TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q1 - Chương 167: Tra ra manh mối

Cuộc tiêu diệt dùng sấm sét để mở màn, chỉ sau một canh giờ, sơn trại đã bị công phá.

Cả người đại đương gia đẫm máu quỳ dưới đất, nhìn đội quân với chiến lực kinh người trước mặt, họ đều mặc áo giáp sáng ngời, tay cầm binh khí, nhưng lại không có tiêu kí của quan phủ hay quân đội.

Đội quân này không đông, chỉ hơn bốn trăm người, nhưng Đại đương gia kinh ngạc phát hiện, trong đội quân này không có người nào là yếu, thấp nhất cũng là Luyện Tinh Cảnh.

Luyện Khí Cảnh có tới hơn năm mươi người, Luyện Thần Cảnh tới hơn mười người, Đồng Bì Thiết Cốt cảnh bốn người.

Nữ chiến thần dẫn đầu, tu vi càng sâu không lường được.

Một đội quân như vậy, đừng nói đối phó một sơn trại nho nhỏ, dù có đi đánh Bạch Đế Thành, cũng đủ khiến đại thành đệ nhất đó của Vân Châu phải vất vả.

Không có cờ xí, chiến lực siêu tuyệt, do một nữ tử cầm đầu. Lòng Đại đương gia trầm xuống, nhớ tới một lời đồn của Vân Châu.

"Ngươi, ngươi là Phi Yến nữ hiệp?"

"Phi Yến nữ hiệp cái gì, khó nghe muốn chết."

Nữ chiến thần tay xách ngân thương nhíu mày, nàng này rất là xinh đẹp, ngũ quan đẹp đẽ, cái miệng nhỏ nhắn phớt hồng, cái mũi cao tạo nên cảm giác lập thể cho khuôn mặt, có điều nhuệ khí trên người khiến người ta hay bỏ qua mỹ mạo của nàng.

Hư mị đứng bên cạnh nàng, vốn là một con quỷ cực đẹp, thế mà vẫn bị khí chất của nàng che khuất.

"Chủ nhân, ta làm cũng được có phải không?" Mị dịu dàng hỏi.

"Đưa tin rất kịp thời." Nữ chiến thần gật đầu khen.

"Vậy có thể cho nhân gia một nam nhân không?" Mị nũng nịu nói: "Ta đói bụng nhiều ngày lắm rồi."

Nguyên Cảnh Đế hại ngươi đó, ngươi mau đi hút tinh khí của hắn đi! Nữ chiến thần thầm nghĩ, khẽ gật đầu: "Cho ngươi mấy sơn phỉ đó."

Đến lúc này, đại đương gia có thể khẳng định, nữ chiến thần này chính là Phi Yến nữ hiệp trong truyền thuyết.

Mấy năm trước, trong giang hồ bỗng nhiên xuất hiện một nữ hiệp hiệp can nghĩa đảm, nữ hiệp này hào hiệp đến mức, đi giành chính nghĩa, bảo vệ công lý.

Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nàng ta đã lừng danh khắp giang hồ, trở thành một đại hiệp không ai không biết, hết lòng vì lợi ích chung, được vinh dự xưng tụng là Phi Yến nữ hiệp.

Đầu năm nay, nữ hiệp này đã đến Vân Châu, thấy ở Vân Châu trộm cướp hoành hành, dân chúng khốn khổ không chịu nổi, bèn chiêu binh mãi mã, thành lập một đội tư binh, bắt đầu hành trình đi tiêu diệt không mệt mỏi.

Được Bố Chính Sứ Vân Châu vô cùng ủng hộ.

"Ta hỏi, ngươi đáp, như vậy sẽ cho ngươi chết thoải mái hơn." Nữ chiến thần chĩa mũi ngân thương về phía Đại đương gia, giọng lạnh lùng: "Nếu không, ta sẽ luyện ngươi thành lệ quỷ, trọn đời không được siêu sinh."

Đại đương gia xoắn xuýt, định cò kè: "Đừng hòng!"

Phập! Ngân thương đâm xuyên qua Thiên Linh Cái của Đại đương gia, vật màu đỏ trắng bắn ra đằng sau.

Nữ chiến thần thu thương, lầm bầm: "Không muốn nói thì thôi!”

"! ! !" Chu Xích Hùng bị dọa, hai chân nhũn ra, bụng nghĩ ngài không thể như vậy chứ, ngài không nhìn ra hắn đang muốn cò kè mặc cả hay sao, ít nhất ngài cũng phải cho một cơ hội. =))

Sao làm bừa như thế? !

Đám võ phu xung quanh có vẻ đã quen với cách hành sự này của nữ chiến thần, chỉ cười hì hì đứng xem náo nhiệt.

