Đáng tiếc lão tổ tông sau khi trải qua trận chiến kinh thành, trạng thái cực kỳ không ổn, không thể không lâm vào ngủ say, bằng không ngày đó hai đứa nhỏ gặp chuyện, nói không chừng hắn có thể từ chỗ lão tổ tông tìm được đáp án.
Tào Thanh Dương uống một ngụm trà, hỏi: “Vương Du còn sống?”
Đại ti ngục cười nói: “Tự nhiên còn sống, mỗi một gián điệp, đều rất có giá trị.”
Tào Thanh Dương “Ừm” một tiếng, nói:
“Nếu là người của Ty Thiên Giám, liền tạm thời giữ lại một mạng đi. Phái người đi kinh thành một chuyến, hướng Ty Thiên Giám tìm kiếm đáp án.”
Hắn nghĩ nghĩ, lại nâng tay nói: “Không, tạm thời đừng lộ ra, nghe ta an bài.”
Trước hướng lão tổ tông chứng thực một phen, tìm hiểu long khí, cũng nghe ý kiến lão tổ tông một chút.
Việc này liên quan đến con cái, hắn tất nhiên phải thận trọng.
Đại ti ngục gật đầu, đứng dậy chắp tay nói: “Thuộc hạ cáo lui.”
...
Tào Thanh Dương ra khỏi đại sảnh, rẽ vào nội viện, phân biệt đi thăm con trai cùng con gái.
Bọn nó là sinh đôi, năm nay bảy tuổi, vừa lúc đến tuổi ở riêng.
Tào Thanh Dương ngày trước trầm mê võ đạo, sau khi trở thành minh chủ, lại bận bịu công việc trong minh, đến năm ba mươi mới cưới vợ sinh con.
Tuy không coi là già mới có con, nhưng cũng là cao tuổi rồi.
Bởi vậy cực kỳ yêu thương đối với hai đứa bé sinh đôi.
Trong đại sảnh ấm áp của nội viện, Tào Thuần hông đeo kiếm gỗ, ở trong phòng hừng hực lửa than chơi đùa.
Vú nuôi đuổi theo ở sau, không ngừng nhắc nhở nó chú ý chậu than.
Tào Tuyết thì im lặng rúc vào trong lòng mẫu thân, cùng nàng xem sách trẻ con có tranh vẽ.
Thấy Tào Thanh Dương tiến vào, Tào Thuần lập tức không quậy nữa, Tào Tuyết cũng từ trong lòng mẫu thân ngồi thẳng, ưỡn thẳng thân thể nho nhỏ.
Hai huynh muội khá sợ người cha nghiêm khắc.
Tào Thanh Dương cởi áo choàng, đưa cho vú nuôi đi lên đón, vẫy vẫy tay:
“Thuần Nhi, lại đây.”
Tào Thuần đứng thẳng ở trước mặt hắn, hô: “Cha!”
Tào Thanh Dương khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười: “Đã lâu chưa kiểm tra kiếm thuật của con rồi.”
Liếc qua kiếm gỗ bên hông nó: “Chơi với cha một chút.”
“Vâng!”
Tào Thuần mắt sáng ngời gật đầu, khuôn mặt nhỏ có chút hưng phấn.
Lập tức rút ra kiếm gỗ, có hình có dạng múa một bộ kiếm pháp, thế mà lại có vài phần sắc bén.
Thê tử cười nói:
“Thuần Nhi không biết sao, đột nhiên khai khiếu rồi. Tướng công, cái này có phải rất giống chàng hay không?”
Tào Thanh Dương lúc trẻ tuổi từng bị người ta cười nhạo tư chất ngu dốt, liên quan minh chủ đời trước cũng bị người ta âm thầm nhạo báng không biết nhìn người.
Hắn lòng không tạp niệm, vùi đầu khổ luyện, mỗi ngày vung tám ngàn cú đấm, một ngày nào đó rất nhiều năm sau, hắn bỗng phát hiện mình đã thành cao thủ số một trong đám thanh niên trẻ khỏe của Võ Lâm minh.
Thành giai thoại.
Tào Thanh Dương lại không có nửa phần ý cười, không nói một lời khoác áo choàng, rời khỏi nội viện.
Hắn rời phủ, mục tiêu rõ ràng bước tới hậu sơn.
Bụng đầy nghi hoặc muốn hỏi lão tổ tông.
Long khí là cái gì; Vì sao sẽ ở trên người hai đứa bé; thái độ của Ty Thiên Giám đối với cái gọi là long khí vân vân.
