Cung Cảnh Tú.
Vĩnh Hưng đế ngồi kiệu lớn đến, ở dưới các hoạn quan vây quanh, tiến vào cung Cảnh Tú.
Hắn ở trong sân tạm dừng bước, hít sâu một hơi, day day mi tâm, để vẻ mặt không nghiêm túc trầm trọng như vậy nữa.
Khóe miệng mang theo chút ý cười, sau đó xuyên qua sân, bước vào bậc cửa, thấy mẫu phi cùng em gái ruột chờ đã lâu.
Trần quý phi dặn dò cung nữ làm nóng đồ ăn mấy lần, nhẹ nhàng trách:
“Bệ hạ tuy đang độ tuổi xuân, nhưng cũng phải chú ý long thể, đừng quá mức làm lụng vất vả.”
“Mẫu phi đừng lo lắng nữa, Linh Bảo Quan là có linh đan diệu dược dưỡng thân bổ dưỡng.” Lâm An vẫy vẫy bàn tay nhỏ, cười tươi như hoa:
“Hoàng đế ca ca, mau tới dùng bữa.”
Vĩnh Hưng đế lộ ra nụ cười, quét sạch sự tích tụ trên triều đình, ở dưới sự hầu hạ của cung nữ bắt đầu dùng bữa.
Hắn ăn mấy miếng, liền cùng mẫu phi, bào muội tán gẫu chuyện nhà chuyện phiếm.
“Mấy ngày nay, nghe Trĩ nhi nói, thượng thư phòng có một tiểu cô nương đến, là từ phủ Vương Thủ phụ tới. Trường Khang không cẩn thận trêu chọc đối phương, kết quả ăn đòn.
“Trĩ nhi thay đường đệ báo thù, cũng bị đánh đầu đầy u cục.”
“Trĩ nhi” là con thứ ba của Vĩnh Hưng đế, năm nay mười tuổi.
Trường Khang là thứ tử của lục ca của Lâm An.
Trần quý phi vừa nghe cháu nội bị đánh, vẻ mặt thay đổi hẳn, lông mày lá liễu dựng ngược: “Việc này sao ta không biết?”
“Trẫm ép xuống.”
“Vì sao?”
Trần quý phi hồ nghi nói, không thể lý giải cách làm của con trai.
Vĩnh Hưng đế cười khổ một tiếng: “Đó là em gái út của Hứa Thất An, may mà cùng ngày đã bị đưa ra ngoài cung, cũng không học nữa.”
Trần quý phi lập tức trầm mặc.
Nào biết, thái phó tránh được một kiếp.
Ăn một lát, Trần quý phi gặp Vĩnh Hưng đế luôn rầu rĩ không vui, nhẹ nhàng nói:
“Bệ hạ, trong triều có việc khó phải không?”
Vĩnh Hưng đế do dự một phen, vô lực thở dài:
“Quốc khố hết bạc rồi, lại vừa đánh giặc xong, các nơi kho lương dự trữ không đủ, không có sức cứu tế nạn dân. Dẫn tới lưu dân nổi lên khắp nơi, hóa thành giặc cỏ.
“Giang sơn của trẫm, một mảng hỗn độn.”
Hắn mang tình huống mình kêu gọi quyên tiền suy sụp cũng nói ra.
Vĩnh Hưng đế day day mi tâm, “Ngồi đến trên vị trí này, mới biết được khó bao nhiêu. Trên dưới triều đình, mỗi người đều là địch.”
Tuy nói đăng cơ không lâu, nhưng hắn đã cảm nhận được tầng tầng trở ngại, cùng với cảm giác vô lực chính lệnh không do mình.
Đây là trước kia làm Thái tử, không thể đích thân thể nghiệm được.
Không khí trên bàn lập tức trở nên trầm ngưng.
Vĩnh Hưng đế vội nói: “Đừng nghĩ những chuyện sốt ruột này, mẫu phi, nhi thần kính người một ly.”
Uống rượu xong, Vĩnh Hưng đế chọn chút đề tài thoải mái, ý đồ chọc Trần quý phi bật cười, để tiệc nhà thoải mái hơn chút.
Lâm An yên lặng nhìn huynh trưởng, có chút khổ sở.
Trước kia nàng cảm thấy Thái tử ca ca tâm tâm niệm niệm kế thừa ngôi vị hoàng đế, rất nhiều ý tưởng cùng quan niệm khiến nàng không khoẻ.
Nhưng vật đổi sao dời, trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Thái tử ca ca đối với ngôi vị hoàng đế chấp niệm sâu như vậy, trừ bản thân khát vọng ngôi vị hoàng đế, đại bộ phận nguyên nhân xảy ra ở trên người nương con các nàng.
Mẫu phi bị hoàng hậu ép không ngẩng nổi đầu, nàng lại thường xuyên bị Hoài Khánh bắt nạt, mặt khác, tứ hoàng tử ở trong triều có Ngụy Uyên chống lưng.
Thái tử ca ca chính là muốn tranh một hơi, để mẫu phi có thể ở trước mặt hoàng hậu ngẩng đầu ưỡn ngực, để nàng có thể ở trước mặt Hoài Khánh ra sức diễu võ dương oai.
