TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 1085: Kiếm đến (1)

Lạc Ngọc Hành ngẩn người nhìn nóc nhà, con ngươi tựa như không có tiêu cự.

Có một loại cảm giác sau khi ngủ say tỉnh lại, đầu óc mờ mịt, không phân biệt rõ mình đang ở nơi nào.

Thời điểm một lần trước có cảm giác như vậy, nàng vẫn là thiếu nữ.

Lạc Ngọc Hành “phù” thở ra một hơi, ôm nguyên thủ nhất, củng cố nguyên thần, bắt đầu nội thị bản thân, tiếp nhận ký ức bảy ngày qua.

Bảy loại nhân cách, đại biểu cho nàng khi nghiệp hỏa thiêu thân, có thể xưng là “tâm ma”.

Hôm nay nghiệp hỏa bình ổn, ký ức bảy loại nhân cách bắt đầu lần lượt hiện lên.

Lạc Ngọc Hành cảm thấy, mấy ngày nay mặc kệ xảy ra cái gì với Hứa Thất An, mình đều có thể tiếp nhận.

Đầu tiên, nàng đối với Hứa Thất An là có hảo cảm, điểm ấy không thể nghi ngờ. Cho nên sẽ không tồn tại khả năng chán ghét.

Tiếp theo, vì không để lại cho mình đường lui, khi lần đầu tiên song tu, nàng là lấy thân phận nhân cách chính triền miên một đêm cùng Hứa Thất An.

Sẽ không xuất hiện loại tình trạng ngủ một giấc tỉnh lại, phát hiện mình cùng nam nhân xa lạ ngủ suốt bảy ngày.

Cuối cùng, ngay cả thân thể cũng cho hắn, trong bảy ngày qua đơn giản chính là lặp đi lặp lại song tu.

“Lần đầu tiên song tu cùng hắn, trong lòng ta vẫn là kháng cự chiếm đa số, chờ ta tiếp thu ký ức bảy ngày này, có lẽ có thể tiếp nhận hắn, sẽ không có cảm xúc xấu hổ cùng quẫn bách nữa...”

Trong lòng Lạc Ngọc Hành nghĩ, trong đầu như đèn kéo quân bắt đầu xuất hiện đoạn ngắn ký ức.

Nàng đầu tiên “nhớ lại”, là ký ức nhân cách “Nộ”.

Một vài hình ảnh hiện lên như đèn kéo quân, trong trí nhớ, nàng đối với Hứa Thất An trừng mắt lạnh lùng, động cái là giận, tư thái điêu ngoa khiến nàng cũng vì thế mà nhíu mày.

“Vẫn là bộ dáng cũ, tính cách nóng nảy. Nàng đại biểu là quật cường cuối cùng của ta, không muốn vì nghiệp hỏa khuất phục một nam tử không đủ tình cảm. Thế mà lựa chọn độc lập áp chế lửa giận, từ chối song tu, rất không lý trí...

“Ừm, thái độ hắn coi như không tệ. Chưa bởi vì “ta” nóng nảy dễ giận mà sinh ra bất mãn quá lớn.”

Lạc Ngọc Hành âm thầm gật đầu, vừa cảm thấy nhân cách “nộ” quá cảm xúc hóa, không đủ lý trí, vừa âm thầm hài lòng Hứa Thất An thái độ tốt.

Lúc này, một hình ảnh hiện lên, đó là trong đêm dài, Hứa Thất An cường hành xâm nhập phòng ngủ, “câu dẫn” nhân cách Nộ, hai người ở trên giường lăn lộn, sau đó, quần áo của nàng bị lột ra từng món, thân thể trắng trẻo đầy đặn lộ rõ.

Lạc Ngọc Hành nhíu mày, có chút giận.

“Nhưng lời hắn nói có đạo lý, nhân cách Nộ không chịu song tu, nhân cách khác nếu cũng là như thế, ta nhất định phải chết, hắn dưới tình huống không rõ nhân cách khác, mạnh mẽ xâm nhập, cũng là nghĩ cho ta...”

Lạc Ngọc Hành cố thuyết phục mình.

Được rồi, một ngày của nhân cách Nộ cứ như vậy qua đi, tuy có chút khúc chiết, tổng thể mà nói, Lạc Ngọc Hành vẫn có thể tiếp nhận.

Kế tiếp là nhân cách nào... Trong lòng nàng không quá tự tin nói thầm một tiếng.

Bảy loại nhân cách xuất hiện là ngẫu nhiên, không dấu vết có thể tìm ra, không có quy luật.

Rất nhanh, một đoạn hình ảnh hiện lên, Lạc Ngọc Hành đã biết xuất hiện thứ hai là nhân cách nào.

Dục!

Trong hình ảnh, nàng sớm thức tỉnh, chủ động mang đùi gác lên trên lưng Hứa Thất An, bộ ngực đầy đặn đè ép ở ngực hắn ra hình cung tròn.

Nhân cách Dục quấn quít lấy Hứa Thất An, không ngừng hô “ta muốn”, không cho hắn xuống giường, suốt một ngày một đêm, hai người ở trên giường lêu lổng.

Quá mức không biết xấu hổ rồi, quá mức không biết xấu hổ rồi... Sắc mặt Lạc Ngọc Hành đỏ lên, máu ập lên da mặt, sinh ra xúc động chui vào kẽ đất, nàng xấu hổ ngón chân dùng sức gấp khúc, cả người căng thẳng.

