TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 182: Hứa Thất An không có sơ hở (1)

Trương Khai Thái không nói một lời, xông về phía tiền sảnh trước tiên, Hứa Thất An cũng đi cùng hướng với Trương kim la, nhưng hắn không nhanh bằng người ta.

Hắn cực nhanh chạy tới tiền sảnh, vừa vặn trông thấy Trương Khai Thái lấy chỉ thay kiếm, cắt người giấy cuối cùng thành hai đoạn.

Lúc này, dưới mặt đất có không ít mảnh giấy, đếm đếm có gần mười người giấy. Ngoài ra, trên mặt đất còn nằm hai thiếu niên, yết hầu bị dao sắc cắt đứt, máu tươi tung tóe khắp nơi, đều đã mất mạng.

"Xảy ra chuyện gì?" Hứa Thất An kinh hãi.

"Từ trên người hai người này đột nhiên chui ra rất nhiều người giấy, muốn giết người diệt khẩu, bị bọn ta cản lại." Ngân la phụ trách trông coi phạm nhân trả lời, nhưng đối tượng hắn trả lời là Trương Khai Thái.

"Phạm nhân có sao không?" Trương Khai Thái vừa hỏi, vừa nhìn vào nam nhân trung niên mặc áo gấm được mấy đồng la bảo vệ đang cuộn mình ở trong góc.

Người này ôm đầu ngồi xổm trong góc tường, mặt nhìn vào trong tường, khiến người ta không thấy được rõ mặt của hắn.

"À, không sao." Đồng la đứng bên cạnh đá hắn một cước, người trung niên mềm nhũn ngã xuống đất.

Mọi người biến sắc, ngân la phụ trách vội chạy qua xem, kiểm tra hơi thở và cổ xong, sắc mặt khó coi, hoảng loạn ôm quyền:

"Ty chức hộ vệ bất lực, thỉnh đại nhân trách phạt."

Trương Khai Thái sầm mặt, trán nổi gân xanh phẫn nộ, im lặng mấy giây, mới từ từ thở ra: "Chuyện này không trách được ngươi."

Hắn đi tới bên thi thể, nắm cổ áo người trung niên, khẽ rung tay, xẹt xẹt xẹt, áo quần của người kia vỡ vụn thành từng mảnh.

Cơ thể trần truồng của người trung niên lộ ra trước mắt mọi người, trên người y có một dấu ấn đỏ tươi.

"Là Chú Sát Thuật của Vu sư, dùng tóc, máu tươi, móng tay, kết hợp với ngày sinh tháng đẻ, là có thể giết người trong vô hình." Trương Khai Thái lắc đầu.

Cái này muốn phòng cũng không phòng được, nhất là hệ thống võ phu chỉ biết có bạo lực.

"Người giấy kia thì sao?" Hứa Thất An hỏi.

Trương Khai Thái ngồi xuống cạnh thi thể, trầm ngâm hồi lâu, "Những người giấy đó làm ta nghĩ tới vài việc. Thủ đoạn của Vu Thần Giáo quỷ dị khó lường, có Chú Sát Thuật, có mộng cảnh giết người, có cả năng lực điều khiển quỷ hồn và thi thể nữa.

"Những người giấy này, là bị quỷ hồn bám lên, nghe theo lệnh của người thi thuật làm việc."

Hứa Thất An thông minh cỡ nào, nghe cái là hiểu ngay ý của Trương Khai Thái, cả kinh: "Vậy cái giếng ở hậu viện là. . . nơi Vu sư Vu Thần Giáo chuyên dùng để dưỡng quỷ?"

Điều này giải thích vì sao chỉ làm phong cấm, mà không hoàn toàn tinh lọc.

"Vu sư kia rất có thể đang ở gần đây."

"Nhưng bây giờ đã đi rồi. Chúng ta tập kích đột ngột làm cho hắn trở tay không kịp, nên mới nấp ở gần đây, thi triển chú thuật giết người diệt khẩu, người đã chết, hắn sẽ không tiếp tục ở lại quanh đây nữa."

"Trương kim la, ngươi không cảm ứng được người giấy này à? Vừa rồi không ai phát hiện ra có người giấy giấu trong người các thiếu niên."

"Thứ nhất, thần thức của võ giả chỉ báo động khi có vật sinh ra uy hiếp với bản thân võ giả; thứ hai, người giấy là vật quỷ hồn phụ thuộc, cũng có một tầng phong ấn, có thể che được cảm ứng; thứ ba, người giấy không có lực sát thương cường đại, bình thường chỉ được dùng để làm việc, chứ không phải để giết địch."

Hứa Thất An đột nhiên nổi giận, mắng một tiếng phế vật, hắc kim trường đao ra khỏi vỏ, đao mang ác liệt chém ngược lên xà nhà. Cây xà và mái ngói "rầm rầm" rơi xuống, rơi trúng các nữ tử và các thiếu niên làm bọn họ ôm đầu tháo chạy, la hét om sòm.

Trong bóng tối cách đó một con phố, nhìn thấy nóc nhà phía xa sụp xuống, gây ra âm thanh ầm ầm, người ẩn trong bóng tối cười khẩy một cái, sau đó mọi thứ lại trở về yên tĩnh.

. . . . .

Công bộ Thượng thư phủ.

Phòng ngủ chính, Công bộ Thượng thư đã mất chính thê nhiều năm, vẫn luôn không tái giá, ôm tiểu thiếp chìm trong ngủ say.

Một người giấy theo gió bay vào trong viện, rơi xuống đất, mấy giây sau, đứng lên, khó nhọc len vào khe cửa đi vào phòng.

Nó cẩn thận tránh chậu than, cất những bước chân cứng còng đi tới bên giường, theo làn gió bay lên trên giường, rơi xuống bên gối của Công bộ Thượng thư.

Người giấy lảo đảo đứng dậy, đến khi đã đứng vững, liền chọc một cái vào mặt Công bộ Thượng thư.

Công bộ Thượng thư vốn ngủ rất nông nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy người giấy trên gối gối đầu, lập tức tỉnh táo.

Liếc nhìn tiểu thiếp, thấy nàng ta vẫn còn ngủ say, mới nhặt người giấy lên, xuống giường đi tới bên bàn, thắp ngọn nến trên bàn, mở người giấy ra, nheo mắt đọc những dòng chữ cực nhỏ trên giấy.

Mới xem được một khúc, Công bộ Thượng thư đã biến sắc, hàm râu run run. Tới khi xem xong, ông ta như trút được gánh nặng, thở ra một hơi dài, lại trở nên tỉnh táo và nhẹ nhõm.

Đốt người giấy xong, Công bộ Thượng thư quay về giường, nhìn tiểu thiếp đang ngủ say, nghĩ nghĩ một chốc, rồi từ từ cầm lấy gối đầu, đè lên mặt của tiểu thiếp.