TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q2 - Chương 327: Nghiệm thi (2)

Thi thể Phúc phi được giữ trong hầm băng của hoàng cung, xem dáng vẻ của Nguyên Cảnh Đế, thì án chưa tra rõ, Phúc phi khó mà nhập thổ vi an.

Hứa Thất An cầm kim bài, được Phiếu Phiếu và tiểu hoạn quan dẫn tới hầm băng, hoạn quan đang làm nhiệm vụ dẫn họ đi vào.

Trong hầm băng lạnh giá, Phúc phi đắp vải trắng, an tĩnh nằm trên tấm ván.

Phiếu Phiếu khẽ rùng mình, siết chặt áo khoác hồ cừu.

"Công chúa, hay đi ra ngoài chờ đi?" Hứa Thất An sợ nàng nhiễm lạnh, với lại Phiếu Phiếu cũng không nên nhìn thi thể.

Phiếu Phiếu quật cường lắc đầu, "Ta cũng muốn tham dự vào, làm chút chuyện cho Thái tử ca ca."

Hứa Thất An phân phó tiểu hoạn quan đi lấy vải trắng, sau đó, thừa dịp mọi người không để ý, nắm bàn tay mềm của công chúa, truyền khí cơ vào cho nàng.

Cơ thể mềm mại của Phiếu Phiếu cứng đờ, theo bản năng định hất tay ra, giật thót như bị bò cạp cắn.

Nhưng bàn tay thô ráp mà ấm áp ấy chẳng khác gì vòng sắt, nắm nàng rất chặt, làm nàng ngượng ngùng. Nàng đường đường là Nhị công chúa băng thanh ngọc khiết, có bị nam tử khinh nhờn bao giờ đâu.

Sao hắn lại làm thế. . . . . Phiếu Phiếu vừa xấu hổ vừa giận vừa tủi thân.

Một khắc sau, khí lưu ấm áp từ lòng bàn tay chạy lên, theo cánh tay trắng muốt lan khắp tứ chi, cơ thể, xua tan sự lạnh giá của hầm băng.

Nàng không còn thấy lạnh, thậm chí còn muốn thoải mái duỗi eo ra.

Bên tai chợt nghe thấy tiếng nói trầm trầm của cẩu nô tài: "Điện hạ, trong hầm băng lạnh, nếu ngài không muốn đi, thì ty chức chỉ còn cách dùng phương pháp này thôi.

"Tuy tra án là chuyện quan trọng nhất, nhưng so với cơ thể thiên kim của điện hạ, thì không là gì cả."

Hắn cầm tay mình là để trừ lạnh… so với thân thể mình, tra án chẳng là gì… Phiếu Phiếu vui vẻ nghe lời ngon tiếng ngọt, cơn giận trong lòng biến mất, nhưng vẫn thấy xấu hổ.

Có tật giật mình liếc nhìn hai hoạn quan đứng phía trước, khẽ thở phào một cái, sau đó tỉnh rụi dịch lại gần Hứa Thất An, lợi dụng tay áo rộng, che bàn tay bị nắm của mình.

Mịa, tay nhỏ của công chúa mềm ghê, thật là êm, thật là mịn... Hứa Thất An thầm nghĩ.

Dụ con gái thì nhất định phải chủ động, to gan mà tấn công, thỉnh thoảng khiêu khích một chút, qua thời gian dài, sẽ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người ta.

Dĩ nhiên, chỉ thích hợp với những nữ tử ngây thơ đơn thuần, chứ nếu đối phương là loại xe hơi kinh nghiệm dày dặn đầy mình, trên xe treo đầy lốp xe phòng hờ, vậy thì không phù hợp dùng chiêu này.

Ngược lại, sử dụng một cách đơn giản hơn, dùng một chiếc xe sang tông vào đuôi xe của người ta.

"Hứa đại nhân, mời nhìn."

Tiểu hoạn quan vén vải trắng lên, không dám nhìn thi thể Phúc phi nhiều, lùi qua một bên.

Hứa Thất An buông tay Lâm An, đi tới bên thi thể, bắt đầu quan sát.

