TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 1130: Vũ Sư (1)

“Khoảng cách giữa ngươi và ta, không đủ một trượng.”

Tu La Kim Cương Độ Phàm cúi đầu đánh giá kẻ thấp bé đồ trắng, hắn chỉ cao tới ngực mình.

“Trừ Yêu tộc, ở cảnh giới tam phẩm này, bất cứ hệ thống nào bị võ phu áp sát trong vòng một trượng, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.” Hắn ngạo nghễ nhìn Thuật sĩ áo trắng, môi thật dày nhếch lên.

Khoảng cách này, cho dù đối phương muốn truyền tống chạy trốn, hắn cũng có thể sớm ngắt ngang.

Về phần hộ thể pháp khí, ở trong mắt tam phẩm Kim Cương, trừ một ít hộ thành đại trận khắc lục ở trên tường thành, do vô số tiểu trận pháp từng vòng đan vào nhau tạo thành hắn không công phá được.

Trận pháp khắc ở trên pháp khí, chịu giới hạn bởi thể lượng cùng chất liệu, không có khả năng ngăn trở nắm đấm sắt của hắn.

Cho dù là phù đồ bảo tháp pháp bảo như vậy, lúc này tế ra cũng đã muộn.

“Hoặc là, ngươi là đang tặng con tin cho Phật môn, đổi về Độ Tình La Hán?”

Khoảnh khắc câu này nói ra miệng, bàn tay to như quạt hương bồ của Tu La Kim Cương từ trên hướng xuống, bao phủ đỉnh đầu Tôn Huyền Cơ.

Ba ~

Bàn tay to màu vàng sẫm vỗ lên kết giới khí, không khí chấn động phát ra thanh âm chói tai.

Độ Phàm Kim Cương biến sắc, cảm nhận được lòng bàn tay gặp cản trở.

Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình giống như đối địch với thiên địa, phương thế giới này đang bài xích hắn.

Tôn Huyền Cơ nguy nga bất động, nâng mắt liếc hắn một cái, lời ít mà ý nhiều nói:

“Cút!”

Hắn vươn bàn tay dán ở ngực Độ Phàm Kim Cương, đại khái có một giây đình trệ, sau đó, “Rầm” một tiếng vang lớn, trong sóng khí nổ tung, Độ Phàm Kim Cương tựa như một viên đạn pháo ra khỏi nòng, bắn bay ra ngoài.

Ven đường húc gãy vô số cây cối, ở trong rừng rậm dọn dẹp ra một dải đất “chân không”.

Khi hắn ổn định thân hình, đã bị đánh bật ra khỏi đỉnh núi, lơ lửng ở không trung, dưới chân là vực sâu.

“...”

Nơi đây tràn đầy tĩnh mịch, nhân viên hai bên xem cuộc chiến, giống như mất đi năng lực biểu đạt ngôn ngữ.

Thuật sĩ Ty Thiên Giám vậy mà lại cường đại như thế...

Không hổ là người của Ty Thiên Giám, không hổ là nhị đệ tử của Giám Chính, khủng bố như vậy...

Kinh ngạc than thở cùng khen ngợi dâng lên ở trong lòng đám võ phu Phó Tinh Môn. Nói thật, ban đầu bọn họ không quá coi trọng “nhị đệ tử của Giám Chính” trong miệng Tào Thanh Dương.

Nghe cũng chưa nghe nhiều, không biết tu vi, không có chiến tích, hơn nữa là Thuật sĩ ngay cả vật lộn cũng không làm được, có thể phát huy tác dụng lớn bao nhiêu?

Nào có chói mắt bằng ba chữ “Hứa Ngân la”.

Nhưng một màn trước mắt làm bọn họ biết, vị Thuật sĩ áo trắng này mạnh đến đáng sợ.

Nhẹ nhàng bâng quơ một chưởng, đánh lui Phật môn Kim Cương.

Mà vị Kim Cương này, lúc trước mới phát tiết bạo lực của mình, triển lãm sự cường đại của mình.

Liễu Hồng Miên quả thực muốn mang cái miệng nhỏ nhắn há thành chữ “O”. Sau khi gia nhập thành Tiềm Long, nàng tiếp xúc không ít với Thuật sĩ, cô gái nhỏ trong đoàn đội cũng là Thuật sĩ.

Nàng biết rõ Thuật sĩ thể phách yếu ớt, dựa hết vào pháp khí luyện chế như không cần tiền công kích, dựa vào trận pháp hoa mỹ đứng ở thế bất bại.

Thật muốn để Thuật sĩ vật lộn với võ phu, đó là trong WC thắp đèn lồng —— tìm cứt.

Chẳng lẽ Thuật sĩ sau tam phẩm, thể phách sẽ có biến hóa nghiêng trời lệch đất, biến hóa to lớn, đủ để chơi cứng với tam phẩm võ phu?

Vẻ mặt mấy người Bạch Hổ Khất Hoan Đan Hương không khác lắm với nàng.

Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên hai vị đệ tử cửa Phật chau mày, bọn họ nhìn không thấu huyền cơ trong đó.

...

Ngự Phong Chu.

Cơ Huyền chợt nghiêng đầu, nhìn Hứa Nguyên Sương: “Muội tử?”

Hứa Nguyên Sương lại nheo mắt, nhìn phía Đông Phương Uyển Dung, thấp giọng nói:

“Nạp Lan tiền bối mắt sáng như đuốc, thế núi Khuyển Nhung quả thật đã xảy ra biến hóa.”

