TRUYỆN FULL

[Dịch] Đại Phụng Đả Canh Nhân

Q3 - Chương 1066: Nhanh đi Tây Thiên thỉnh Như Lai Phật tổ (1)

Đuổi đi Chử Thải Vi, Hứa Thất An không để ý Giám Chính ở đây, nắm bàn tay mềm mại của quốc sư, thâm tình nói:

“Quốc sư, ngài mang theo chúng ta trở lại kinh thành, đường xá bôn ba, nghĩ hẳn là mệt mỏi rồi.

“Về trước Linh Bảo Quan chờ ta.”

Hắn biết nhân cách này là “Yêu”, ý đồ dùng yêu để cảm hóa quốc sư.

Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng nói:

“Vậy chàng chớ quên nói rõ với những nữ nhân kia, bổn tọa đường đường đạo thủ Nhân tông, không cho phép chàng hai lòng.”

Thế mà thật sự hữu hiệu? Hứa Thất An dùng sức gật đầu: “Trong lòng ta chỉ có một mình quốc sư.”

Dù sao qua hôm nay, ngươi sẽ không là ngươi nữa...

Lạc Ngọc Hành khống chế ánh sáng vàng, biến mất ở phương hướng hoàng thành.

Nhìn theo quốc sư rời khỏi, Hứa Thất An như trút được gánh nặng, cá mập đi rồi, đám cá con của hắn an toàn rồi.

Từ biệt Giám Chính, thông qua bậc thang bằng gỗ, hắn ở dưới Chử Thải Vi dẫn đường, ở trong một phòng trà lầu tám, gặp được Lâm An cùng Hoài Khánh đã lâu không gặp.

Trong mơ lúc nào cũng sẽ nhìn thấy váy trắng cùng váy đỏ.

Váy đỏ vừa thấy hắn, mắt hoa đào quyến rũ đa tình lập tức chứa đầy một tầng hơi nước, mặt trứng ngỗng tuyên khắc nhớ nhung cùng u oán.

Váy trắng tự phụ cao ngạo lạnh lùng trước sau như một, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Nhưng nháy mắt nhìn thấy Hứa Thất An, khuôn mặt váy trắng là nhu hòa.

Trừ Hoài Khánh cùng Lâm An, trong phòng trà rộng rãi còn có Sở Nguyên Chẩn, Hằng Viễn, Lý Diệu Chân cùng Chung Ly.

“Ra mắt hai vị điện hạ, Chung sư tỷ, nhìn thấy ngươi bình yên vô sự, ta liền yên tâm rồi.”

Hứa Thất An cười chào hỏi với các nàng.

“Cẩu nô tài!”

Lâm An theo thói quen hô lên “gọi yêu”, chống bàn đứng dậy, đi đến trước mặt hắn.

Mắt hoa đào muốn nói lại thôi nhìn hắn.

“Tu vi ngươi đã khôi phục không ít.” Chung Ly nhỏ giọng nói.

“Hứa đại nhân du lịch bên ngoài nhiều ngày, long khí góp nhặt bao nhiêu rồi?” Hoài Khánh hỏi.

Dưới tình huống mọi người đều có mặt, các nàng ngược lại tương đối khắc chế... Hứa Thất An đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, bắt đầu nói về tình huống mình du lịch tới nay.

Phiếu Phiếu hai tay chống má, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Hoài Khánh cầm chén trà, khi thì nhấp một ngụm, cẩn thận nghe.

Chung Ly tư thế ngồi nhu thuận nhất, toàn bộ hành trình cũng không có động tác dư thừa.

Chử Thải Vi cũng ngồi xuống ở bên cạnh hắn, vừa ăn giò thủy tinh, vừa nghe.

Hứa Thất An rõ như lòng bàn tay đối với tính cách cô nương đang ngồi, chuyện thú vị trên đường du lịch nói cho Lâm An nghe, món ngon nói cho Chử Thải Vi nghe, quá trình thu thập long khí nói cho Hoài Khánh nghe.

Từ Ung Châu đến Lôi Châu, từ Lôi Châu đến Ung Châu, mãi cho đến trở lại kinh thành.

Thời gian một nén nhang liền nói xong.

Thứ nên lướt qua đương nhiên cũng sẽ lướt qua, ví dụ như từng chi tiết ở chung với Mộ Nam Chi.

“Thật thú vị, chúng ta về sau cũng hành tẩu giang hồ một chút.” Phiếu Phiếu dịu dàng nói.