Là một phụ nhân xinh đẹp, dù gương mặt nhợt nhạt ảnh hưởng nhiều tới dung nhan, nhưng ngũ quan vẫn rất là diễm lệ, mặc áo mỏng màu trắng, cơ thể đã hơi bị phù lên.

Hứa Thất An đưa tay ra cởi áo Phúc phi, nhưng bị tiểu hoạn quan ngăn lại, sợ hãi lắc đầu: "Hứa đại nhân, không thể. . . . ."

Quả nhiên vẫn không được. . . . . Ta còn muốn giải phẫu bà ta đó. . . . . Hứa Thất An thầm nghĩ cách, nhìn hoạn quan bảo vệ hầm băng, nói:

"Đưa biên bản nghiệm thi và hồ sơ cho ta xem."

Hoạn quan rời đi, một lúc sau, cầm bản nghiệm thi tới, đưa cho Hứa Thất An.

Không có dấu vết bị xâm hại… Cổ tay và cánh tay có vết bầm do bị bóp mạnh…... Lúc chết quần áo xốc xếch, có dấu vết bị bạo lực lôi xé... Lúc chết tóc bù xù, cũng là dấu hiệu của chống lại bạo lực...

Cưỡng gian không thành công, rơi lầu chết. . . . . Hứa Thất An đưa ra phán đoán ban đầu.

Tiếp tục nhìn xuống, một ghi chú khiêm tốn thu hút chú ý của hắn:

Lúc chết mặt hướng lên trời!

Hửm? Lúc chết mặt hướng lên trời?

Bình thường, người nhảy lầu tự sát, là hướng mặt xuống dưới đất, tung người nhảy xuống. Những người mà bày cái vẻ ngửa ra sau nhảy lầu đầy hoa lệ trong ti vi hay chiếu trong thực tế là vô cùng hiếm.

Vì vậy, người nhảy lầu sau khi chết, lưng đều hướng lên trời, mặt hướng xuống đất.

Dĩ nhiên, nếu đó là nhà chọc trời, thì trong quá trình rơi xuống, cơ thể bị không khí trở lực, sức gió ảnh hưởng, sẽ quay ngược lại.

Nhưng căn lầu mà Phúc phi rơi xuống, theo hồ sơ ghi lại, chỉ cao có hai tầng, vậy lúc nhảy lầu là dùng tư thế nào, thì khi rơi xuống đất khả năng cao cũng vẫn sẽ là tư thế đó.

Là bị Thái tử đẩy xuống?

Cái này không khớp với suy đoán Phúc phi không chịu nhục, nhảy lầu bỏ mạng... . Nếu Thái tử muốn nếm thử đồ riêng của phụ thân, thì không có lý gì lại đẩy người ta xuống lầu. Ừm, không loại bỏ khả năng thẹn quá thành giận, sau khi say rượu có khuynh hướng bạo lực.

Nghĩ tới đây, Hứa Thất An lại chìa tay về phía thi thể Phúc phi.

"Hứa đại nhân!" Tiểu hoạn quan ngăn lại, cảnh cáo, "Không được quấy rối di thể Phúc phi."

Đây là nữ nhân của bệ hạ, dù đã chết, thì bề tôi cũng không được quyền mạo phạm.

"Cút mẹ ngươi đi." Hứa Thất An đá văng hắn đi, "Lão tử tuân lệnh tra án, cái này không được đụng, cái kia cũng không được đụng, ngươi nói nhảm với ta hả."

Nói nhảm thì khỏi đi, là tu dưỡng dày công cơ bản nhất của Hứa Thất An.

Tiểu hoạn quan bị một cước, không dám lên tiếng nữa.

Hứa Thất An nâng gáy Phúc phi, sờ sau ót bà ta, tay dần lần xuống, từ bả vai xuống sống lưng, rồi đến mông, vì mông đầy đặn, mà hắn muốn kiểm tra xương, nên không thể không bóp mấy cái.

Theo kết cấu cơ thể của con người, ngửa mặt rơi lầu, thứ đầu tiên tiếp xúc với mặt đất sẽ là đầu và bả vai, tiếp theo là cái mông.

