TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 1135: Cược mạng (2)

Trong lòng Dung Dung vui sướng, bỗng phát hiện sư phụ bên cạnh, thân hình cứng ngắc, kinh ngạc nhìn xa xa, vẻ mặt giống như mừng giống như buồn giống như giận.

Dung Dung theo ánh mắt của nàng nhìn lại, chính là đỉnh núi vừa rồi vị nam tử kia ngự kiếm phi hành biến mất.

Vừa rồi người nọ, tựa như có chút quen mắt... Dung Dung hơi nhíu mày, khoảng cách quá xa, nàng thấy không rõ người nọ.

“Sư phụ?”

Dung Dung thấp giọng hỏi một câu.

Mỹ phụ nhân sớm qua tuổi bốn mươi giật mình tỉnh ngộ, lắc lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, nhưng tựa như không muốn nói chuyện.

“Khất Hoan Đan Hương, ngươi thao túng thú vật phụ cận, tìm kiếm tung tích Lý Linh Tố. Bạch Hổ, ngươi có thể ngự phong, tốc độ nhanh nhất, một khi Khất Hoan Đan Hương tìm được tung tích đạo sĩ thối kia, lập tức hiện ra chân thân mang chúng ta đuổi giết.”

Liễu Hồng Miên thấy Lý Linh Tố như thần binh từ trên trời xuống, suýt nữa thay đổi chiến cuộc, vội vàng hạ đạt mệnh lệnh.

Đám người Bạch Hổ không có ý kiến, đề nghị của Liễu Hồng Miên chính hợp tâm ý bọn họ.

...

“Soạt...”

Hứa Thất An liếm máu màu vàng sẫm trên Trấn Quốc Kiếm, mắt sáng lên, lộ ra nét vui mừng.

“Lực lượng Kim Cương thật nồng đậm, nếu có thể uống cạn máu tươi một người trong các ngươi, Kim Cương Thần Công của ta liền có thể đại thành.”

Kim Cương Thần Công tu hành đến cảnh giới đại thành, màu da cùng máu sẽ chuyển thành màu vàng sẫm, trong tinh huyết ẩn chứa Kim Cương thần lực.

Tào Thanh Dương hấp thu tinh huyết của hắn, có được Kim Cương Thần Công là ví dụ.

“Cuồng vọng!”

Độ Nan Kim Cương quát.

Kim Cương không có năng lực tái sinh máu thịt của võ phu, tuy sinh mệnh lực bọn họ cực kỳ cường hãn... Hứa Thất An đang muốn thừa thắng xông lên, bắt lấy ưu thế này.

Trên bầu trời “Đông Phương Uyển Dung” dang đôi tay lần nữa, một lần này không phải nhắm vào Hứa Thất An, mà là nhắm vào hai gã Kim Cương.

Chỉ thấy trên người Độ Nan và Độ Phàm Kim Cương dâng lên từng đợt ánh sáng màu máu, trên vết thương khủng bố bị Thái Bình Đao cùng Trấn Quốc Kiếm chém ra kia, máu thịt mấp máy, nhanh chóng khép lại.

Huyết Linh Thuật!

Đây là năng lực của cửu phẩm Huyết Linh Sư.

Kích phát tiềm năng mục tiêu hoặc bản thân, bình thường dùng để chế tạo tử sĩ hung hãn không sợ chết, không biết đau đớn.

Nạp Lan Thiên Lộc kích phát sinh mệnh lực hai vị Kim Cương, làm năng lực tự lành của bọn họ ở trong khoảng thời gian ngắn tăng lên, có thể so với tam phẩm võ phu.

“Thật khó chơi, vu sư thủ đoạn loè loẹt. Còn mười phút...”

Hứa Thất An hít thật sâu, bình ổn cảm xúc một phen.

Sau khi giúp Độ Nan Độ Phàm khôi phục thương thế, Nạp Lan Thiên Lộc không chỉ là phụ trợ nữa, hắn hai tay kết ấn, từ trong thiên địa triệu hồi đến một hư ảnh.

Hư ảnh đó bộ mặt mơ hồ, trán mơ hồ có một con mắt dựng thẳng, trên thân là người, nửa thân dưới là thân rắn, là một vị Yêu tộc.

Nói từ trên quan hệ huyết thống, hư ảnh này là tổ phụ của đại yêu Chúc Cửu.

Một vị xà yêu có huyết thống thần ma.

Hắn ở bốn trăm năm trước, bị Vũ Sư Nạp Lan Thiên Lộc chém ở hoang nguyên đông bắc.

Sau khi triệu hồi ra hư ảnh, “Đông Phương Uyển Dung” giơ tay, trong tầng mây bổ xuống từng tia chớp, ở lòng bàn tay nàng đan xen ra một cây lôi mâu.

“Hứa Thất An, Ngụy Uyên trước chém thân thể ta, sau giết con trai độc nhất của ta.”

