Thành công rồi?
Trong lòng Hứa Thất An vui vẻ, vừa chú ý động tĩnh trên đỉnh đầu, vừa lướt về phía Miêu Hữu Phương.
Tuy hắn đối với Lạc Ngọc Hành có mười phần tin tưởng, nhưng mọi việc đều phải cân nhắc chuyện ngoài ý muốn, nếu quốc sư bởi vì nhân cách “Ai”, không địch lại Phật môn La Hán.
Hoặc La Hán có con bài chưa lật khác, lấy ưu thế sân nhà đánh thắng quốc sư, những thứ này đều là có khả năng.
Nếu như vậy, Miêu Hữu Phương chính là trọng điểm của hắn bây giờ, chém đám người Cơ Huyền thêm một đao là thứ yếu.
Rất hiển nhiên, những kẻ làm kẻ địch của Hứa ngân la cũng không phải đầu gỗ, bọn họ vừa chú ý động tĩnh trên không trung, vừa thừa dịp Hứa Thất An lướt về phía Miêu Hữu Phương, nhanh chóng tập kết.
Bạch Hổ hóa thành chân thân dài hai trượng, mang hai tỷ đệ Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe cắp đến trên lưng, nó cụt chi trước bên phải, tỏ ra đặc biệt thê thảm.
Liễu Hồng Miên đỡ Cơ Huyền đang bị thương nặng, tới gần, mang Cơ Huyền ném lên lưng hổ.
Tuy các phe đều đang hành động, nhưng luôn chia ra một bộ phận tinh lực chú ý bát vàng.
Ngay cả Cơ Huyền đang bị thương nặng, cũng không để ý nạp khí chữa thương, nhìn chằm chằm bầu trời.
Người còn lại cũng mang Độ Tình La Hán coi là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Rắc!”
Đột nhiên, bát vàng nứt ra một vết mẻ, vết nứt như mạng nhện sau đó khuếch tán, trải rộng bát vàng.
Sau đó, ở trong ánh mắt dần dần hoảng sợ của mọi người, bát vàng “ẦM” nổ tung.
Ba bóng người từ trong đó ngã xuống, phân biệt là Lạc Ngọc Hành cả người nhuốm máu, Thánh tử run bần bật, cùng với Độ Tình La Hán.
Độ Tình La Hán lúc này, đỉnh đầu huyệt Bách Hội cắm một thanh kiếm sắt vết máu loang lổ, nửa thanh cắm vào đầu, nửa thanh lộ ở bên ngoài.
Lão vẻ mặt suy sút, chắp hai tay, nhắm mắt, không nhúc nhích.
Tịnh Tâm trợn mắt muốn nứt.
Võ tăng Tịnh Duyên gò má có hai dòng máu, sững sờ “nhìn” bên này.
“La Hán thua rồi.”
Liễu Hồng Miên thét to.
Đám người Khất Hoan Đan Hương, Cơ Huyền, Tiêu Diệp lão đạo, mặt không còn màu máu.
Bạch Hổ không nói hai lời, khống chế cuồng phong bỏ chạy, thái độ hoảng sợ, tựa như chó nhà có tang.
Hứa Thất An khẽ nhíu đuôi lông mày: “Muốn đi?”
Hắn lao tới hai bước, ra sức ném Thái Bình Đao, một lần này, hắn được Khất Hoan Đan Hương dẫn dắt, lấy thủ đoạn Tâm Cổ khống chế Thái Bình Đao, tựa như khống chế chim sẻ cùng mèo mướp.
Như thế, có thể cam đoan Thái Bình Đao sau khi thoát ly hắn nắm giữ, không bị Tâm Cổ của Khất Hoan Đan Hương ảnh hưởng.
Trên ý nghĩa nào đó, đây là một loại nhân đao hợp nhất.
Vù... Tiếng xé gió thê lương đâm thủng màng nhĩ người ta, Thái Bình Đao nhanh chóng đuổi kịp Bạch Hổ, đao khí như cắt mặt khiến trong lòng mọi người rùng mình.
Trong tiếng “rắc” khe khẽ, Cơ Huyền bóp nát ngọc phù truyền tống trong tay.
Thân là con nối dõi của Tiềm Long thành chủ, hậu bối Hứa Bình Phong coi trọng, hắn tự nhiên có không ít thủ đoạn tự cứu, giữ mạng.
Nếu là gặp phải đối thủ mạnh hơn bên ta, thì không có bất cứ thủ đoạn ứng đối nào mặc cho người ta xâm lược, vậy còn du lịch giang hồ như thế nào?
Đúng lúc này, Thái Bình Đao không chút dấu hiệu phun ra đao khí, luồng đao khí này vừa nhỏ vừa ảm đạm, như là tên bắn lén ngầm phóng ra.
Sau khi bóp nát ngọc phù, gánh nặng trong lòng đám người Cơ Huyền liền được gỡ bỏ, thần kinh căng thẳng vừa mới lơi lỏng, mọi người đều chưa phản ứng lại.
Trong con ngươi của Cơ Huyền chiếu ra một mảng ánh đao màu vàng sẫm.
Vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ hoảng sợ, luồng đao khí này là hướng đến hắn, mà hắn lúc này, thân thể võ phu đã phá.
Lúc này, ánh đao chiếu ra trong con ngươi hắn bị một bóng ma ngăn trở.
Bóng ma đó lập tức nổ tung, thịt nát, xương cốt văng khắp nơi, đao khí còn sót lại xuyên thủng bả vai Cơ Huyền, cuối cùng bị Đồng Bì Thiết Cốt của Bạch Hổ ngăn trở.
