Hứa Thất An cưỡi ngựa, lão cò nhà đánh xe ngựa, trong xe là Hứa Linh Nguyệt, thẩm thẩm, và Linh Âm hưng phấn thò đầu ra cửa sổ nhìn.
Vì có đại lang đi cùng, nên không dẫn nha hoàn, tôi tớ, nhiều người vướng bận.
Trên đường đi, Hứa Thất An định mua ít đồ ăn cho Hứa Linh Nguyệt và Hứa Linh Âm, bèn hỏi vào cửa sổ xe: "Thẩm thẩm có muốn gì không?"
Thẩm thẩm từ chối.
Tới nhà mới, các nàng xuống xe, Hứa Thất An thấy thẩm thẩm lau khóe miệng.
"Chỗ này cũng không tệ lắm, cách khu náo nhiệt không xa, bên cạnh còn có sông. . . ." Thẩm thẩm bình phẩm với vẻ hài lòng. Bà đứng ở cửa, cau mày:
"Sao trông hơi cũ nát thế?"
Không cũ nát sao được, chỗ này có quỷ mà. . . . Hứa Thất An thầm nghĩ, ra hiệu lão cò nhà mở cửa.
Thẩm thẩm dẫn hai nữ tử đi vào nhà. Đập vào mắt là cảnh tượng tiêu điều rách nát, rõ ràng là đã hoang vu nhiều năm, không có người quản lý.
Bà nhíu mày: "Như này à?"
"Tòa nhà này đã rất nhiều năm không có người ở, ngay cả người thuê cũng không, người môi giới thấy bán bốn ngàn lượng là được rồi, nhưng chủ nhà chết sống không đồng ý. . . ."
Bốn ngàn lượng? Thẩm thẩm nheo mắt, hỏi với vẻ không để tâm: "Nhà này bán bao nhiêu."
"Năm ngàn lượng." Lão cò nhà đáp.
Thẩm thẩm không nói gì, dẫn chúng nữ nhi bắt đầu đi khám phá nhà, đi tới đâu hỏi chỗ đó. Lão cò nhà kinh nghiệm đầy mình, mặt mày dày dạn, ngươi hỏi cái gì cũng trả lời được.
Thấy mỹ phu nhân và thiếu nữ xinh đẹp kia đi về phía nội viện, lão cò nhà hoảng sợ, vội quay qua nhìn Hứa Thất An.
"Không sao đâu." Hứa Thất An nói.
Ban ngày thì có lẽ không sao. . . . Lão cò nhà nhìn theo bóng lưng mỹ phu nhân, cái mông tròn mẩy đầy phong tình kia rất là mê người.
"Khách quan thật muốn mua tòa nhà này?"
"Ừ."
Đúng là đồ không biết sợ chết. Lão cò nhà đã là hết lòng rồi, nên không khuyên nữa, hỏi: "Hai vị này là. . . ."
Giọng Hứa Thất An trêu ghẹo: "Ngươi nghĩ sao?"
Lão cò nhà im bặt, cảm thấy khó đoán. Mẫu thân và muội muội? Không, không thể trẻ như vậy. Hơn nữa giữa bọn họ không hề có dáng vẻ mẹ từ con hiếu.
Vợ chồng son? Ừm, người thiếu nữ kia có thể là thê tử của lão gia này, còn mỹ phụ kia là nhạc mẫu. . . . Thế thiếu nữ mặc váy vàng hôm qua thì sao?
Mắt lão cò nhà rất tinh, nhưng vẫn nhìn không ra quan hệ của mấy người này.
"Người lớn tuổi là thẩm thẩm của ta, hai người nhỏ hơn là muội tử của ta." Hứa Thất An nói xong, thấy lão cò nhà có vẻ kinh ngạc, hắn cười: "Làm sao thế?"
Lão cò nhà lắc đầu, lòng thầm nghĩ chưa từng thấy ai đi mua nhà mà dẫn muội muội và thẩm thẩm đi coi chung.
Vì thẩm thẩm nhất định là thê tử của thúc thúc hoặc bá phụ, nên bà ấy là người tông tộc, chứ không phải người nhà. Dẫn thẩm thẩm và đường muội cùng đi xem nhà? Ông ta chưa thấy bao giờ.
. . . .
Dù ngoài miệng thẩm thẩm khá là chua cay, bình phẩm tòa nhà chỗ nào cũng chê, nhưng kỳ thật trong tâm lại rất hài lòng. Cũng là đại trạch tam tiến, nhưng diện tích này lớn hơn Hứa phủ ở ngoại thành không ít, bố cục cũng hơn hẳn.
Bố cục của Hứa phủ là bố cục nhà bình dân, không sao bằng được bố cục sang trọng khí khái nơi này, nếu phải so sánh thì, đại khái chính là cái nhà nông thôn với biệt thự thành thị.
Tuy cũng là nhà có cùng số tầng, nhưng cấp bậc thì khác hẳn.
Bỏ một giờ cẩn thận xem hết tòa nhà, thẩm thẩm và Hứa Linh Nguyệt đều rất hưng phấn, Hứa Linh Nguyệt còn thầm chọn luôn phòng cho mình.
Thẩm thẩm thăm dò nói: "Ở khu này, năm ngàn lượng sợ là không mua nổi nhỉ."
