Nàng có chút kiêu ngạo nâng cằm, nói: “Loại cực phẩm linh bảo này, trong thiên địa chỉ có một, không có hai, nếu không phải có linh uẩn của ta bồi dưỡng, hừ hừ!”
Nàng mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Hứa Thất An, tựa như đang chờ hắn khích lệ cùng nịnh hót.
“Giỏi quá!”
Hứa Thất An cầm cái cằm, nâng mặt của nàng lên.
Bốp!
Mộ Nam Chi vỗ tay hắn ra, nổi giận nói: “Không được động tay động chân.”
Lấy tính cách ngạo kiều của nàng, là không thể dễ dàng tha thứ bị đùa giỡn như vậy.
Mười ngày sau trưởng thành, nên đi Võ Lâm minh rồi... Hứa Thất An đi đến bên giường, nhìn xa hướng đông nam.
Kiếm Châu ở phía đông nam Giang Châu.
Lúc trước lão tổ tông Võ Lâm minh trong lúc bế quan, phân ra lực lượng giúp hắn đối phó Hứa Bình Phong, là mạo hiểm phiêu lưu cực lớn.
Hứa Thất An chỉ biết là lão đang trùng kích cảnh giới nhị phẩm, gặp phiền toái, ở một trạng thái tiến thối lưỡng nan.
Ở trong bối cảnh như vậy, ra tay đối phó một cường giả nhị phẩm, rất có thể sẽ làm cân bằng lão thất phu cố gắng duy trì bị đánh vỡ.
“Không, rất có thể loại cân bằng đó đã bị đánh vỡ, lão bây giờ đang trượt hướng vực sâu...
“Nhưng nếu Võ Lâm minh chưa hướng kinh thành truyền tin, bảo ta thực hiện hứa hẹn, nói rõ tình huống còn chưa đến mức quá nghiêm trọng...
“Võ Lâm minh thế lực lớn như vậy, lão minh chủ võ phu tam phẩm đỉnh phong như vậy, nhất định phải kéo vào trận doanh.
“Đúng rồi, Kiếm Châu có Vạn Hoa lâu, trong Vạn Hoa lâu tất cả đều là mỹ nhân tư sắc xuất chúng, lấy bản tính lsp của Thánh tử, khẳng định có thân mật, ha ha, đến lúc đó có trò hay để xem rồi.
“Ta còn có thể châm ngòi thổi gió, nói Lý Linh Tố có mới nới cũ, dùng quan hệ của các bang phái lớn Võ Lâm minh cùng Vạn Hoa lâu...”
Hứa Thất An đột nhiên có chút sốt ruột không chờ nổi.
Hắn cầm gương đi đến bên bàn sách, nguyên thần hóa thành “xúc tu”, vươn vào trong Hồn Thiên Thần Kính.
Mặt gương đồng xanh lần nữa hiện ra con mắt duy nhất không có lông mi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hứa Thất An.
“Xưng hô như thế nào?”
Hứa Thất An truyền đạt ra ý niệm hữu hảo.
“Vạn Yêu quốc chủ vạn tuế!”
Khí linh gương thần cũng truyền đạt ra ý niệm.
“Mọi người làm quen một chút, ta là phong lưu phóng khoáng người gặp người thích Đại Phụng Ngân la Hứa Thất An.”
Hứa Thất An ý đồ câu thông.
“Phật môn đáng chết, con lừa trọc thiên đao vạn quả!”
Khí linh gương thần nói.
... Thế này hoàn toàn không có cách nào câu thông nha! Hứa Thất An gãi gãi đầu, cảm giác khó giải quyết.
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Ta là cha ngươi.”
Gương đồng xanh chợt chấn động, con mắt không có lông mi kia sâu thẳm thêm vài phần, cũng càng linh động có thần, như là đang đánh giá Hứa Thất An.
Đồng thời, ý niệm tràn ngập uy nghiêm truyền vào trong đầu Hứa Thất An:
“Tiểu tử nhân loại hèn mọn, ngươi là đang khinh nhờn bản thần sao.”
Tỉnh táo rồi? Hứa Thất An vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lấy ý niệm trả lời:
“Ta là minh hữu của Vạn Yêu quốc.”
“Khua môi múa mép!” Khí linh gương thần hừ lạnh một tiếng: “Vạn Yêu quốc sớm đã hủy diệt rồi.”
“Năm đó quốc chủ để lại một đứa con gái, nàng bây giờ là lãnh tụ thế lực còn sót lại của Vạn Yêu quốc...”
Hứa Thất An kiên nhẫn kể lại nhân quả khúc mắc của mình cùng Vạn Yêu quốc.
“Tiểu tử nhân loại hèn mọn, đừng hòng lừa gạt ta. Ngươi tên tay sai Phật môn này, không được chết tử tế.”