Nàng biết nhân cách Dục có thể sẽ hơi…hơi phóng đãng, nhưng không ngờ lại chẳng biết xấu hổ như thế.

Lạc Ngọc Hành tuyệt không thừa nhận đây là chính nàng.

Sau nhân cách Dục là nhân cách Sợ, nhân cách sợ hãi vừa xuất hiện, liền quấn lấy Hứa Thất An mệt nhọc một ngày một đêm tiếp tục song tu.

Lạc Ngọc Hành rõ ràng “thấy”, Hứa Thất An chấm dứt song tu chuồn ra khỏi phòng, sắc mặt là trắng bệch.

Nhìn thấy Hứa Thất An như vậy, quốc sư ngoài tâm tình phức tạp, thế mà lại toát ra suy nghĩ “ủy khuất hắn”.

Nhưng rất nhanh, suy nghĩ này đã bị hình ảnh ký ức theo nhau mà đến đánh tan, nàng thấy Hứa Thất An bắt nạt nhân cách sợ hãi, nhất định phải ở trong suối nước nóng song tu, thấy hai chân mình quấn ở trên eo hắn, sau lưng kề sát thành ao.

... Khóe miệng Lạc Ngọc Hành run rẩy một phen, cố gắng nhịn xuống.

Tiếp theo, nhân cách Ai xuất hiện.

“Tuổi của ta làm mẹ chàng cũng dư dả...”

“Không uổng công ta chịu khổ hai mươi năm, chưa thỏa hiệp với Nguyên Cảnh đế. Chờ chàng hành tẩu giang hồ xong, chúng ta liền chính thức kết làm đạo lữ.”

“Mau nói nàng yêu ta.”

“Đáng ghét.”

“Mau gọi Hứa lang.”

“Hứa, Hứa lang...”

Hứa lang? !

Thân thể Lạc Ngọc Hành nhoáng lên một cái, trợn mắt há hốc mồm, thân thể của nàng hơi phát run, da miệng cũng run run theo.

Ta đã làm cái gì vậy, ta về sau ở trước mặt hắn làm sao ngẩng đầu lên được?

Thế này còn chưa xong, nhân cách Ai tự xót tự thương, nói hết tâm sự đối với hắn, nói lộ trình trong lòng mình, nói cái gì sớm đã muốn tiếp cận hắn, nhưng lại không bỏ qua được thể diện, trong lòng rối rắm khó chịu.

Sau bởi vì hắn chủ động liên hệ mình, vui quá mà khóc.

Ngươi đây là bôi nhọ! ! Lạc Ngọc Hành giận dữ.

Trong cõi nào đó, nàng cảm giác hình tượng quá khứ của mình hoàn toàn sụp xuống, một đi không trở lại.

Xấu hổ còn ở phía sau, nhân cách Ai đối với họ Hứa đã là tình ý kéo dài, nhân cách Yêu đối với hắn thế mà lại là khăng khăng một mực.

Lạc Ngọc Hành “nhìn thấy” trong khách sạn nhỏ, nàng vô lực tựa vào trên giường; hai chân của nàng bị tách ra đến cực hạn; nàng ngồi ở trên bàn trang điểm thân thể ngửa ra sau, hai tay nàng chống ở trên cửa sổ gắt gao cắn răng...

Những thứ này đều không phải phép tu hành trong thuật phòng the thượng cổ, thuần túy là họ Hứa đang chà đạp nàng.

Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng... Trước mắt Lạc Ngọc Hành biến thành màu đen từng đợt.

Phù!

Nàng chậm rãi làm một cái hít sâu, bình ổn cảm xúc, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn nơi nào đó trong phòng, lẩm bẩm:

“Đã quyết định song tu với hắn, liền coi hắn là đạo lữ tương lai, gọi, gọi một tiếng Hứa lang liền không quá phận.

“Đạo lữ với nhau, cá nước thân mật chính là thường tình con người, không cần để ý, không cần để ý...

“Ít nhất, ít nhất đây là chuyện giữa ta với hắn, người ngoài cũng không biết những thứ này.”

Đột nhiên, một đoạn ký ức hiện ra, chỉ thấy trong phòng nào đó, bên cạnh bàn, Lâm An Hoài Khánh Lý Diệu Chân cùng với hai nữ đệ tử của Giám Chính ngồi.

“Ta biết trong các ngươi, có người thích Hứa lang, có người ôm hảo cảm đối với hắn, có người thầm trao trái tim cho hắn. Nhưng sau tối nay, bổn tọa hy vọng các ngươi thu hồi suy nghĩ không nên có.”

“Hứa lang, ngươi nói câu gì đi.”

Lạc Ngọc Hành tựa như một pho tượng đá, ở trong gió phong hoá từng tấc.

Nàng vô hỉ vô bi tĩnh tọa hồi lâu, một khắc nào đó, vươn tay phải, thanh âm không có tình cảm dao động nói:

“Kiếm đến!”

Kiếm sắt loang lổ vết gỉ từ trong ao bay ra, mang bản thân đưa vào trong tay Lạc Ngọc Hành.

Quốc sư khống chế kim quang lao ra khỏi Linh Bảo Quan, nàng đi quả quyết, đi lẫm liệt, như nữ tướng quân lao tới chiến trường, mang theo dũng khí ngọc đá cùng vỡ.

...