Từ Khiêm chính là Hứa Thất An?
Hai tỷ đệ Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe, chỉ cảm thấy đầu chấn động “Ong”, như là bị người ta gõ cho một gậy.
Trừ tỷ đệ Hứa gia, phản ứng kịch liệt nhất là Liễu Hồng Miên, nàng là nữ nhân duy nhất ở đây ngoại trừ Hứa Nguyên Sương.
Nữ nhân hứng thú đối với nam nhân ưu tú, như tính thú của nam nhân đối với tuyệt sắc mỹ nữ.
Liễu Hồng Miên xuất thân Kiếm Châu Vạn Hoa lâu, thế lực giang hồ này do nữ tử tạo thành, lúc ban đầu bởi vì thực lực không mạnh, từng gặp được rất nhiều chuyện không tốt.
Về sau liền nghĩ ra biện pháp thông gia, mang nữ tử dung mạo tốt trong môn phái gả cho các lộ hào kiệt, bang chủ, thanh niên tuấn ngạn vân vân, thậm chí trên quan trường Kiếm Châu, rất nhiều quan lại cũng lấy việc cưới được nữ tử Vạn Hoa lâu làm vinh dự.
Mà nay Vạn Hoa lâu đã sớm đứng vững gót chân ở Kiếm Châu, nhân mạch rắc rối khó gỡ, nhưng truyền thống tương ứng bảo lưu lại.
Nữ tử Vạn Hoa lâu không thể gặp nhất là nam tử trẻ tuổi thực lực mạnh, tướng mạo tuấn tú, thanh danh cao.
Gặp là sẽ mê mẩn.
Liễu Hồng Miên mím mím môi, nhìn chằm chằm Từ Khiêm, không, Hứa Thất An nơi xa, ánh mắt nóng cháy.
So sánh với tỷ muội Hứa gia phản ứng kịch liệt, cùng Liễu Hồng Miên chợt hứng thú nồng hậu, Tiêu Diệp lão đạo kinh ngạc ngắn ngủi, sau khi thất thần, nhanh chóng ổn định cảm xúc, sắc mặt ngưng trọng, trầm ngâm không nói. .
Mà Khất Hoan Đan Hương thân là người Cổ tộc Nam Cương, thì hoàn toàn không để ý Đại Phụng ngân la Hứa Thất An nhân vật này.
Về phần Cơ Huyền cùng Bạch Hổ, ăn ý liếc nhau, từ trong mắt nhau nhìn thấy vẻ mặt “Quả nhiên như thế”.
Hai người ít nhiều đã đoán được thân phận chân thật của Từ Khiêm, thiếu là nghiệm chứng cuối cùng.
“Điều đó không có khả năng!”
Hứa Nguyên Hòe bỗng kêu to lên, trường thương chỉ Từ Khiêm phía xa, ngôn từ kịch liệt:
“Hắn sao có khả năng là Hứa Thất An, người nọ rõ ràng đã phế đi, hơn nữa Từ Khiêm là cổ sư, không phải võ phu.”
Tịnh Tâm chậm rãi nói: “Chính bởi vì phế đi, cho nên mới chuyển tu cổ thuật.”
Hứa Nguyên Hòe mở miệng, trong lúc nhất thời thế mà không có lời nào để chống đỡ, nghẹn đỏ mặt, cả giận nói:
“Ngươi có chứng cớ gì?”
Hắn vô luận như thế nào cũng không thể tiếp nhận Từ Khiêm chính là đại ca Hứa Thất An cha nương nuôi ở nhà tông tộc kinh thành, cái đó không giống với hắn nghĩ, không có một chút phòng bị.
Cơ Huyền thở dài, thay thế Tịnh Tâm nói:
“Phật tử, a, trừ Hứa Thất An kia ở lúc đấu pháp kinh thành đưa ra lý niệm Đại thừa Phật pháp, còn có ai có thể được Phật môn coi trọng như thế?”
Hắn nhìn thoáng qua Tịnh Tâm cùng Tịnh Duyên, cười khẩy nói: “Huống chi thân mang một nửa khí vận Đại Phụng.”
Hứa Nguyên Hòe cũng không ngốc, trái lại phi thường thông minh, liên tưởng đến thái độ của mật thám Thiên Cơ cung đối với Từ Khiêm, trong lòng liền tin thêm vài phần.