Chu Xích Hùng cảm thấy nữ chiến thần cũng sẽ tiêu diệt mình một cách không cảm xúc như vậy, vội rạp đầu xuống đất: "Nữ hiệp tha mạng, ta biết gì sẽ khai hết, sẽ khai hết."

"Ta sẽ không giết ngươi." Nữ chiến thần ngạo nghễ đứng đó, lớp áo giáp làm nổi bật những đường cong xinh đẹp của nàng, trong sự xinh đẹp lại ẩn chứa sát khí mạnh mẽ.

"Ta còn phải đưa ngươi đi gặp một người."

Hứa Thất An chấm dứt thổ nạp, trong lòng u ám không ngủ được, chợt nghe thấy âm thanh tích tích, cảm giác tim đập nhanh quen thuộc lại xuất hiện.

Hắn giật mình, trở mình ngồi dậy, nhanh nhẹn lôi kính nhỏ ngọc thạch dưới gối ra, quả nhiên nhìn thấy thứ mình muốn thấy:

【 hai: Số ba, đã bắt được Chu Xích Hùng, ngày mai ta sẽ phái người đưa người tới kinh thành cho ngươi. 】

Bắt được Chu Xích Hùng rồi? Hiệu suất này đáng sợ quá! Số hai đúng là ánh trăng sáng của mình, chụt chụt. Hứa Thất An vui không tả nổi, thật sự là sắp vui muốn phát khóc.

Trở thành ám tử của Ngụy Uyên là lựa chọn xấu nhất, Hứa Thất An không hề muốn đi con đường này. Hắn hiện giờ mới chỉ là Luyện Khí Cảnh, hắn biết mình còn chưa đủ mạnh. Nếu ở lại kinh thành, ở lại nha môn Đả Canh Nhân, cả tài nguyên tu luyện lẫn điều kiện sinh hoạt đều tốt hơn nhiều so với việc phải đi lưu lạc ở nơi chân trời xa xôi.

Nếu có thể sống an bình vui vẻ, ai lại muốn đi lang bạc kỳ hồ. (sống đầu đường xó chợ)

Hắn vốn đã không có sự gắn bó với thế giới này, nếu còn phải rời khỏi Nhị thúc, thẩm thẩm, Nhị Lang, muội tử, thì không khỏi tịch mịch quá.

【 ba: Có thể đến kinh thành trong vòng sáu ngày không? 】

Vân Châu cách kinh thành rất xa, tuy dịch trạm dọc đường của triều đình được xây dựng rất tốt, nhưng sáu ngày thì cũng hơi quá sức.

【 hai: Cưỡi Hỏa Võ Thú, sáu ngày cũng là vừa kịp. Nhưng ngươi phải trả cho ta ba trăm lượng bạc. Ta không thể để huynh đệ của ta đi một chuyến tay không, chi tiêu trên đường ngươi cũng phải trả. 】

【 ba: Đây là đương nhiên. 】

Nói xong, Hứa Thất An trầm ngâm, Chu Xích Hùng đương nhiên không thể cứ thế đưa vào kinh thành, kinh thành nước quá sâu, Chu Xích Hùng mà vào kinh thành, nhất định sẽ bị người để ý phát hiện, dù gì hắn cũng là người đang bị triều đình truy nã, liệt vào hạng tội phạm quan trọng nhất.

Có hai lựa chọn, một là báo trước với Ngụy Uyên, hai là tìm cách đưa Chu Xích Hùng vào kinh thành xong rồi mới báo. Hứa Thất An lựa chọn cái sau.

Vì hắn có một chủ ý hay hơn.

【 ba: Số hai, làm phiền ngươi đưa Chu Xích Hùng đến thư viện Vân Lộc, tự sẽ có người tiếp đón. 】

Chu Xích Hùng liên quan tới đại lão triều đình, phải đề phòng bọn họ chó cùng rứt giậu, ở nha môn Đả Canh Nhân toàn là võ phu, không đủ cân nặng.

Đại Nho của Thư viện Vân Lộc có năng lực thuấn di, chính là ứng cử viên áp giải phạm nhân tốt nhất. Chỉ cần nói một câu: Trong phạm vi ba thước của ta, chính là kinh thành.

Là sẽ tới thẳng kinh thành.

Phần lớn nơi trong Hoàng Cung là không vào được, nếu không các Đại Nho đã cắt đầu chó của Nguyên Cảnh Đế rất dễ dàng.

Ngày mai mình tới thư viện Vân Lộc, bái phỏng ba lão sư của mình, Hứa Thất An thầm quyết định.