Khí linh không để mình bị gài bẫy.
Lúc Cửu Vĩ Thiên Hồ giáng xuống, nó bị tháp linh phong ấn, chưa phát hiện khuê nữ của lão chủ nhân xuất hiện.
Phù đồ bảo tháp là gián điệp... Hứa Thất An trầm ngâm một phen, nói:
“Mặc kệ thế nào, ngươi cũng rơi vào trong tay của ta rồi, chúng ta không ngại hợp tác. Ngươi cho ta sử dụng, ta ôn dưỡng ngươi.”
“Điều kiện rất mê người, nhưng mà, ta từ chối!”
Khí linh gương thần tỏ ra rất có cốt khí, cười lạnh nói:
“Bản thần cùng Phật môn không đội trời chung, bản thần cho dù hóa thành tro bụi, từ nơi này bị ném ra bên ngoài, bị vứt bỏ, bị phong ấn, cũng sẽ không ăn một ngụm hương khói của ngươi.”
Cứng rắn quá phận, ta kính ngươi là hảo hán... Hứa Thất An lựa chọn thỏa hiệp với thần khí thần kinh.
Cũng không tiện lại bảo Bạch Cơ triệu hồi công chúa Vạn Yêu quốc, như vậy cũng quá không tôn trọng đại lão.
“Thôi, ta cũng không ép buộc, một tháng sau, ta sẽ mang ngươi giao cho công chúa Vạn Yêu quốc, trong khoảng thời gian này, ngươi ở trong long khí ôn dưỡng trước.”
Hứa Thất An nói.
“Long khí cái rắm chó gì, bản thần không nhận ân huệ của ngươi.”
Khí linh kiên cường nói.
Lười quan tâm ngươi... Hứa Thất An lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, ném nó vào.
Khi Hồn Thiên Thần Kính chạm đến mảnh vỡ Địa Thư, mặt tấm gương ngọc thạch nhỏ nhộn nhạo gợn sóng, mang nó nuốt vào.
Hứa Thất An dùng nguyên thần “khuân vác” Hồn Thiên Thần Kính, ném nó vào trong kim long sống động như thật.
“Bản thần không nhận ân huệ của ngươi, chó săn Phật môn!”
Thần kính ở trong tiếng mắng tức giận lao vào long khí, ngay sau đó, tiếng kêu của nó khựng lại.
Một lực lượng ấm áp, mênh mông bao vây nó, tưới ý thức nó, khiến nó giống như nằm ngửa ở trong lòng Vạn Yêu quốc chủ.
“A ~”
Thần kính không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ: “Sướng chết mất, sướng chết mất, đây là cái gì... Vì sao sướng như thế?”
Loại tẩm bổ này hơn hương khói vô số lần, thậm chí vuốt ve ý thức không trọn vẹn mang đến hỗn loạn cùng thống khổ cho nó.
Cho thêm thời gian, ta chưa chắc không thể tu bổ ý thức không trọn vẹn, khôi phục trạng thái năm đó... Trong lòng gương thần dần sinh ra ý niệm này.
Nó chợt kích động hẳn lên.
Thái Bình Đao vừa thấy có pháp bảo tiến vào tranh long khí của mình, nhất thời truyền đạt ra ý niệm “tủi thân và uất ức”, hy vọng chủ nhân có thể đuổi nó đi.
Yên tâm, ngươi là con đẻ, nó là nhặt được... Hứa Thất An an ủi như thế.
“Xem ra ngươi rất thích long khí, như vậy, bây giờ có thể hợp tác chưa?” Hứa Thất An cười nói.
Gương thần giả chết, không đáp lại.
Nó đã không muốn khuất phục, lại muốn đắm chìm trong long khí.
Hứa Thất An “A” một tiếng, lấy nguyên thần chuyển nó ra.
“Mau để ta trở về, mau để ta trở về.”
Gương thần lập tức cuống lên.
Hứa Thất An mặt không biểu cảm đối diện với con mắt hiện ra trên mặt gương.
“Được, được rồi...”
Giằng co mười mấy giây, gương thần rốt cuộc khuất phục: “Ta có thể để ngươi sử dụng.”
Định luật chân hương* quả thực là pháp tắc cứng rắn nhất trên đời, Nobel nợ Vương mỗ một giải thưởng... Hứa Thất An lộ ra nụ cười:
(*: 1 thuật ngữ mạng, ám chỉ người ra sức bài xích tẩy chay một thứ nào đó, nhưng sau đó lại thể hiện tình yêu, yêu thích nó)
“Hợp tác vui vẻ.”
Hắn có chút sốt ruột không dằn nổi nói: “Bây giờ, ta muốn xem năng lực của ngươi.”
Chiếu khắp Cửu Châu!