Hắn tựa như nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía tỷ tỷ Hứa Nguyên Sương.
Khó trách, khó trách Từ Khiêm ở sau khi tỷ tỷ nói ra thân thế, không những không hạ sát thủ, ngược lại tha cho nàng.
Hắn luôn cho rằng tỷ tỷ hy sinh trong sạch, bởi vậy đổi lấy cơ hội sống sót.
“Nhưng hắn, nhưng hắn không phải phế rồi sao?” Hứa Nguyên Hòe bắt lấy yếu điểm này.
“Đây cũng là điều ta nghĩ mãi không thông.” Cơ Huyền lắc đầu.
Khi hai người nói chuyện, Hứa Nguyên Sương kinh ngạc nhìn nam tử áo bào lam nơi xa, trong mắt đẹp hiện lên phẫn nộ, mờ mịt, xấu hổ các loại cảm xúc, cuối cùng không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt lập tức đỏ.
Nàng biết Hứa Nguyên Hòe vì sao phản ứng kịch liệt như thế.
Hai tỷ đệ từng ảo tưởng rất nhiều lần cảnh tượng gặp nhau với vị đại ca kia ở kinh thành.
Hoặc trong bóng tối lặng lẽ chú ý, nhưng không ra mặt nhận nhau; Hoặc lấy tư thái kẻ địch mặt đối mặt; hoặc là bởi vì ôm tình cảm phức tạp, chưa nghĩ xong xử lý ra sao quan hệ hai bên, chỉ là đơn thuần muốn gặp một lần.
Hứa Nguyên Sương hoàn toàn không ngờ được, nàng cùng đại ca kinh thành gặp nhau, là từ Tình Cổ bắt đầu, là từ cái yếm màu xanh nõn chuối bắt đầu...
Liễu Hồng Miên là nữ tử có tâm cơ, biết câu dẫn nam nhân, hai tay làm ra hình dạng cái loa, ra vẻ ngây thơ hô:
“Này, ngươi thật sự là Hứa ngân la sao, trong lời đồn Hứa ngân la là mỹ nam tử thế gian hiếm thấy, có thể lộ ra chân dung để người ta nhìn một cái hay không?”
Sự lẳng lơ của nàng khiến Hứa Nguyên Sương khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, không vui, nhưng thấy Hứa Thất An chưa quan tâm, sắc mặt Hứa Nguyên Sương hơi giãn ra.
Không hẹn, ta một giọt cũng không còn... Hứa Thất An nơi xa mặt ngoài cao ngạo lạnh lùng, trong lòng triển khai nói nhảm.
Lúc này, Tiêu Diệp lão đạo trầm giọng mở miệng:
“Bây giờ không phải thời điểm nghi ngờ thân phận của hắn.
“Nếu Từ Khiêm thật là Hứa Thất An, chúng ta phải đối mặt, là người số một trong thế hệ trẻ Trung Nguyên, thậm chí toàn bộ thiên hạ.
“Hai mươi mốt tuổi tam phẩm võ phu.”
Lời của Tiêu Diệp lão đạo, khiến cả đoàn đội lâm vào im lặng.
Lời đồn về người trẻ tuổi này, bọn họ ở Vân Châu cũng như sấm bên tai.
Hắn từng ở Vân Châu một mình ngăn cản phản quân, hắn từng ở Ngọc Dương quan đánh lui tám vạn quân địch, lấy đầu tướng địch như lấy đồ trong túi; hắn từng giận chém hôn quân, thiên hạ chấn động.
Truyền thuyết của hắn rất nhiều, sớm bị người giang hồ cùng dân chúng phố phường truyền thành nhân vật thần thoại.
Ở đây không một ai không phải là con cưng của trời, nhưng đối mặt một nhân vật như vậy, bọn họ hầu như không có bất cứ sự tự tin nào cả.
Hứa Nguyên Hòe mở miệng, muốn nói gì, ví dụ như lời nói ủng hộ sĩ khí, ví dụ như đừng khinh thiếu niên nghèo đại loại thế, ví dụ như tương lai ta sẽ mạnh hơn hắn...
