TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 1132: Siêu phàm hỗn chiến (1)

Lúc thanh kiếm đồng thau này xuất hiện, khiến Tu La Kim Cương bị chặn ở ngoài núi Khuyển Nhung, sắc mặt luôn bình tĩnh rốt cuộc xuất hiện dao động rõ ràng.

Hắn cực kỳ kiêng kị, ngưng trọng lui về phía sau một bước.

Làm Kim Cương năm trăm năm trước từng tham dự tấn công kinh thành, vây giết hoàng tộc, hắn vô cùng khắc sâu ấn tượng đối với thanh kiếm này.

Phòng ngự thân thể tam phẩm võ phu luôn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt nó giống như phàm nhân.

Mà cơ thể Kim Cương lực phòng ngự so với tam phẩm võ phu càng cường đại hơn, cũng không dám nói có thể đối kháng lại sự sắc bén vô song của pháp bảo này.

Ở trong lần rung chuyển lớn soán vị kia, Tu La Kim Cương từng thấy một vị đồng môn, bị một vị thân vương của vương triều Đại Phụng năm đó liên tục chém mấy chục kiếm, người đầy vết kiếm, kiếm khí ăn mòn tạng phủ, cuối cùng ngã xuống.

Vị đồng môn kia, chính là một vị Kim Cương hàng thật giá thật.

Một màn một thanh kiếm ngang trời xuất hiện, ép lui Tu La Kim Cương, ở trong mắt người xem của ba bên, có sự đọc hiểu khác nhau.

“Đây là kiếm gì? Thế mà dọa lui Kim Cương?”

“Đây là chuyện kiếm sao, đây là Hứa Ngân la đến rồi nha.”

“Đúng vậy, kiếm chỉ là kiếm tầm thường, nhưng chủ nhân sau lưng kiếm là Hứa Ngân la, khẳng định là hắn. Phó minh chủ từng nói, Hứa Ngân la sẽ trợ giúp Võ Lâm minh chúng ta.”

“Rốt cuộc đến rồi...”

Người vây xem ở đỉnh núi phía nam không nhận ra Trấn Quốc Kiếm, càng không cảm thấy một thanh kiếm có thể dọa lui Tu La Kim Cương, thật sự ép đối phương lui về, là chủ nhân sau lưng thanh kiếm này.

Mà chủ nhân này, rõ ràng chính là Hứa Ngân la phó minh chủ từng nói.

Hứa Ngân la rốt cuộc đến rồi... Trong lòng Liễu công tử khẽ thả lỏng, ám ảnh trong lòng vừa rồi bị cột sét kia tạo thành giảm bớt đi rất nhiều.

Hắn nhịn không được liếc Dung Dung cô nương, phát hiện mắt nàng lấp lánh tỏa sáng, khuôn mặt ửng đỏ, bộ dáng thiếu nữ hoài xuân là rõ ràng như thế.

Mà nữ đệ tử Vạn Hoa lâu bên cạnh nàng, vẻ mặt tương tự với nàng, ai cũng bỗng nhiên trở nên hưng phấn.

“Sư phụ?”

Liễu công tử thấy sư phụ nhà mình sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm kiếm đồng thau.

Kiếm khách trung niên giật mình hoàn hồn, có chút nghi hoặc nói:

“Thanh kiếm đó cho ta cảm giác rất kỳ quái, cụ thể như thế nào, vi sư không thể nói rõ, ừm... Đây là tu dưỡng của bản thân một kiếm khách.”

Sao con chưa cảm thấy... Liễu công tử bừng tỉnh đại ngộ:

“Khó trách con cũng có cảm giác như vậy.”

Kiếm khách trung niên vui mừng nói: “Tốt lắm, xem ra ngươi trong khoảng thời gian này tu hành rất cố gắng.”

Thằng nhóc này, giả vờ cái gì với ta, ta vừa rồi chỉ là cảm thấy thanh kiếm đó có chút quen mắt, tựa như từng thấy ở nơi nào... Kiếm khách trung niên nói thầm trong lòng.