“Chờ ta xử lý xong công việc trong tay, khôi phục tu vi, liền mang ngươi du lịch Trung Nguyên.” Hứa Thất An nhẹ nhàng nói.

Hy vọng không phải hứa hẹn suông chăn bò dê ngoài biên giới*... Trong lòng hắn bổ sung một câu.

(*: lời hứa của Tiêu Phong với A Châu trong Thiên Long Bát Bộ)

“Phật môn cũng tham dự thu thập long khí, dã tâm ý đồ nhúng tay Trung Nguyên rất rõ ràng như lột trần, phải đề phòng Tây Vực cùng phản quân Vân Châu cấu kết.”

Khứu giác Hoài Khánh sâu sắc trước sau như một.

“Cổ mộ nọ Tương Châu Sài gia thủ hộ ở nơi nào? Có bản đồ không?”

Chung Ly thì càng cảm thấy hứng thú hơn đối với cổ mộ.

Ài, ta đối với cổ mộ địa cung cũng có bệnh sợ kích thích rồi... Hứa Thất An lắc đầu:

“Nửa tấm bản đồ ở Cổ tộc, nếu tương lai muốn thăm dò cổ mộ, có thể bảo Lệ Na hỗ trợ mượn bản đồ.”

Sau khi trả lời xong vấn đề của các nàng, Hứa Thất An nói:

“Hai vị điện hạ lúc này đến Ty Thiên Giám, vì chuyện gì?”

Nếu chỉ là Phiếu Phiếu đến, Hứa Thất An thật ra cũng có thể lý giải.

Nhưng Hoài Khánh hiển nhiên sẽ không vì gặp hắn một lần, bỏ qua lệnh cấm đêm rời cung, không phù hợp thiết lập nhân vật của hoàng trưởng nữ.

Hoài Khánh giọng dễ nghe, như khối băng va chạm, êm tai nói ra:

“Việc long khí liên quan triều đình hưng vong, trong lòng bản cung tự nhiên để ý.

Ngoài ra, triều đình gần đây có một số việc, cần Hứa đại nhân hỗ trợ. Bản cung lo lắng ngươi tới đi vội vàng, ngày mai, thậm chí ngay trong đêm đã rời kinh.

“Bởi vậy cố ý đến.”

“Chuyện gì?” Hứa Thất An bắt lấy trọng điểm.

Phiếu Phiếu tranh giành trả lời: “Ninh Yến... Các nơi tai nạn nghiêm trọng, triều đình quốc khố trống rỗng, hoàng đế ca ca vì vãn hồi xu hướng suy tàn, muốn bảo quan viên trong triều quyên tiền, lại thông qua quan viên kêu gọi thân hào nông thôn, tận khả năng gom góp ngân lượng, cứu tế nạn dân.”

Nàng gọi cẩu nô tài quen rồi, đột nhiên gọi “Ninh Yến”, liền có một chút ngượng ngùng.

“Nhưng hoàng đế ca ca đăng cơ không lâu, cánh chim chưa cứng cáp, đấu không lại đám lão hồ li kia.” Nàng mím môi, bắt lấy tay Hứa Thất An, nhỏ giọng năn nỉ:

“Ngươi có thể giúp hoàng đế ca ca một chút hay không.”

Ánh nến chiếu vào mắt hoa đào của nàng, long lanh, lóe ra lo âu cùng cầu xin.

“Được!”

Khi hắn nói ra chữ này, lo âu cùng cầu xin biến thành vui sướng cùng ngọt ngào, cùng với an tâm càng long lanh hơn nữa.

Kế sách này hẳn là Nhị Lang nghĩ ra, nhưng Vĩnh Hưng đế không phải chưa đáp ứng sao, xem ra tình hình tai nạn các nơi so với ta tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều... Hứa Thất An trầm giọng nói:

“Chỉ dựa vào quyên tiền, như muối bỏ biển.”

Đương nhiên, hắn vẫn sẽ giúp Vĩnh Hưng đế hoàn thành chuyện này, bởi vì đây là một kế sách có thể cứu vớt tính mạng rất nhiều dân chúng nghèo khổ.

“Ít nhất có thể giải khẩn cấp.” Hoài Khánh nói.

“Ta cần làm như thế nào?”

Hứa Thất An trầm ngâm hỏi.