Dùng xong bữa trưa, Lâm An nương danh nghĩa tản bộ tiêu cơm, đi Đức Hinh uyển.
Vừa mới vào địa bàn Hoài Khánh, liền thấy một quan viên trẻ tuổi tuấn mỹ cao ngất từ bên trong đi ra.
Mắt như sao, môi hồng răng trắng, đường nét khuôn mặt cứng rắn hơn rất nhiều, tỏ ra có khí khái nam tử hơn nữa.
“Vi thần ra mắt điện hạ.”
Hứa Tân Niên dừng bước, chắp tay.
“Hứa đại nhân sao lại ở đây?”
Lâm An đảo đôi mắt hoa đào đa tình quyến rũ, đánh giá cao thấp.
Hứa Tân Niên nói: “Thần tìm đến Hoài Khánh điện hạ tham thảo học vấn.”
Dừng một chút, hắn hỏi: “Đúng rồi, đại ca của ta gần đây có gửi thư cho điện hạ không?”
Lâm An vừa nghe, liền oán niệm sâu nặng, hừ một tiếng yêu kiều:
“Đại ca ngươi là ai, bản cung không quen, chớ chặn đường.”
Làn váy bay lên, đi sát qua bên người Hứa Tân Niên.
Cẩu nô tài rời kinh hơn một tháng, hoàn toàn không có tin tức, rõ ràng chính là không mang nàng để trong lòng.
Một đường đến thẳng nội viện, ở dưới cung nữ dẫn đường, đến nội sảnh, thấy Hoài Khánh ngồi ở sau bàn uống trà.
“Ta mới ở bên ngoài thấy Hứa Từ Cựu, hắn tới đây làm chi?”
Lâm An hỏi.
Bình thường mà nói, có thể được công chúa mời vào phủ, đều là người quan hệ không tầm thường.
Nữ tử tạm không tính, nếu nam tử, cơ bản đều là tâm phúc.
Nhưng Lâm An biết, Hứa Tân Niên là con rể tương lai của Vương gia, mà Vương Thủ phụ là người của hoàng đế ca ca của nàng.
“Thảo luận học vấn.”
Hoài Khánh thuận miệng lấy lệ, quay sang hỏi: “Ngươi tới đây làm chi?”
Nàng là không quá hoan nghênh Lâm An, đứa em gái này líu ríu như con chim sẻ, ngươi không lưu ý, nàng liền bay đến mổ vào mặt ngươi.
Tuy chiến lực vẫn là cặn bã trước sau như một, nhưng bây giờ dù sao cũng là Vĩnh Hưng đế tại vị.
Hoài Khánh ít nhiều sẽ có chút kiêng kị.
Tuy Lâm An chiến bại không phục, lại chưa bao giờ hướng Vĩnh Hưng đế cáo trạng.
Lâm An tới bên bàn, nhấc làn váy ngồi xuống, nói:
“Hoài Khánh ngươi nhiều chủ ý, thỉnh giáo một vấn đề.”
Hoài Khánh lạnh nhạt gật đầu một cái.
Lâm An liền mang chuyện quyên tiền nói một lần, đôi lông mày thanh tú khẽ nhăn lại:
“Ngươi có biện pháp gì để đám lão hồ li kia tự bỏ tiền túi?”
Hoài Khánh thản nhiên nói: “Người khác muốn cướp gia tài ngươi, ngươi cho hay là không cho?”
Lâm An nghĩ nghĩ, nói: “Cái này phải xem ai, cẩu nô tài nếu hỏi ta xin bạc, bản cung cho.”
Hoài Khánh nhấp một ngụm trà, “Cho nên, không phải người thân cận không được. Hoàng đế ca ca của ngươi đưa tay đòi tiền, đương nhiên không đòi được.”
Lâm An cảm thấy có đạo lý, thử nói: “Uy hiếp?”
Hoài Khánh lắc đầu:
“Đây là biện pháp tốt nhất, cũng là biện pháp ngu xuẩn nhất. Ngu xuẩn ở chỗ, không thể là bệ hạ đi làm, nếu không trên dưới triều dã tràn đầy tiếng mắng, nhất định gặp phải dội ngược thật lớn.
“Nhưng có người có thể làm, mà quần thần bất đắc dĩ.”
Mắt Lâm An sáng lên: “Ai?”
Hoài Khánh lại một lần nữa thất vọng đối với trí tuệ của đứa em gái này, đấu miệng lưỡi với nàng, thật sự không thú vị.
“Ngươi cảm thấy Giám Chính như thế nào?”
“Có thể được...”
“Nếu là Đại Phụng đệ nhất võ phu Trấn Bắc vương năm đó thì sao?”
“Có, có thể đi...”
“Vậy Đại Phụng đệ nhất võ phu bây giờ là ai?”
Lâm An rốt cuộc hiểu, bừng tỉnh đại ngộ, bàn tay nhỏ vỗ bàn:
“Ngươi nói cẩu nô tài à!”
Sau đó khuôn mặt nhỏ suy sụp, thất vọng nói: “Nhưng hắn không ở kinh thành.”