Lời đến bên miệng, lại không tự tin nói ra.
Đại ca bị nuôi ở kinh thành này, là người khiến bất cứ một thiên tài nào cũng ảm đạm thất sắc.
Thiên tư Hứa Nguyên Hòe hắn lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt người này, căn bản không đáng giá nhắc tới.
“Không cần lo lắng.”
Võ tăng Tịnh Duyên bước lên một bước, ánh mắt sắc bén, chiến ý dâng cao:
“Tu vi của hắn bị Phong Ma Đinh phong ấn, hôm nay nhiều nhất là cảnh giới tứ phẩm, cho dù lại có cổ thuật phụ trợ, cũng không có khả năng thắng tất cả chúng ta. Các vị thí chủ, lúc này chính là thời cơ tuyệt hảo hàng phục hắn.
“Cho dù hắn bố cục mưu tính vở kịch này lại như thế nào, lấy chiến lực chúng ta, đủ để đối phó.”
Thế cục trước mắt, khiến Tịnh Duyên thấy được cơ hội đánh bại Hứa Thất An, tiêu trừ chấp niệm.
Hắn không tin, Phật tử có thể bằng sức một người, ngăn trở nhiều cao thủ như vậy.
Tịnh Tâm trầm ngâm một phen, gật đầu nói:
“Không sai, cho dù hắn mời đến hai vị cường giả dương thần của Thiên tông, nhiều lắm là san bằng chiến lực siêu phàm cảnh, nhưng dưới tam phẩm, hắn là một người.”
Mắt mọi người sáng lên.
Không sai, Hứa Thất An huy hoàng như thế nào nữa, cũng là vinh quang ngày xưa.
Hôm nay, hắn đã sớm không phải trạng thái đỉnh phong ở kinh thành chém giết hôn quân, có gì đáng sợ?
Tiêu Diệp lão đạo chậm rãi nói:
“Không sai, hắn thời kì toàn thịnh, chúng ta không thể chống lại hắn. Nhưng hôm nay hắn hổ xuống đồng bằng, có thể có mấy phần chiến lực? Có lẽ cường đại hơn tứ phẩm tầm thường, nhưng tuyệt đối không thể chiến thắng chúng ta.”
Cơ Huyền cười lên: “Vừa lúc, lấy hắn rèn luyện võ đạo. Không có đá mài đao nào tốt hơn Hứa ngân la. Nếu chúng ta may mắn thắng hắn, chậc chậc, khôi thủ thế hệ đương đại Trung Nguyên, gãy cánh ở trong tay chúng ta, đáng uống cạn một chén lớn.”
Hứa Nguyên Hòe nghe mà nóng lòng muốn thử.
Mấy vị võ phu chiến ý dâng trào, dâng lên khát vọng chiến đấu mãnh liệt, thậm chí vượt qua coi trọng đối với long khí.
Lời của Cơ Huyền gãi đến chỗ ngứa trong lòng bọn họ, có thể giao thủ, chém giết với Hứa Thất An, là dụ hoặc võ phu khó có thể từ chối.
Mà đánh bại Hứa Thất An, là một vinh quang khiến bất cứ võ phu nào cũng nhiệt huyết sôi trào.
“Thú vị!”
Liễu Hồng Miên cười khanh khách nói: “Nếu có thể ở nơi này đánh bại Hứa ngân la, chuyến đi giang hồ lần này, ta nhất định phải về Kiếm Châu Vạn Hoa lâu một chuyến, hướng đám tiểu tiện nhân kia khoe ra.”
Để cho họ biết, lúc trước không chọn nàng làm lâu chủ, là quyết định sai lầm cỡ nào.
Liễu Hồng Miên thân là võ giả, cảm thấy đánh bại Hứa ngân la là một vinh quang to lớn, cái đó không xung đột với nàng ngưỡng mộ Hứa ngân la.
Hứa Nguyên Sương khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt, nhìn về phía Hứa Thất An.
Ngươi còn mấy phần thực lực? Nàng không phân biệt rõ mình là lo lắng hay may mắn, tâm tình đặc biệt phức tạp.
Chịu mẫu thân ảnh hưởng, nàng không có địch ý quá lớn đối với vị đại ca này, nhưng đồng thời nàng cũng chịu Cơ gia thành Tiềm Long cùng phụ thân ảnh hưởng, biết lập trường của mình đối lập với đại ca.