Nàng quay sang nhìn Cơ Huyền, giải thích:

“Tôn Huyền Cơ lấy núi Khuyển Nhung làm căn cơ, khắc đại trận, hôm nay lực lượng địa mạch toàn bộ núi Khuyển Nhung thuộc về hắn sử dụng hết.”

Nàng là mới bước vào luyện kim thuật sư, cách tứ phẩm trận pháp sư còn xa, bởi vậy chưa lập tức phát giác núi Khuyển Nhung phong thuỷ biến hóa, thẳng đến vừa rồi Tôn Huyền Cơ ra tay, nàng mới nhìn ra đôi chút.

Nhất thời hiểu câu nói không lâu trước đó của Đông Phương Uyển Dung.

Cơ Huyền chau mày: “Lực lượng địa mạch núi Khuyển Nhung mạnh như vậy?”

Hứa Nguyên Sương “ừm” một tiếng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc:

“Núi Khuyển Nhung là núi nổi tiếng của Kiếm Châu, ở trong động thiên phúc địa Trung Nguyên xếp thứ chín, tương truyền năm đó tổ sư Thiên tông vốn định mang tông môn xây ở núi Khuyển Nhung, hàng phục Khuyển Nhung làm hộ giáo thần thú.

“Truyền thuyết này thật giả khó phân biệt, nhưng đủ để nói lên núi Khuyển Nhung là một chỗ động thiên phúc địa hiếm có, không phải dãy núi tầm thường có thể so sánh.”

Cơ Huyền giật mình, trầm giọng nói:

“Khó trách Tôn Huyền Cơ mãi chưa hiện thân, thì ra âm thầm bố trí trận pháp.”

Căn cứ trước mắt nhìn thấy, Cơ Huyền nhớ tới rất lâu trước kia, quốc sư từng nói với bọn họ:

“Trong Trung Nguyên, Giám Chính muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó. Toàn bộ giang sơn Trung Nguyên, đều là vật trong bàn tay Giám Chính. Ta muốn làm, chính là mang nó biến thành vật trong bàn tay của ta.”

Lúc ấy hắn chưa nghĩ nhiều, cho tới bây giờ mới bừng tỉnh đại ngộ.

Rất nhiều hệ thống ở lúc phẩm cấp thấp, sẽ đặt nền móng cho phẩm cấp cao, hoặc rõ ràng cao phẩm chính là bản thăng cấp.

Cơ Huyền mơ hồ ý thức được, thủ đoạn Tôn Huyền Cơ trước mắt thi triển, điều khiển lực lượng núi sông, có lẽ cất giấu bí mật thâm ảo nhất của Thuật sĩ.

“Đây không phải lực lượng của ngươi! Ngươi vừa rồi đang bày trận!”

Tu La Kim Cương đạp không trung mà đứng, ý đồ trở lại trong núi, nhưng núi Khuyển Nhung đã “đóng” cổng, mỗi lần hắn thử giáng xuống, đều sẽ bị kết giới không khí chắn trở về.

Thân là Hộ Pháp Kim Cương Phật môn, hắn rất hiểu biết đối với Thuật sĩ, trong lòng làm ra phán đoán rõ ràng đối với tình huống bây giờ.

Tôn Huyền Cơ không nói lời nào, im lặng đối diện hắn.

“Vì sao không nói lời nào?”

Tu La Kim Cương tựa như có chút tức giận.

Tôn Huyền Cơ môi giật giật, bật ra một chữ: “Đừng...”

Sau đó, thì không có sau đó.

Tào Thanh Dương kéo thân thể bị thương nặng, thất tha thất thểu tới gần đám người Dương Thôi Tuyết, nghe vậy, trong đầu theo bản năng hiện lên phán đoán:

Hắn muốn nói hẳn là “Đừng nói nhảm”.

Đái Tông linh hoạt nhảy nhót vài cái, liền tới bên người Tào Thanh Dương, nâng hắn trở về.

Phó Tinh Môn Tiêu Nguyệt Nô đám tứ phẩm võ giả này lập tức vây lên, bảo vệ Tào Thanh Dương.

“Minh chủ, thương thế như thế nào?”

Tiêu Nguyệt Nô vừa lấy ra viên thuốc chữa thương, vừa hỏi.

“Không chết được, tinh huyết Hứa Thất An giữ được mạng của ta.”

Tào Thanh Dương tiếp nhận viên thuốc ăn vào, thuận thế kéo vạt áo, để mọi người thấy thương thế của hắn.

Ngực be bét máu thịt, có gai xương nhô ra, nhưng máu thịt đang ương ngạnh mấp máy, ý đồ tự lành, chẳng qua tốc độ rất thong thả, cho người ta cảm giác có thể không còn sức tiếp tục vào bất cứ lúc nào.

“Ta trong khoảng thời gian ngắn, không thể hấp thu tinh huyết nữa, nếu không thân thể sẽ sụp đổ, vết thương này đủ khiến ta dưỡng nửa tháng.”

Sau khi nuốt viên thuốc, sắc mặt Tào Thanh Dương dần chuyển sang hồng nhuận.

“Minh chủ, vị Thuật sĩ này quá cường đại rồi, Kim Cương căn bản không vào được, chúng ta có lẽ có thể mượn nó đứng ở thế bất bại. Có lẽ cũng không cần Hứa Ngân la ra mặt đâu.”

Sắc mặt Phó Tinh Môn hiện lên sự vui mừng.

Tào Thanh Dương bây giờ đã biết, Tôn Huyền Cơ sở dĩ chậm chạp chưa tới, là âm thầm khắc trận pháp.

“Còn có một việc, giáo chúng trong minh chạy đến đỉnh núi phía nam rồi.”

Tiêu Nguyệt Nô tinh tế thấp giọng nói.