Đối với việc này, Hoài Khánh sớm có bản thảo, nói:

“Ngươi chỉ cần ra mặt uy hiếp là được, lấy hung danh của ngươi, vậy là đủ. Cái khác giao cho Hứa Từ Cựu.”

Lại hàn huyên một lát, Hứa Thất An liếc qua đồng hồ nước, cảm giác thời gian xấp xỉ rồi.

Phải đi Linh Bảo Quan song tu với quốc sư, nghĩ nghĩ vẫn là rất kích động, quốc sư mỹ nhân như vậy, lấy về nhà làm vợ, tuyệt đối không có thất niên chi tường*... Hắn trong khổ mua vui nói đùa ở trong lòng.

(*: một thuật ngữ, nói về hôn nhân sau một thời gian dài sẽ đi vào giai đoạn nhàm chán, nút thắt…)

“Hai vị điện hạ, còn có các vị, ta lát nữa có việc cần xử lý, cáo từ trước.”

“Ngươi có chuyện gì!”

Phiếu Phiếu bĩu môi, nói: “Bản cung đêm nay không về cung, ngủ lại Ty Thiên Giám, ngươi thật không dễ gì trở về một chuyến, nói chuyện thêm với bản cung.”

Câu này nói ra miếng, Hứa Thất An rõ ràng thấy Hoài Khánh nhướng mày, Lý Diệu Chân mặt lộ vẻ không vui, đầu Chung Ly biên độ nhỏ nghiêng về phía hắn.

Phải đi nhanh... Hứa Thất An không ở lại lâu nữa, vội vàng đi ra ngoài, vừa mở cửa, cả người hắn liền cứng ngắc ở nơi đó, tựa như một pho tượng phong hóa ở trong năm tháng.

Một đại mỹ nhân quần áo đạo sĩ phong tình vạn chủng đứng ở cửa, mặt mày ẩn tình, khóe miệng chứa nụ cười.

Lạc Ngọc Hành!

Ngươi con mẹ nó không phải đi rồi sao? !

Linh hồn nho nhỏ trong thân thể Hứa Thất An đang rít gào, hắn là chủ ao cá thành thục, không lộ dấu vết bảo trì mỉm cười:

“Quốc sư, quốc sư ngài sao lại đến đây.”

Lạc Ngọc Hành vượt qua bậc cửa, bước vào phòng, nhìn quét mọi người trong phòng, cười nói:

“Hiếm khi các vị đều có mặt, không bằng ở nơi này nói cho rõ ràng, miễn cho tương lai vị cô nương nào chọc ta không vui, người ngoài nói ta không dạy dỗ đã tiêu diệt.

“Đúng không, Hứa lang!”

Trong phòng lập tức yên tĩnh.

Nhưng trong đầu mọi người ở đây, lại vang lên sét đánh giữa trời, sét đánh ngang tai.

Ngay cả Chử Thải Vi cũng ngây người, tùy ý giò thủy tinh rơi xuống đất không quan tâm.

Nữ tử đương đại xưng hô người trong lòng, bình thường sẽ ở sau dòng họ thêm một cái “lang”.

Một tiếng Hứa lang này hô lên, tương đương với công bố quan hệ của hai người.

Sắc mặt Hoài Khánh chợt âm trầm, lạnh như băng sương.

Đầu Chung Ly cúi thấp xuống, tư thế này chỉ ở lúc nàng cảm xúc hạ thấp, không vui mới sẽ làm.

“Ngươi, các ngươi...”

Lý Diệu Chân mở to mắt, chỉ cảm thấy khó có thể tin, gương mặt cứng ngắc nhìn chằm chằm bọn họ hồi lâu, vừa kinh ngạc vừa giận vừa tức.

Phiếu Phiếu ngẩn ra một lúc lâu, nhìn về phía quốc sư, gượng cười nói:

“Quốc sư là đang nói giỡn?”

Lạc Ngọc Hành thản nhiên nói:

“Bổn tọa có khi nào thích nói đùa? Hứa lang là đạo lữ của ta, chúng ta đã sớm song tu.”

Dứt lời, nghiêng đầu chăm chú nhìn góc nghiêng khuôn mặt Hứa Thất An, tình ý kéo dài:

“Hứa lang, ngươi nói gì đi.”

Nói cái gì? Ta TMD, phiền sắp chết rồi... Trong lòng Hứa Thất An mưa rền gió dữ, mặt ngoài duy trì mỉm cười cứng ngắc.