Đi vào thư phòng, đóng cửa lại, Hứa Tân Niên nhìn đại ca chằm chằm với vẻ cổ quái.
Sắc mặt quái dị nhưng không có vẻ lo âu, không phải việc gấp! Hứa hình cảnh đoán, tự ngồi xuống bên bàn, rót ly nước, giải bớt cơn khát do ăn quá nhiều đồ ăn khô, giọng mang ý cười:
"Nhị Lang, là nam tử thì đừng có ấp ấp úng úng, có lời nói thẳng."
Hứa Nhị Lang đi tới bên bàn đọc sách, cầm lên một tấm thiệp mời, khẽ ném, chuẩn xác rơi xuống trước mặt Hứa Thất An.
Hứa Thất An mở thiệp mời ra, quét mắt nhìn một cái, hiểu vì sao Hứa Nhị Lang lại có biểu tình cổ quái.
Tấm thiệp này là mời Hứa Nhị Lang tham gia văn hội, trên đó có một câu rất thú vị: dẫn theo muội muội cùng đi.
Người ký thiệp mời là đương triều Thủ phụ Vương Trinh Văn.
"Ngươi là hội nguyên xuân vi, mời ngươi tham gia văn hội, là hợp tình hợp lý." Hứa Thất An nói.
Hứa Tân Niên chỉ có hai muội muội, loại trường hợp như văn hội này, đương nhiên không phải mời muội muội nhỏ. Đường đường là Vương gia, chút quy củ này làm sao không hiểu?
Nhưng mời một nữ tử tham gia văn hội, Đại Phụng dù vẫn là theo quan điểm tam tòng tứ đức, có điều vì có sự tồn tại của các hệ thống tu hành, nên trong giới nữ tử, cũng có những tài năng xuất chúng.
Địa vị của nữ tử, tuy vẫn ở dưới nam tử, nhưng không phải là thấp kém. Không cần phải che chân nhỏ, ra cửa không cần đeo khăn che mặt, muốn đi ra ngoài chơi thì cứ việc đi ra ngoài chơi.
Tỷ như thẩm thẩm và Linh Nguyệt, cứ năm ba bữa lại dẫn tùy tùng ra cửa đi dạo, tới cửa hàng trang sức.
Văn hội có nữ quyến tham gia, không hề hiếm lạ.
"Ngu xuẩn!"
Hứa Tân Niên cười khẩy: "Quan trường như chiến trường, có lẽ có rất nhiều kẻ ngu ngốc có chức vị, nhưng chư công trong triều không thuộc cái nhóm này, Vương Thủ phụ còn là hàng tài năng xuất sắc trong chư công, mỗi nhất cử nhất động, mỗi câu nói điệu bộ của ông ta, đều đáng để chúng ta phải suy nghĩ sâu xa, nghiền đi ngẫm lại. Nếu không, chết thế nào cũng không biết.
"Đại ca là người của Ngụy Uyên, Vương Trinh Văn với Ngụy Uyên là hai con mãnh hổ của triều đình, nước lửa bất dung, ông ta mời ta tới phủ tham gia văn hội, tất nhiên không phải đơn giản như bề ngoài như vậy."
Hứa Nhị Lang đi đi lại lại, không ngừng suy tính, "Hứa Tân Niên ta đường đường là hội nguyên, tiền đồ vô lượng, Vương Thủ phụ kiêng kỵ ta, muốn bóp chết ta trước khi ta lớn lên …
"Không đúng, cho dù ta kim bảng đề danh, vinh đăng nhất giáp, Vương Thủ phụ muốn đối phó ta, cũng là chuyện dễ dàng, ta với ông ta địa vị chênh lệch khác xa, ông ta muốn đối phó ta, cơ bản không cần dùng âm mưu quỷ kế.
"Như vậy, lão ta thật chỉ là mời ta tới một văn hội thông thường mà thôi? Nhưng như vậy, thì đã nghĩ về đối thủ quá đơn giản, nghĩ về Vương Trinh Văn quá đơn giản…"
Hứa Nhị Lang khổ não nhìn sang Hứa Đại Lang, cau mày: "Đại ca, ngươi nói gì đi."
Ta cảm thấy tư tưởng của ngươi đang dần dần địch hóa! Hứa Thất An cau mày: "Vậy thì, ngươi đi hỏi thử những bằng hữu đồng môn cống sĩ khác xem, xem coi họ có nhận được thiệp mời không.
"Nếu có, vậy thì đây chỉ là một văn hội bình thường. Nếu không có, cả Vân Lộc thư viện chỉ mời một mình ngươi, vậy thì trong đó nhất định có kỳ hoặc."
"Chuyện này ta đương nhiên đã nghĩ tới, tiếc là không có thời gian." Hứa Nhị Lang vẻ nóng ruột, chỉ vào tấm thiệp: "Đại ca ngươi nhìn thời gian đi, văn hội chính là buổi sáng ngày mai, ta không có thời gian để đi chứng thực. Ta hiểu rồi!"
"Hiểu gì?" Hứa Đại Lang hỏi.
"Vương Thủ phụ cơ bản là không cho ta cơ hội để phản ứng, nếu ta không đi, ông ta sẽ cho đồn ra ngoài rằng ta tự cao tự đại, trong mắt không người, làm nhơ danh tiếng của ta. Nếu ta đi, vậy trong văn hội nhất định sẽ có âm mưu quỷ kế gì đó chờ ta." Hứa Nhị Lang thở ra một hơi khí lạnh:
"Gừng càng già càng cay."