Dù gì cũng là nữ nhân của hoàng đế, không thể cởi quần áo, Hứa Thất An không sao kiểm tra được mông có bị tổn thương gì hay không, đành phải dùng sờ soạng xác nhận.

"Đúng là ngửa mặt rơi lầu..." Hắn xác nhận xong.

Điều này loại bỏ khả năng sau khi Phúc phi chết, táy máy cơ thể, ngụy trang hiện trường.

"Ngươi có phát hiện gì?" Phiếu Phiếu lập tức hỏi.

Hứa Thất An thuật lại phát hiện và suy nghĩ của mình cho Phiếu Phiếu nghe, thật ra cũng là để cho tiểu hoạn quan đi giám thị hắn nghe.

"Chính là nói, Phúc phi không phải tự mình nhảy lầu chết?" Phiếu Phiếu lập tức tóm được nội dung chính.

Cũng không ngu lắm. . . . . Hứa Thất An khâm phục nói: "Công chúa thông minh tuyệt đỉnh, người thường không sao đuổi kịp."

Phiếu Phiếu nghe thế, rất vui vẻ.

Rời khỏi hầm băng, được hoạn quan hầu rửa tay, Hứa Thất An dẫn Lâm An rời khỏi.

"Điện hạ, sắc trời không còn sớm, hôm nay tra tới đây thôi, ngày mai ta lại tới." Hứa Thất An nhìn bóng mặt trời.

Giờ Thân một khắc buổi chiều, 3 giờ 15 phút.

Theo chế độ của Đại Phụng, sau xuân phân, giờ tan làm là giữa giờ Thân, sau thu phân, giờ tan làm là đầu giờ Thân.

Dù xuân tế đã qua, nhưng xuân phân chưa đến, nên giờ tan làm lúc này vẫn là đầu giờ Thân. Mà lúc này, đã qua thời hạn đó một khắc rồi.

Nguyên Cảnh Đế không có trả tiền lương làm thêm giờ cho lão tử… hắn phất tay, tạm biệt Lâm An.

... . . . .

Lúc này, Nguyên Cảnh Đế đang ngồi trong tẩm cung nghiên cứu đạo kinh, xem rất là nồng nhiệt.

So với tấu chương khô khan nuốt không trôi, và chính vụ không bao giờ xử lý xong, thì quyển đạo kinh hàm chứa chí lý trường sinh này làm Nguyên Cảnh Đế yêu thích, mê mệt hơn.

Thứ gì trên đời làm người ta say mê?

Quyền lực!

Nhưng mà tuổi thọ của con người có hạn, dù có cầm quyền mấy chục năm, nhìn xuống tứ hải, như thế thì sao?

Cuối cùng vẫn phải chịu thua thời gian, hóa thành một nắm đất vàng.

Chỉ có trường sinh cửu thị, mới là thứ làm người ta hướng tới. Vì điều này có nghĩa sẽ nắm được quyền lực mãi mãi.

Nguyên Cảnh Đế để sách xuống, nhắm mắt tập trung, suy nghĩ bí ẩn ở trong sách, sau đó bưng tách trà sâm, uống một hớp, nhẹ nhàng thổ tức.

Thừa ngay thời khắc này, Đại thái giám liền bẩm: "Bệ hạ, Hứa Thất An đã rời cung."

Nguyên Cảnh Đế suy tư chốc lát, hỏi: "Hôm nay ở trong cung, hắn đã làm gì?"

Dù gì cũng mới vừa ủy nhiệm cho Hứa Thất An làm quan chủ biện, Nguyên Cảnh Đế vẫn rất chú ý việc tra án của đồng la nhỏ này.

Lão thái giám lập tức cho triệu tiểu hoạn quan tới, dẫn hắn vào tẩm cung.

Tiểu hoạn quan cúi đầu, khom người.

Nguyên Cảnh Đế ngồi lười biếng, ung dung quét mắt nhìn tiểu hoạn quan, hỏi: "Hứa Thất An đã làm gì rồi? Vụ án nhưng có tiến tiến triển gì không?"

Lão thái giám nói ngay: "Ngươi phải bẩm thật tỉ mỉ cặn kẽ cho bệ hạ."