“Đông Phương Uyển Dung” quan sát hắn, chậm rãi nói:

“Hắn chết ở Tĩnh sơn thành, là nhân quả tuần hoàn. Nhưng thù của ta còn chưa báo, ngươi là vãn bối hắn nể trọng nhất, hôm nay trảm ngươi!”

Nàng cầm lôi mâu, lao xuống, mang theo vô số hồ quang nhỏ vụn.

Cùng thời điểm, Độ Nan cùng Độ Phàm Kim Cương hóa thân tàn ảnh màu vàng, trái phải giáp công.

“Lão tử sớm hay muộn có một ngày, phải san bằng Tĩnh sơn thành, chém Vu Thần, đoạn tuyệt truyền thừa vu sư các ngươi... Trấn áp!”

Hứa Thất An hét lớn một tiếng.

Phù đồ bảo tháp chấn động, nở rộ ra ánh vàng chói mắt, một khí tức chí đại chí cường, lộ ra vô thượng uy nghiêm giáng xuống, thi triển ở trên người Đông Phương Uyển Dung.

Đánh gãy đòn lao xuống khí thế hùng hổ của nàng.

Keng keng keng!

Trong khoảng trống thời gian này, Hứa Thất An vung đao kiếm, triển khai vật lộn với hai gã Kim Cương.

Thần dị của võ phu Hóa Kình, khiến hắn có thể thoải mái nhất tâm nhị dụng, chống đỡ hai gã Kim Cương công kích.

Mà sự chịu đựng, sinh mệnh lực siêu mạnh của Bất Tử Chi Khu, thì khiến hắn chỉ cần tránh đầu bị chém xuống, cho dù trúng đòn nặng của Kim Cương, cũng có thể ở nháy mắt khôi phục, năng lực kéo dài so với Phật môn Kim Cương cường đại hơn mấy lần.

Trái lại hai gã Kim Cương, trên người rất nhanh xuất hiện vết kiếm nhỏ mà dày, như người bình thường bị dao nhỏ cắt qua làn da, tuy là vết thương da thịt, lại máu tươi đầm đìa.

Đây là trình độ lớn nhất Trấn Quốc Kiếm có thể làm được.

Phòng ngự thân thể của Kim Cương, so với tam phẩm võ phu cùng cảnh giới càng mạnh hơn.

Phía sau Đông Phương Uyển Dung, hư ảnh kia, con mắt dựng thẳng ở mi tâm liên tục rung động, nháy mắt, một đạo ô quang chợt bắn nhanh, đánh vào trên phù đồ bảo tháp.

Khí tức uy nghiêm xuất hiện ngưng trệ, ngay sau đó, Đông Phương Uyển Dung vươn tay, thi triển Chú Sát Thuật đối với phù đồ bảo tháp.

Keng!

Bên trong phù đồ bảo tháp phát ra chấn động mạnh, vang lên tiếng như gõ chuông.

Chú Sát Thuật cũng có thể thi triển đối với khí linh.

Sau khi Chú Sát Thuật có hiệu quả, Nạp Lan Thiên Lộc không liều mạng với pháp bảo này, vung lôi mâu, hung hăng quật vào thân tháp.

Trong tiếng “keng” vang lớn, kim quang tán loạn thành ánh sáng vỡ vụn, phù đồ bảo tháp bay lộn ra ngoài, đụng sập một đỉnh núi nơi xa, mấy trăm vạn tấn đá cùng bùn đất bắn tung tóe, thanh thế to lớn.

Đây là siêu phàm chiến.

“Núi sập rồi...”

Đám người ở đỉnh núi phía nam nhìn mà ngây ra như phỗng, rõ ràng cảm nhận được bản thân nhỏ bé.

Phù đồ bảo tháp chỉ có thể kiềm chế, không thể nghênh chiến một vị nhị phẩm... Trong lòng Hứa Thất An rùng mình, tuy chưa bao giờ khinh thường Nạp Lan Thiên Lộc vị Vũ Sư này, nhưng chiến lực đối phương biểu hiện ra, vẫn làm người ta kinh hồn táng đảm.

Đây là cường giả thật sự có thể giết hắn.

Nạp Lan Thiên Lộc dưới trạng thái đỉnh phong, là Vũ Sư nhị phẩm đỉnh phong.

Sau khi mất đi thân thể, tu vi trượt xuống chút, nhưng lực lượng chủ yếu của vu sư đến từ nguyên thần, bởi vậy trượt xuống không nhiều.

Nhưng Hứa Thất An ngược lại may mắn gã là vu sư, không phải võ phu, hoặc là Lạc Ngọc Hành kiếm tu như vậy, bởi vì hai vị sau là lấy lực lượng sát phạt trứ danh.

Mà vu sư thì lấy quỷ dị cùng thống soái nổi tiếng, chiến trường mới là sân nhà của bọn họ, thuật chém giết yếu một chút.

Xẹt xẹt...