà nói.
Từ trong ánh mắt của bọn họ có thể nhìn ra được, vị trí của Hứa Thất An có vẻ rất cao, người nào cũng sùng kính hắn từ tận đáy lòng, nhất là lúc nói tới quyển sách bìa lam gì đó, dáng vẻ rất là xin xỏ.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Lý Diệu Chân có ảo giác là đám người này đang chờ được bố thí.
Quá hoang đường, quá hoang đường.