Phía trước, Hứa Nguyên Hòe ngăn cản đao khí cho tỷ tỷ bỗng nhiên quay đầu, thấy phụ thân buông xuống, vừa mừng vừa sợ.
“Phụ thân, sao người tới đây.”
Thiếu niên lạnh lùng vội vàng đi lên đón.
Chỉ có Cơ Huyền cười cười, hô một tiếng “quốc sư”, không kỳ quái chút nào cả, như sớm biết hắn sẽ đến.
Hứa Bình Phong đánh giá con trai thứ, cười nói:
“Không tồi, tu vi lại có tiến bộ, có thể mong chờ bước vào tứ phẩm.”
Được phụ thân khen, khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Nguyên Hòe lộ ra nụ cười, thỏa mãn giống như đứa nhỏ.
Trong mắt Hứa Nguyên Sương thanh quang lóe ra, quan sát bóng người áo trắng, ngạc nhiên nói:
“Cha, cha không phải chân thân...”
Phụ thân trước mắt khí số cổ quái, không phải khí số người bình thường nên có.
“Một con rối phân thân mà thôi, Giám Chính ở ngoài Vân Châu nhìn chằm chằm, chân thân của ta không tới được. Nương pháp khí bên người Thiên Cổ Lão Nhân lưu lại, lấy thủ đoạn “Vật đổi sao dời” giấu được Vọng Khí Thuật của Giám Chính lão sư.”
Hứa Bình Phong giải thích một câu đơn giản, ánh mắt xẹt qua Hứa Nguyên Sương, nhìn về phía Cơ Huyền, nói:
“Chuẩn bị xong chưa.”
Thì ra là thế... Hứa Nguyên Sương giật mình, đến cấp bậc đó của phụ thân cùng Giám Chính, pháp khí cùng thủ đoạn che chắn thiên cơ trong hệ thống Thuật sĩ, đối với bọn họ đã không còn hiệu quả.
Muốn giấu được Giám Chính, phải sử dụng thủ đoạn của hệ thống khác.
Nhưng chân thân cha chưa đến, có phải ý nghĩa Giám Chính đã tập trung phụ thân, cho dù thủ đoạn của Thiên Cổ Lão Nhân, cũng không cách nào che trời qua biển hay không?
Cơ Huyền chưa lập tức trả lời, hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, tựa như là mượn điều này bình ổn cảm xúc.
“Lúc nào cũng chuẩn bị, quốc sư.”
Hai tỷ đệ Hứa Nguyên Sương tò mò đánh giá phụ thân cùng Cơ Huyền.
Hứa Bình Phong hài lòng gật đầu, ngón tay vẽ nhanh ở không trung, từng trận văn ẩn chứa thiên địa pháp tắc hiện lên, chúng nó có trật tự rơi ở các nơi của Ngự Phong Chu, bám vào boong tàu, cột buồm, mép thuyền các nơi.
Trong chớp mắt, toàn bộ Ngự Phong Chu đã bao trùm trận văn.
Hứa Nguyên Sương trợn to đôi mắt đẹp, cố gắng ghi nhớ những phù văn xem không hiểu này, đối với Thuật sĩ mà nói, những phù văn như gà bới này, là côi bảo lớn nhất.
Đợi Hứa Bình Phong hoàn thành bày trận, Hứa Nguyên Sương nhịn không được hỏi:
“Cha, đây là trận pháp gì?”
Thế mà cần hắn tự mình động thủ khắc.
Thuật sĩ trước khi tấn thăng tứ phẩm, sẽ trải qua một quá trình “nhớ trận” dài đằng đẵng.
Cái gọi là “nhớ trận”, đó là mang toàn bộ trận pháp có thể nắm giữ ghi nhớ ở trong lòng, đợi tới sau khi tấn thăng tứ phẩm, những trận pháp khắc ở trong đầu này sẽ biến thành bản năng.
Khi thi triển, tâm niệm vừa động, trận pháp tự thành.
Ty Thiên Giám có “Thiên Cương” cùng “Địa Sát” hai bản trận pháp đại điển, tổng cộng một trăm lẻ tám tòa đại trận, mỗi một tòa đại trận lại chia ra mười mấy hoặc mấy chục tiểu trận.
Hứa Nguyên Sương mười bảy tuổi, có thể nhớ hai đại trận, đã khiến nàng thiếu chút nữa chân tóc chuyển dời lên trên (hói đầu).
Nhưng nàng biết phụ thân Thuật sĩ phẩm cấp như vậy, đã sớm mang “Thiên Cương” cùng “Địa Sát” thuộc nằm lòng, khi thi triển trận pháp tùy theo ý muốn.
Trận pháp có thể khiến hắn tự tay khắc, nhất định là loại cực kỳ thâm ảo.
“Trận pháp gì?” Hứa Bình Phong nhìn con gái, cười nói:
“Đây là trận pháp vi phụ năm đó đánh cắp quốc vận Đại Phụng, đương nhiên, so sánh với tòa đại trận kinh thế đó, trận pháp này là kết quả đơn giản hoá lại đơn giản hoá.
“Tác dụng của nó chỉ có một, chính là tụ lại khí vận.”
...
Lão thất phu hóa thân “đao”, đánh vào bề mặt chuông vàng, thanh âm bén nhọn vang vọng chân trời.
Hứa Thất An cách chiến trường không xa, đứng mũi chịu sào, nháy mắt mất đi thính giác, ù tai từng đợt.
Người trên đỉnh núi phía nam cũng lâm vào trong ù tai quấy nhiễu, điều này làm bọn họ khổ sở bịt tai, không có tinh lực tự hỏi hướng đi kế tiếp, thế cục biến hóa của chiến đấu.