Thời khắc mấu chốt, Tiêu Diệp lão đạo đứng ra, đỡ cho hắn một kiếm này.
Thanh quang từ dưới dâng lên trên, bao vây đoàn người, mang theo bọn họ truyền tống rời khỏi.
“Từ xưa biểu ca đều đáng hận, tứ đại ác nhân Vân Trung Hạc!”
Hứa Thất An chậc chậc hai tiếng, nói thầm: “Coi như mạng ngươi lớn.”
Hắn quay đầu, vui vẻ nịnh nọt: “Quốc sư, bắt được Độ Tình La Hán rồi?”
Sự thật bày ở trước mắt, vẫn muốn xác nhận một lần nữa.
Lạc Ngọc Hành khẽ gật đầu, trong ánh mắt ngưng kết sầu bi:
“Đi mau.”
Hứa Thất An cẩn thận đánh giá nàng, phát hiện quốc sư khí tức suy yếu, đôi mắt đẹp ngầm che giấu mỏi mệt, dưới vũ y hoa mỹ, máu tươi chảy ra, rõ ràng thương thế không nhẹ.
“Ngươi bị thương rất nặng?”
Lạc Ngọc Hành gật đầu, ánh mắt nhìn phía xa xa, trong giọng nói êm tai lộ ra mỏi mệt:
“Thân thể bị thương nặng, nhưng dương thần pháp thân không đáng ngại.”
Đối với tu sĩ đạo môn mà nói, nguyên thần còn, thì không phải chết, cùng lắm thì binh giải. Đương nhiên, làm như vậy hậu hoạn vô cùng.
Mà với Lạc Ngọc Hành mà nói, muốn tấn thăng nhất phẩm Lục Địa Thần Tiên, khi độ kiếp thân thể cùng với pháp thân dung hợp, thành tựu bất hủ thân.
Nếu là thân thể hủy diệt vào lúc này, nhất phẩm vô vọng.
Lạc Ngọc Hành nói tiếp: “Động tĩnh lúc bát vàng hủy diệt rất lớn, hai gã Kim Cương kia nghĩ hẳn đã phát hiện bên này khác thường. Nơi đây không nên ở lâu.”
Hứa Thất An hiểu ý tứ của nàng, hai vị Kim Cương nếu là không để ý tất cả cướp người, đào tẩu, dương thần của Thiên tông chưa chắc có thể lưu lại bọn họ.
Mọi người đều biết, võ phu có tiếng khó chơi, mà phòng ngự thân thể của Kim Cương, so với tam phẩm võ phu cùng cảnh giới càng mạnh hơn.
Mà Lạc Ngọc bây giờ trạng thái không ổn.
Hứa Thất An lập tức triệu đến phù đồ bảo tháp nơi xa, mang Miêu Hữu Phương và Lý Linh Tố còn có Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên thu vào trong đó.
Cái tháp vớ vẩn này không muốn ra tay với đệ tử cửa Phật, ở bên cạnh xem kịch hồi lâu, hôm nay đại cục đã định, nó trái lại không quật cường nữa.
Bởi vì La Hán không vào được phù đồ bảo tháp, Lạc Ngọc Hành vung tay áo, cuốn Hứa Thất An cùng Độ Tình La Hán, thuận gió mà đi.
Cũng chỉ hai ba phút, mặt đất vang lên tiếng ầm ầm, hai tia sáng vàng thẳng tắp dán sát mặt đất lao vút đi.
Đây là hiện tượng khác thường do hai vị Kim Cương nhấc chân chạy như điên tạo thành.
Phía sau hai tia sáng vàng, Băng Di Nguyên Quân, Huyền Thành đạo trưởng của Thiên tông chân giẫm phi kiếm, gào thét như gió, đuổi theo không tha.
Nhưng sau khi nhìn thấy chiến trường chính phân ra thắng lợi, người đi nhà trống, hai vị dương thần Thiên tông lập tức giảm tốc độ.
Nhìn nhau, để phi kiếm ngoặt chín mươi độ, lao thẳng lên trời, biến mất ở trong biển mây mờ mịt.
“Độ Tình La Hán thua rồi.”
Độ Nan Kim Cương thể phách hùng vĩ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn quanh mình, cảm ứng được khí tức bát vàng lưu lại.
Vị hộ giáo Kim Cương này từ năm trăm năm trước, sống sót trong sáu mươi năm trừ yêu, vẻ mặt hùng hổ giận dữ.
Tu La Kim Cương Độ Phàm day day mi tâm, bình ổn lại sự nóng giận trong lòng, chậm rãi nói:
“Hẳn là chỉ bị phong ấn, trong cùng cảnh giới, không ai có thể giết Độ Tình La Hán.
“Trạng thái Lạc Ngọc Hành bây giờ chưa chắc tốt bao nhiêu, chúng ta phân công nhau đi Ung Châu, Thanh Hạnh viên điều tra.
“Trước khi mặt trời lặn hội hợp ở đây.”
Độ Nan Kim Cương “Ừm” một tiếng, “Ta sẽ mang việc này bẩm báo Già La Thụ Bồ Tát.”
Hắn nói xong, ánh mắt dừng ở trên thi thể tăng nhân phơi thây đầy đất, trầm mặc thật lâu.
“A Di Đà Phật!”
Tu La Kim Cương chắp hai tay, cúi đầu khẽ niệm Phật hiệu, yên lặng mang thi thể các tăng nhân thu vào pháp khí trữ vật.
...