Yêu cầu kia của số ba, cả số hai lẫn các thành viên còn lại của Thiên Địa Hội đều không hề thắc mắc. Số ba vốn là học sinh thư viện Vân Lộc mà.

Thời gian từ từ trôi qua, trong mấy ngày này, Hứa Thất An đi khắp nơi, gặp Hoài Khánh công chúa và Phiếu Phiếu công chúa, muốn nhờ họ xin tha tội cho mình.

Phiếu Phiếu suốt ngày chỉ biết làm mình làm mẩy với tỷ tỷ chứ kì thực chẳng có tâm cơ, chỉ cần cho nàng đủ mặt mũi, nàng đồng ý ngay tắp lự.

Hoài Khánh công chúa thì lý trí hơn, nói thẳng: Hình như phụ hoàng không thích ngươi, Bổn cung có thể bảo vệ ngươi không bị tội chết, nhưng tội sống thì khó tha.

Mang tội dĩ nhiên là phải lưu vong.

Hứa Thất An chú ý thấy một chi tiết, Hoài Khánh công chúa có một sự lạnh nhạt không hợp lý đối với án Tang Bạc, nàng cũng rất bình tĩnh với vận mệnh hắn sắp gặp phải, cứ như không hề để trong lòng.

Trước kỳ hạn một ngày, Ngụy Uyên phái người gọi Hứa Thất An tới Chính Khí Lầu gặp mình.

"Ta vừa lấy được tin tức từ trong nội cung, ngày mai bệ hạ định tảo triều, không thể tránh khỏi sẽ đề cập tới án Tang Bạc. Ta sẽ cố gắng giữ ngươi lại nha môn, chứ không phải phủ nha và Hình bộ." Ngụy Uyên nói.

Ông ta đang định nói vài lời trấn an đồng la nhỏ mà mình coi trọng, đã nghe thấy người ta tỉnh táo nói:

"Ngụy công, ta đã bắt được Chu Xích Hùng rồi."

Ngụy Uyên khựng lại, im bặt nhìn hắn.

Hôm nay giờ dần, Hứa Thất An vội đánh xe ngựa chạy vào Hoàng Thành, ngừng ở ngoài cung thành, đi cùng có Ty Thiên Giám Tống Khanh, Chử Thải Vi, Đại Nho thư viện Vân Lộc Trương Thận, kim la Khương Luật Trung và Dương Nghiên.

Trong xe ngựa là Kim Ngô Vệ Bách hộ Chu Xích Hùng hôn mê bất tỉnh, tay bị trói, đầu bị trùm bao tải.

Tới nơi, Hứa Thất An như trút được gánh nặng, ôm quyền với mấy người giúp mình: "Đa tạ chư vị, Án Tang Bạc sẽ chấm dứt ngay hôm nay."

Hắn nên vẽ một dấu chấm tròn kết thúc cho án Tang Bạc, vẽ một dấu chấm tròn chấm dứt vì vụ xung đột chém ngân la kia.

Kim Loan Điện.

Chấm dứt tấu biểu thường ngày xong, Nguyên Cảnh Đế hỏi: "Án Tang Bạc có tiến triển gì không?"

Dưới triều, chúng đại thần không hẹn mà cùng quay qua nhìn Ngụy Uyên, vẻ mặt mỗi người không giống nhau, đa phần là mang vẻ hả hê.

Lễ bộ Thượng thư bước ra khỏi hàng, cất cao giọng: "Thỉnh bệ hạ minh xét, mong Ngụy công trả cho bổn quan một cái công bằng."

Ngụy Uyên nhìn Lễ bộ Thượng thư nhảy ra bịa chuyện, chuyển mắt qua Nguyên Cảnh Đế, bước ra khỏi hàng, hành lễ:

"Bẩm bệ hạ, Án Tang Bạc đã tra ra manh mối."

Tiếng xì xào lập tức ồn lên.

Nguyên Cảnh Đế sững người, nheo mắt, hơi nghiêng người về phía trước: "Kẻ chủ mưu là ai?"

Ngụy Uyên nói: "Thần nói ra rồi sẽ không còn ý nghĩa, bệ hạ có thể gọi nguyên Kim Ngô Vệ Bách hộ Chu Xích Hùng lên hỏi."

Lông mày Lễ bộ Thượng thư nhảy dựng, cười khẩy: "Chu Xích Hùng đã trốn khỏi kinh thành từ hồi nào, gọi bằng kiểu gì?"

Ngụy Uyên như cười mà không phải cười nhìn ông ta, nói to: "Chu Xích Hùng đang ở ngoài cung thành chờ, thỉnh bệ hạ cho gọi vào."

Trong thoáng chốc, cả triều đình im bặt.