Nàng lần này rời nhà du lịch, thật ra còn muốn đi kinh thành xem một chút, nàng muốn nhảy ra khỏi ảnh hưởng của mẫu thân cùng lập trường, từ góc độ bản thân đối đãi chuyện này, người này.
Hôm nay ở nơi này gặp được Hứa Thất An, trái lại đỡ cho nàng phải tự mình đi kinh thành.
Hứa Nguyên Hòe thấy không có ai nguyện ý làm chim đầu đàn, hừ lạnh một tiếng, kéo thương xuất trận, đi trước làm gương:
“Ta đi hàng phục hắn!”
Kéo trường thương, càng đi càng nhanh, tiếp đó chạy như điên, mũi thương cày ra trên mặt đất dấu vết thật sâu.
Khi tới gần Hứa Thất An, hắn gầm nhẹ một tiếng trầm trầm, lưng kéo thân thể xoay tròn, thân thể kéo trường thương, dùng một chiêu Hoành Tảo Thiên Hạ bá đạo.
Tuyết đọng trong mấy trượng chung quanh nháy mắt tung lên, bọt tuyết bay lả tả.
Trường thương ở không trung quét ra tiếng rít thê lương.
Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm một màn này, mong chờ có thể từ trong trận giao thủ này nhìn ra Hứa Thất An sâu cạn.
Lúc này, Hứa Thất An đã động, hắn nâng tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một phát.
Từ trên xuống dưới, búng ở trên cán thương.
“Đinh!”
Hổ khẩu của Hứa Nguyên Hòe sụp đổ, không giữ được vũ khí, trơ mắt nhìn nó rời tay, xoay vòng lao lên trời.
Nhìn thấy một màn này, Cơ Huyền gật gật đầu: “Không kém ta.”
Hắn chỉ là Hứa Thất An.
Nhưng vẻ mặt mọi người ngược lại trở nên thoải mái, chung quy còn ở trong phạm trù tứ phẩm.
Cơ Huyền nói tiếp: “Nguyên Hòe còn chưa dốc hết toàn lực, xem hắn có thể thử ra mấy phần trình độ của Hứa Thất An.”
Vừa dứt lời, Hứa Nguyên Hòe tung người nhảy lên, tiếp được trường thương.
Thân thể hắn tạm dừng trên không, hét lớn run lên trường thương đen nhánh, cái đầu giao long kia chỗ nối đầu thương cùng cán thương bộc phát ra hắc quang chói mắt, tiếp đó sống lại, tự động thoát ly thân thương.
Hồn phách giao long phong ấn ở trong pháp khí đã thức tỉnh.
Cây thương này là pháp khí phẩm cấp cực cao, thân thương do xương cột sống tứ phẩm giao long chế tạo, đầu thương là răng rồng sắc bén nhất cứng rắn nhất của giao long rèn.
Trong thương phong ấn nguyên thần tứ phẩm giao long, nó có thể tạm thời dung hợp với chủ nhân pháp khí, mang thực lực tạm thời tăng lên tới cảnh giới tứ phẩm.
Hứa Nguyên Hòe là cảnh giới ngũ phẩm đỉnh phong, nhưng trạng thái toàn lực bùng nổ, có thể so sánh tứ phẩm võ giả.
Hư ảnh giao long không đủ chân thật lướt trên không trung, bỗng nhiên ngoặt một cái, lao vào trong cơ thể Hứa Nguyên Hòe.
Hai mắt Hứa Nguyên Hòe biến thành con ngươi dựng thẳng, má hiện lên vảy đen hư ảo, trong cổ họng bộc phát ra tiếng rồng gầm.
Hắn cầm nắm Giao Mang Thương, chợt đáp xuống, mũi thương bộc phát ra ánh sáng sắc bén chói mắt, hình thành một kết giới khí hình dạng nửa vòng tròn.
“Pháp khí tốt!”
Mọi người nhìn thấy thì cực kỳ hâm mộ, Liễu Hồng Miên tựa như đã nhớ tới cái gì, hỏi:
“Đúng rồi, binh khí của Hứa ngân la là cái gì?”