Hắn rất nhanh tới trước vách đá, tới trước cửa đá đóng chặt.
“Lão tổ tông, Thanh Dương có việc hỏi.”
Hắn khom người nói.
Liên tục gọi ba lần, trong cửa đá không hề đáp lại.
Lão tổ tông còn đang ngủ say, khi nào có thể tỉnh? Một trận chiến kinh thành ngày đó, khiến trạng thái của lão càng tệ hơn nữa, mà Cửu Sắc Liên Ngẫu Hứa Thất An hứa hẹn lại chậm chạp chưa đến... Trong lòng Tào Thanh Dương nặng nề, đang muốn hô lần nữa.
Trên vách đá bỗng sáng lên hai ngọn đèn lồng màu đỏ máu, lạnh như băng trông lại.
Tào Thanh Dương liền biết, là Khuyển Nhung thủ hộ lão tổ tông đang bảo hắn rời khỏi, đừng quấy rầy.
Hắn bất đắc dĩ hành một lễ, quay về đường cũ.
Thành nhỏ biên giới Giang Châu.
Miêu Hữu Phương gặm một xiên mứt quả, nói:
“Ta phát hiện dân chạy nạn biên giới, so với nơi khác ít hơn rất nhiều.”
Lý Linh Tố cũng gặm xiên mứt quả xâu, nói:
“Cái này là vì nơi đây gần Kiếm Châu, dân chạy nạn đều chạy tới Kiếm Châu rồi.”
Miêu Hữu Phương vẻ mặt nghi hoặc, nói: “Kiếm Châu rất giàu có sao?”
“Nơi mưa thuận gió hoà, tự nhiên là giàu có. Kiếm Châu có Võ Lâm minh, được xưng chủ nhân thật sự của Kiếm Châu. Cho dù là Kiếm Châu tam ti, cũng phải kiêng kị ba phần.”
Lý Linh Tố chậm rãi nói: “Giang hồ Kiếm Châu cực có trật tự, thất phu muốn làm xằng làm bậy, sẽ bị Võ Lâm minh lấy thủ đoạn sấm sét diệt trừ. Vừa vặn ngược lại với Vân Châu hung đồ tụ tập.
“Đồng thời, quan phủ cùng Võ Lâm minh kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không dám quá không kiêng nể gì.”
“Ta chỉ nghe nói Kiếm Châu là thánh địa võ đạo.” Miêu Hữu Phương không quá tin tưởng, phản bác: “Theo ngươi nói như vậy, chẳng lẽ triều đình mặc kệ sao? Tùy ý một thế lực giang hồ lớn mạnh như thế.”
“Ta nghe nói Kiếm Châu Võ Lâm minh có một vị lão tổ tông siêu phàm cảnh, không biết là thật hay giả.” Lý Linh Tố cười nói.
“Vậy ngươi nói cái rắm.” Miêu Hữu Phương bĩu môi.
Hai người triển khai tranh chấp, đề tài dần dần lệch khỏi quỹ đạo, không quan hệ gì với “dân chạy nạn”, “giàu có” nữa.
“Ngươi nếu không tín, có thể hỏi Từ Khiêm.”
Lý Linh Tố hầm hừ nói.
Thân phận cùng địa vị Hứa Thất An, khẳng định sẽ có hiểu biết đối với những bí ẩn này.
Miêu Hữu Phương lập tức nhìn tới, Mộ Nam Chi ăn mứt quả cùng Bạch Cơ liếm mứt quả, cũng bừng bừng hứng thú nhìn về phía dẫn ngựa mà đi Hứa Thất An.
“Quả thật có một vị lão gia hỏa, hơn nữa là lão gia hỏa bằng tuổi với quốc gia.”
Hứa Thất An châm chước nói: “Nhưng triều đình có thể dễ dàng tha thứ Võ Lâm minh tồn tại, trái lại cũng không hoàn toàn là kiêng kị một vị võ phu siêu phàm. Phải biết rằng, Đại Phụng thời kì cường thịnh, đừng nói một vị siêu phàm, hai vị siêu phàm cũng không đủ xem.”
“Đó là vì cái gì?” Miêu Hữu Phương càng thêm khó hiểu, tràn đầy hứng thú.
Lý Linh Tố nghiêng tai lắng nghe, hắn biết Hứa Thất An có đầy bụng chuyện bí ẩn thú vị, khi thân phận còn chưa bại lộ, mình thường xuyên từ chỗ hắn nghe được một ít bí mật cổ đại.