...

Liễu Hồng Miên, Bạch Hổ, Khất Hoan Đan Hương, cùng với sư huynh đệ Tịnh Tâm Tịnh Duyên, tự nhiên cũng không nhận ra thần binh vang danh Cửu Châu này, sức chú ý của bọn họ hoàn toàn không ở trên thân kiếm đồng thau.

Cảnh giác nhìn chung quanh, sắc mặt cẩn thận, ngưng trọng, bởi vì bọn họ biết, họ Hứa đến rồi.

Hắn rốt cuộc đến rồi.

Kèm theo hắn xuất hiện, sẽ có những trợ thủ nào, con bài chưa lật như thế nào, kế tiếp đều sẽ hoá trang lên sân khấu.

Vũ Sư, Độ Nan Kim Cương trên Ngự Phong Chu cũng sẽ toàn lực ra tay.

Chiến đấu thật sự bắt đầu rồi.

Lúc trước giao thủ chẳng qua là khai màn mà thôi.

Từng chịu khổ ở ngoại ô Ung Châu, bọn họ ôm tâm lý cực kỳ phức tạp đối với Hứa Thất An.

Đã khát vọng hắn xuất hiện, sau đó trả thù hắn. Lại sợ hãi hắn xuất hiện, sợ hãi lật thuyền lần nữa.

...

Một thanh kiếm... Đám người Võ Lâm minh Tào Thanh Dương là đại biểu không nhận ra Trấn Quốc Kiếm, nhưng thấy thanh kiếm đồng thau này có thể khiến Tu La Kim Cương lui về phía sau, vừa kinh ngạc vừa tò mò.

“Hứa Ngân la, đến rồi...” Tiêu Nguyệt Nô nói từng chữ một.

Tào Thanh Dương “ừm” một tiếng, vẻ mặt căng thẳng có chút thả lỏng, thấp giọng cảm khái nói:

“Cho dù là Phật môn Kim Cương, cũng kiêng kị Hứa Ngân la như thế.”

Hắn mang kiêng kị cùng động tác lui về phía sau của Tu La Kim Cương lý giải thành đối phương đang phòng bị Hứa Thất An, cho rằng đối phương sợ là chủ nhân phía sau kiếm đồng thau.

Đám người Phó Tinh Môn cũng nghĩ như vậy. Vui sướng bởi Hứa Thất An cường đại, điều này làm trong lòng bọn họ có sự tự tin.

Ai cũng chưa đặc biệt để ý thanh kiếm kia.

Mặc các các chủ Dương Thôi Tuyết, nhìn chằm chằm kiếm đồng thau một hồi, trong con ngươi của hắn chiếu rọi ra vô số tia sáng sắc bén như cây kim nhỏ, đột nhiên bịt mắt, kêu rên thành tiếng.

Máu tươi từ kẽ ngón tay hắn tràn ra.

“Dương các chủ? !”

Các đồng bạn cả kinh, vội vàng xem xét tình huống của hắn.

Dương Thôi Tuyết bịt mắt, mặc kệ mọi người quan tâm, hắn lấy thanh âm hơi bén nhọn kêu lên:

“Trấn Quốc Kiếm, là Trấn Quốc Kiếm, đây là Trấn Quốc Kiếm! !”

Tiếng hắn cao vút, giọng điệu điên cuồng, lặp lại một lần lại một lần, cả người như là phát điên rồi.

Mặc các là môn phái kiếm tu, các đời môn nhân thích sưu tầm kiếm nổi tiếng thiên hạ, ghi lại trong sách.

Từ tổ sư đời thứ nhất bắt đầu, đến nay, tổng cộng có “Thiên Địa Nhân” ba quyển danh kiếm phổ.

Phàm là kiếm có thể ghi vào trong ba quyển kiếm phổ, đều có ba yếu tố:

Một, bản thân cường đại, thuộc loại pháp khí; Hai, có chuyện xưa hoặc ý nghĩa lịch sử không tầm thường; Ba, điều thứ nhất cùng điều thứ hai đều có cả.