Nghe hắn nói thế, Hứa Thất An cũng trở nên cảnh giác, thầm nhủ Hứa gia nhà ta vất vả lắm mới nảy ra một hạt giống đi học, vậy mà Vương Trinh Văn lại giở trò như vậy.
Sau đó hắn nhận ra không đúng, cau mày: "Ngươi vừa rồi cũng đã nói, Vương Thủ phụ nếu muốn đối phó ngươi, cơ bản không cần dùng âm mưu quỷ kế. Dù ngươi có đậu Tiến sĩ, ngươi cũng chỉ là một người mới trong Tân Thủ Thôn, trong khi người ta đã là mãn cấp rồi."
Hứa Tân Niên mờ mịt: "Tân Thủ Thôn là gì, mãn cấp là gì?"
"Nếu không đi, ngươi sẽ mang cái danh kiêu ngạo tự đại, nếu đi, thì có thể gặp phải âm mưu quỷ kế. Nhị Lang, ngươi tự quyết định đi." Hứa Thất An vỗ vai hắn, an ủi.
"Đại ca trở nên đần giống Linh Âm từ khi nào thế?"
Hứa Nhị Lang giọng không vui: "Ta nói nhiều như vậy, ngươi còn chưa hiểu ý ta à? Ta là muốn đại ca ngươi đi với ta đó! "
"Không, ngươi không đi với ta được. Ngươi là huynh đệ của ta, nhưng trong quan trường, chúng ta không phải là người đi cùng một con đường, Nhị Lang, ngươi nhất định phải nhớ rõ điều này." Hứa Thất An lập tức trở nên nghiêm túc, trầm giọng.
"Ngươi có con đường của mình, có phương hướng của mình, không được có bất kỳ liên quan gì với ta."
Hứa Nhị Lang là người thông minh, im lặng một lúc, "ừ" một tiếng.
Đại ca đang cảnh cáo hắn, không được có dính dáng gì với Ngụy Uyên. Lỡ như có một ngày, Ngụy Uyên rơi đài, đại ca sẽ không tránh khỏi bị liên lụy.
Nhưng Ngụy Uyên rơi đài, lại chẳng liên quan gì tới Hứa Tân Niên hắn. Hắn chẳng qua chỉ là đệ đệ của Hứa Thất An, chứ không phải thuộc hạ của Ngụy Uyên.
Hứa Tân Niên hiểu điều này.
Trong lịch sử, trong những gia tộc lớn lừng lẫy, con em trong gia tộc cũng không phải một lòng, phân chia ra rất nhiều thế lực. Ưu điểm của việc này là, dù có bị bẻ gãy cánh, thì gia tộc cũng chỉ bị thương cân động cốt, chứ không bị tiêu diệt.
Ngày hôm sau, Hứa Thất An cưỡi con ngựa cái nhỏ, trời vừa mờ sáng đã lọc cọc chạy tới Đả Canh Nhân nha môn.
Điểm mão xong, đám đồng liêu quen biết Tống Đình Phong đến tìm hắn, cả đám cùng ngồi uống trà ăn đậu phộng, khoác lác nói phét một hồi, mọi người bắt đầu giật dây Hứa Thất An mời khách đi Giáo Phường Ty.
"Cút hết đi!"
Hứa Thất An nhảy nhổm, mắng: "Suốt ngày chỉ biết đi Giáo Phường Ty, không xem qua ta đấu pháp hôm qua hả? Lão tăng dưới cây bồ đề đã nói thế nào? Sắc đẹp là cây đao nạo xương, không nghe hả?
"Ngày nào cũng chỉ biết ăn chơi, không thấy phụ bộ đồng phục trên người hả? Các ngươi tự chơi cũng được đi, càng muốn kéo cả ta theo nữa, phì!"
Mọi người đều biết hắn là hạng người gì, chả sợ chút nào, mắng lại: "Trong nha môn chúng ta, có ai đi chơi nhiều hơn ngươi không?"
Hứa Thất An ra vẻ thông thạo: "Ta có trả tiền đâu, sao gọi là đi chơi được? Chúng ta quen biết thì quen biết, nhưng các ngươi nói năng lung tung như vậy, ta sẽ đi mách Ngụy Công các ngươi nói xấu ta! "
"Xì!" Mọi người thối hắn.
Có điều mọi người vẫn rất bội phục Hứa Thất An, hôm nào cũng được ngủ hoa khôi mà không phải trả tiền, ngược lại còn là hoa khôi trả tiền để ngủ với hắn.
"Ninh Yến, nghe lão Tống nói, lúc ngươi còn là đồng la, vừa gia nhập đả canh nhân, đã lên giường với Phù Hương cô nương hả? Ngoài một bài thơ ra, còn có tuyệt học gì nữa không?" Một đồng la khiêm tốn thỉnh giáo.
Mấy đồng la, ngân la đều sáng mắt lên. Ai mà không muốn trở thành người được các hoa khôi Giáo Phường Ty yêu chiều chứ.
"Đúng là có bí quyết đó." Hứa Thất An trả lời.
"Bí quyết gì?!" Chúng Đả Canh Nhân hô hấp dồn dập.