Lúc đầu bà lên tiếng chê là để định ép giá, nhưng sau khi đi xem nhà xong, mới nhận ra giá năm ngàn lượng đã ra vô cùng rẻ, thẩm thẩm vốn thông minh liền nhận ra không ổn.
Hứa Thất An chỉ vào cái giếng cách đó không xa: "Vì trong giếng đó có quỷ, ừ, đúng là có quỷ, ta với Thải Vi cô nương đã kiểm tra rồi."
Hai tiếng kinh hô vang lên, Hứa Linh Nguyệt và thẩm thẩm hết hồn lùi ra sau lưng Hứa Thất An, Hứa Linh Nguyệt còn túm chặt lấy tay áo của đại ca.
Quỷ?
Hứa Linh Âm cũng sợ lắm, vội chạy tới, núp dưới chân đại ca, nhìn cái giếng vừa sợ hãi vừa nuốt nước miếng.
Mặt thẩm thẩm hơi tái đi, không muốn ở thêm một khắc nào nữa: "Không mua, trở về."
Mỗi tay bà dắt một nữ nhi vội vã đi hướng ra ngoài, vì đi quá nhanh, nên người hơi lảo đảo.
Lão cò nhà mặt mày ủ rũ nhìn Hứa Thất An: "Ngài đang đùa bỡn ta à?"
Hứa Thất An phẩy tay: "Đừng nói linh tinh, tới chỗ môi giới trả tiền đặt cọc."
Hắn không nói mình đã giải quyết nữ quỷ, sợ người môi giới nghe thế tăng giá. Trước khi lấy được khế ước mua bán nhà và khế đất, thì nhà này vẫn là tòa nhà có quỷ.
Xe ngựa tới nơi môi giới, thẩm thẩm với hai muội muội ngồi trong xe, nghe bảo Hứa Thất An đi trả tiền đặt cọc, thẩm thẩm rất tức giận.
"Ta sẽ không tới đó ở, để hắn ở một mình trong cái nhà có quỷ đó đi! Đồ chết tiệt, đúng là không muốn cho ba mẹ con chúng ta được ở đàng hoàng mà." Thẩm thẩm tức giận.
"Đại ca không phải là người như thế." Hứa Linh Nguyệt lay lay tay mẫu thân.
Đang nói, Hứa Thất An đã đi ra, leo lên vị trí đánh xe, vén rèm xe, thò nửa cái đầu vào, nói: "Sắp giữa trưa rồi, đi Quế Nguyệt Lâu ăn cơm nha."
Thẩm thẩm quay mặt đi chỗ khác.
Hứa Thất An giải thích: "Nữ quỷ trong nhà đó đã giải quyết xong rồi, các ngươi không tin ta, thì cũng phải tin Thuật sĩ Ty Thiên Giám chứ?"
Hứa Linh Nguyệt thản nhiên gật đầu.
Thẩm thẩm nửa tin nửa ngờ, nhìn hắn chằm chằm: "Thật sự?"
"Ta lừa thẩm thẩm làm gì."
Đánh xe tới Quế Nguyệt Lâu, thuê một phòng riêng, Hứa Thất An móc kính nhỏ ngọc thạch, nhắn tin vào: 【 Số hai, ta nhớ ngươi từng nói, điều tra được đằng sau nạn trộm cướp Vân Châu có người thao túng ư.】
Nhắn tin xong, hắn úp mặt gương xuống bàn, cúi đầu dùng bữa, một hồi lâu sau, cái gương rung lên.
【 Số hai: Đúng vậy, trong lúc tiêu diệt chúng, ta phát hiện trong các trại có không ít đồ quân nhu. Mấy thứ này sơn phỉ không thể nào có được, nên ta nghi sau lưng chúng có thế lực tại nâng đỡ.】
Hứa Thất An khẽ vuốt cằm, thứ gọi là đồ quân nhu, chính là vật tư quân dụng, như trang bị, khí giới vân vân.
Đề tài này đã khiến số bốn hứng thú, là người từng là quan viên Đại Phụng, người này rất để ý tình hình của Đại Phụng.
【 Số bốn: Có phải là quan phủ bản địa Vân Châu nhúng tay vào không? Đúng rồi, ta nhớ Vân Châu có phiên vương đó.】
【 Số hai: Quý Vương chỉ là một vương gia không có thực quyền, ta đã điều tra ông ta rồi, không phải.】
【 Số ba: ngươi điều tra thế nào?】
【 Số hai: cho người theo dõi Vương Phủ chứ sao.】
. . . . Người làm như này mà cũng gọi là điều tra? Thô thiển quá đi. Hứa Thất An thầm mắng, nhắn tin: Ta biết kẻ hỗ trợ sau lưng nạn trộm cắp Vân Châu.
"? ? ?"
Trong đầu Số hai và Số bốn không ngừng hiện lên những dấu chấm hỏi (???).
Số ba lại có được tin tức gì rồi? Sao số ba luôn có nhiều tin tức tình báo vậy? Tin tức trong Kinh Thành thì cũng thôi, dù gì cũng coi như là trong "Địa bàn" của hắn, nhưng Vân Châu đâu có tí quan hệ gì với hắn!