Chính bởi như thế, mình mới tin không nghi ngờ đối với thân phận Từ Khiêm, xem nhẹ một ít chi tiết cùng sơ hở, chưa nhìn thấu thân phận hắn.
Hứa Thất An nói:
“Năm đó cuối thời Đại Chu, quần hùng cùng nổi dậy, một vị giang hồ thất phu ở Kiếm Châu kéo một đội nhân mã, triển khai hành trình tranh giành Trung Nguyên.
“Về sau, các đạo nhân mã bị tiêu diệt, hợp nhất, chỉ còn hai chi. Một mũi là quân đội của khai quốc hoàng đế Đại Phụng, một mũi quân đội chính là của vị võ phu Kiếm Châu này.
“Lúc đó Đại Chu đã diệt, Trung Nguyên chờ phục hưng, hắn không muốn tạo sát nghiệt nữa, liền hẹn chiến đấu với khai quốc hoàng đế Đại Phụng.
“Người thắng làm chủ Trung Nguyên, kẻ thua ẩn lui. Về sau kết quả các ngươi đều biết, Đại Phụng bởi vậy mà sinh.
“Lúc trước ta nghe nói việc này, chỉ cảm khái cao tổ hoàng đế cường đại. Hôm nay mới cân nhắc lại, lão thất phu Kiếm Châu này, thật ra cũng không có ý niệm xưng đế.
“Hắn tạo phản, thuần túy là vì lúc ấy dân chúng thật sự sống không nổi. Trong lòng, theo đuổi hẳn là võ đạo.
“Mà cao tổ hoàng đế, hứng thú đối với võ đạo cùng trường sinh không lớn, hắn ham thích vương đồ bá nghiệp. Hai người theo đuổi khác nhau, đã định sẵn kết quả.
“Khi lão thất phu Kiếm Châu ẩn lui, cao tổ hoàng đế cùng hắn ước pháp tam chương, cho phép lão ở Kiếm Châu giữ lại quân đội đích hệ, xem như một sự cảnh cáo đối với mình, cùng con cháu đi.
“Đến hôm nay, khi thái độ của hoàng đế đối với Kiếm Châu như thế nào đã không quan trọng, thái độ của Giám Chính mới là mấu chốt. Kiếm Châu có thể kéo dài đến bây giờ, là Giám Chính ngầm đồng ý.”
Nói tới đây, Hứa Thất An thở dài một tiếng.
Bây giờ nghĩ đến, Võ Lâm minh cũng là một trong những quân cờ của Giám Chính.
Lão tiền bạc này, không biết trong bàn cờ của lão còn có bao nhiêu quân cờ.
Thiên Mệnh Sư là kỳ thủ trời sinh... Trong lòng Hứa Thất An cảm khái.
...
Vân Châu, thành Tiềm Long.
Hòa thượng khoác áo cà sa giản dị, lộ ra nửa bờ ngực to lớn, ngồi xếp bằng ở trước bàn trà.
“Ngươi đã mưu tính nhiều năm như vậy, hẳn là sẽ không thể không dự đoán được hôm nay.”
Già La Thụ Bồ Tát liếc thuật sĩ áo trắng ngồi đối diện.
Hắn chỉ là khốn cục của Vân Châu lúc này.
Giám Chính chặn ở ngoài Vân Châu, ai dám đi ra ngoài, kẻ đó là người chết đầu tiên.
Đương nhiên, đối với Già La Thụ Bồ Tát mà nói, chơi cứng là được.
Cho dù Trung Nguyên là địa bàn của Giám Chính, hắn cũng có thể nằm ngang.
Nắm giữ Kim Cương pháp tướng, Bất Động Minh Vương pháp tướng, trong nhất phẩm người có thể giết hắn không tồn tại.
Hứa Bình Phong một khi khởi sự, hắn sẽ phụ trách cuốn lấy Giám Chính, Hứa Bình Phong thì phụ trách công thành đoạt đất.
Nhưng Già La Thụ Bồ Tát cảm thấy, hôm nay Hứa Bình Phong không giải quyết được nguy cơ trước mắt, vậy minh hữu này không khỏi quá mức thiếu sót.
Hứa Bình Phong cười nói: “Trấn Bắc vương cùng Ngụy Uyên là quân cờ Giám Chính lão sư bày ở ngoài sáng, lão còn có rất nhiều cơ sở ngầm, đợi ta lần lượt nhổ đi.”