Xếp hạng nhất danh kiếm phổ, ba trăm năm qua chưa bao giờ thay đổi, nó chính là bội kiếm của khai quốc hoàng đế Đại Phụng —— Trấn Quốc Kiếm!

Danh kiếm phổ ghi lại: Trấn Quốc Kiếm!

Bội kiếm cao tổ hoàng đế Đại Phụng, theo sử ghi chép, kiếm này lấy đồng thau Nhai Sơn chế tạo, hoa văn thân kiếm giống như mai rùa, cho nên có truyền thuyết, kiếm này là rùa thần Tang Bạc tặng cho cao tổ hoàng đế.

Tổ sư Mặc các cũng chưa từng thấy Trấn Quốc Kiếm, bởi vì nó quanh năm cất ở Vĩnh Trấn Sơn Hà miếu của kinh thành.

Nhưng làm trấn quốc thần khí của Đại Phụng, trên tư liệu lịch sử đối với nó sẽ có ghi lại rất chi tiết.

Danh kiếm phổ của Mặc các, đó là chép miêu tả trên sử sách.

Dương Thôi Tuyết có thể kết luận kiếm này là Trấn Quốc Kiếm, đầu tiên, thân là tứ phẩm kiếm tu, hắn phi thường mẫn cảm đối với kiếm khí, biết đây là một thần binh. Tiếp theo, hoa văn thân kiếm đồng thau tựa như mai rùa.

Cuối cùng, công nghệ rèn thanh kiếm này khác với thời nay. Dương Thôi Tuyết yêu kiếm như mạng, mơ hồ có thể nhận ra đây là phong cách đúc kiếm thịnh hành nhất buổi đầu Đại Phụng lập nước.

Mà loại phong cách cùng công nghệ này, chính là bắt chước Trấn Quốc Kiếm.

“Trấn Quốc Kiếm? !”

Không biết là ai kinh hô một tiếng, các võ phu xúm lại ở bên người Dương Thôi Tuyết trợn mắt cứng lưỡi.

“Thanh kiếm này, chính là bội kiếm của cao tổ hoàng đế đó.”

“Lúc chiến dịch Sơn Hải quan, Trấn Bắc vương từng dùng nó.”

Đám người Phó Tinh Môn nuốt nuốt nước miếng, trong lòng thế mà lại có cảm giác như hành hương.

Dương Thôi Tuyết kích động nói:

“Trấn Quốc Kiếm hiện thế, Võ Lâm minh sợ gì kẻ thù bên ngoài? Kiếm này mũi nhọn hướng về đâu, thần quỷ lui tránh. Hứa Ngân la, hắn mang Trấn Quốc Kiếm mời tới, hắn thật sự có thể khống chế Trấn Quốc Kiếm, lời đồn là thật.”

Hứa Ngân la vì trợ giúp Võ Lâm minh, thế mà mang pháp bảo trong truyền thuyết này mời ra!

Trấn Quốc Kiếm? !

Mấy người Bạch Hổ, Khất Hoan Đan Hương, Tịnh Tâm, Tịnh Duyên âm thầm dùng ánh mắt trao đổi, vừa kinh ngạc vừa nặng nề, bọn họ hoàn toàn không ngờ, thanh kiếm đồng thau bị dẫn đầu ném vào chiến trường này, chính là Trấn Quốc Kiếm trong truyền thuyết.

Trấn Quốc Kiếm hiển hách uy danh, bọn họ sao có thể không biết.

Đây là con bài chưa lật của Hứa Thất An sao?

Hắn quả nhiên có chuẩn bị mà đến.

“Ồ, minh chủ bọn họ tựa như rất kích động?”

“Sao đều đang nhìn thanh kiếm đó, kiếm này chẳng lẽ có chỗ gì đặc thù.”

“Vừa rồi Dương các chủ đột nhiên che mặt mà khóc...”

Đỉnh núi phía nam bên này, không nghe được tiếng, chỉ có thể thông qua hành động của đám người Tào Thanh Dương, làm phán đoán mơ hồ.

...