“Rắc!”
Duy trì ngắn ngủi mười mấy giây, mặt chuông vàng nứt ra một vết rạn.
Cùng lúc đó, “lực lượng một đao” của lão thất phu hao hết.
Kim thân uy nghiêm hơn nữa nguy nga không cho hắn cơ hội bổ ra đao thứ hai, cánh tay nắm hoàng kim thần kiếm kia vung lên, kéo thần kiếm bổ xuống.
Dự cảm nguy cơ của võ giả đưa ra nhắc nhở né tránh, lão thất phu hóa thành tàn ảnh, hướng một bên tránh đi.
Rầm rầm!
Trong tiếng thân núi sập xuống, thần kiếm chém sập từng mảng lớn đá lăn, một kiếm này không có khí cơ dao động, nhưng đỉnh núi cao nhất của núi Khuyển Nhung ở trước mặt nó, chỉ giống như đống cát.
Có thể dễ dàng đẩy đổ.
Lúc này, Tu La Kim Cương bắt lấy cơ hội, lui đến trên vai Kim Cương pháp tướng.
Không có chỗ nào an toàn hơn so với nơi này.
Một kiếm chém trượt, chưa thu kiếm, cây côn hoàng kim nhằm vào đầu vụt xuống.
“Ầm!”
Vô số đá vụn nổ tung, đỉnh núi cao nhất của núi Khuyển Nhung hoàn toàn bị đánh nổ, thấp đi một đoạn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Lão thất phu bằng vào dự cảm nguy cơ của võ giả, giống một con gián linh hoạt, khi thì bên trái, khi thì bên phải, thoắt ẩn thoắt hiện.
Kim Cương pháp tướng đồng thời kéo ra hai mươi tư cánh tay, đao kiếm côn bổng không ngừng nện xuống.
Đánh tới mức đá bắn tung tóe, đỉnh cao nhất của núi Khuyển Nhung lần lượt nứt nẻ, bắn bay ra ngàn vạn tấn bùn đất cùng đá.
Ầm!
Trường côn hoàng kim nện xuống, bóng người lão thất phu tan vỡ, chân thân xuất hiện ở trên cây côn tráng kiện như cây to.
Bịch bịch bịch... Hắn dọc theo cây gậy, chạy như điên về phía pháp tướng so với đỉnh núi còn cao hơn.
Hắn càng chạy càng nhanh, như một thanh đao gào thét lao đi, không khí xung quanh xuất hiện vặn vẹo.
Mũi đao chỉ thẳng mi tâm của Kim Cương pháp tướng.
Bốp!
Hai bàn tay khổng lồ của Kim Cương pháp tướng vỗ vào nhau, tựa như đập ruồi bọ, mang lão thất phu đập ở không trung.
Ngay sau đó, hai bàn tay kịch liệt run lên, khó có thể khép lại.
Sau khi duy trì vài giây, trong tiếng vang lớn nặng nề, hai bàn tay bị đánh văng ra, lão thất phu phá bàn tay mà ra, cả người đẫm máu, tay chân vặn vẹo quỷ dị, ngực sụp đổ.
Thể phách nhị phẩm võ phu, bị một đòn của pháp tướng đánh vỡ.
Kim Cương pháp tướng không cho hắn cơ hội thở dốc, biết công kích như vậy rất khó giết chết võ phu siêu phàm có được sinh mệnh lực ương ngạnh, công kích mãnh liệt nối gót nhau mà tới.
Kim thân cao mấy trăm trượng, Phật quang vạn đạo, mang núi Khuyển Nhung phạm vi mấy chục dặm nhuộm thành màu vàng.
Khí tức của nó so với vực sâu còn khủng bố hơn, làm sinh linh trong phạm vi Phật quang chiếu nơm nớp lo sợ, phủ phục dưới đất.
“Tào, Tào minh chủ, đây là có chuyện gì...”
Hai đầu gối Phó Tinh Môn quỳ xuống đất, cả người run rẩy, cúi thấp đầu.
Cái trán Tào Thanh Dương đổ mồ hôi, lấy tư thái bất nhã tương tự phủ phục, làm ra bộ dạng cúng bái.
Vốn lấy tu vi nửa bước siêu phàm của hắn, không nên kém như thế. Nhưng đang bị thương nặng, hơn nữa sau một phen đại chiến, trạng thái cực kỳ không ổn, lúc này không tốt hơn là bao so với đám người Phó Tinh Môn.
“Là, là La Hán? Bồ Tát trong truyền thuyết?”
Hội trưởng Kiếm Châu thương hội, Kiều Ông môi đầy đặn phát run, đứt quãng từ trong miệng ép ra suy đoán.
Lão tổ tông đã là nhị phẩm võ phu, có thể mang hắn áp chế ở thế yếu, pháp tướng này, nhất định là vị La Hán hoặc Bồ Tát nào đó. Kim Cương là tam phẩm, tam phẩm không có khả năng áp chế nhị phẩm võ phu, đây là suy luận rất đơn giản.
Hắn không nói còn tốt, hắn vừa nói như vậy, đã điểm hỏa sự khủng hoảng trong lòng đám người Võ Lâm minh.
Vì sao La Hán hoặc Bồ Tát sẽ xuất hiện ở nơi này?
Vì sao Phật môn đối phó Võ Lâm minh cần bỏ vốn lớn như vậy?
Hứa Ngân la bị thương nặng, không thể tái chiến, lão tổ tông một cây chẳng chống vững nhà, có thể thắng sao?
Từng vấn đề hiện lên ở trong lòng mọi người, mang đến thấp thỏm cùng khẩn trương, sợ hãi cùng bất an.